"Quan tâm tôi như vậy? Thích tôi?"
← Ch.027 | Ch.029 → |
08. 04. 2024
Editor: Fino
Yêu thầm chính là như vậy, vừa tỉnh táo vừa dễ xúc động.
Khi tỉnh táo, bạn có thể kiềm chế mọi cảm xúc của mình, cho dù trong lòng có sóng to gió lớn thế nào thì bề ngoài vẫn bình lặng, nhưng một khi đã xúc động, thì mọi sự tỉnh táo và lý trí đều trở nên vô nghĩa.
Khoảnh khắc nghe tin Trần Nghiên bị thương, lý trí của Tống Tịnh Nguyên đã bị thổi bay mất.
Cô liều lĩnh chạy về hướng nhà anh, Khi Nguyên chỉ cách Đường Hồn Hà Bắc có ba con phố, nhưng Tống Tịnh Nguyên lại cảm thấy con đường này dài vô tận, cô chạy thế nào cũng không tới được.
Tiếng gió vù vù bên tai, tuyết bay đầy trời, sương tuyết che khuất tầm mắt, những bông tuyết lạnh lẽo đập vào mặt cô, nhưng tất cả các giác quan của cô tựa hồ đều không có cảm giác, cô cứ như vậy chạy không ngừng trong gió lạnh.
Sợ rằng Trần Nghiên thực sự bị thương, cô tìm một hiệu thuốc gần đó mua tất cả những đồ dùng để chữa trị vết thương.
Khi Nguyên là thị trấn điển hình của miền Bắc, không khí vào mùa đông khô và lạnh, Tống Tịnh Nguyên dừng lại trước cửa nhà Trần Nghiên thở hổn hển. Cửa sắt màu bạc bên ngoài không khóa, bàn tay chạm vào, cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp cơ thể.
Tống Tịnh Nguyên đi vào trong sân, nhìn thấy dưới xích đu ở góc sân có thêm mấy bình rượu rỗng, cô nhớ rất rõ ràng, tuần trước lúc tập luyện còn chưa có.
Chắc là mới uống gần đây.
Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, trong lòng lo lắng tăng thêm vài phần, cô bước nhanh đến cửa biệt thự, gõ cửa gọi anh: "Trần Nghiên, cậu có ở nhà không?"
Không ai trả lời.
Là không có nhà sao?
Trực giác mách bảo cô rằng không phải.
Cô không từ bỏ ý định tiếp tục gõ cửa, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tuyết rơi ngày càng nhiều, rơi trên bả vai và tóc cô không ít.
Nhưng Tống Tịnh Nguyên không cảm thấy lạnh chút nào.
Cô thực sự lo lắng cho Trần Nghiên.
Cô lại cầm điện thoại lên bắt đầu gọi cho Trần Nghiên, trời lạnh đến nỗi ngón tay gần như tê cóng, khi bấm vào biểu tượng WeChat, đầu ngón tay cô run lên, thử vài lần mới thành công gọi đi.
Một âm thanh "bíp bíp" phát ra từ ống nghe, đúng như cô dự đoán, Trần Nghiên vẫn không bắt máy.
Tống Tịnh Nguyên thở dài nhìn bông tuyết rơi đầy trời, tay cô thật sự quá lạnh, cô cuộn tay áo lại sưởi ấm một lúc rồi tiếp tục gõ cửa.
"Trần Nghiên."
Giọng nói của cô bởi vì gió lạnh mà vừa thấp vừa khàn, thậm chí chính cô còn cảm thấy Trần Nghiên có khả năng không nghe thấy mình, nhưng ngay lúc cô định bỏ cuộc, cửa "cạch" một tiếng mở ra..
Anh mặc một bộ quần áo màu trắng, đầu tóc bù xù, mặt mày rũ xuống nhiều thêm vài phần lệ khí, người nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, trông vừa mệt mỏi lại chán chường.
Trần Nghiên nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh như băng, như thể cô chỉ là một người xa lạ đến quấy rầy sự yên tĩnh của anh.
Tống Tịnh Nguyên luống cuống thu tay lại.
Anh không nói một lời quay người vào nhà, Tống Tịnh Nguyên đi theo sau, đóng cửa lại, không cho băng tuyết bên ngoài bay vào.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa màu xanh đậm kéo chặt, một tia sáng cũng không lọt vào được, mùi rượu cùng thuốc lá nồng nặc hơn nhiều, Tống Tịnh Nguyên nhịn không được ho khan.
Cô đi đến bên cửa sổ mở rèm cửa ra, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ánh sáng đột ngột xuất hiện khiến Trần Nghiên khó chịu nheo mắt lại, đồng thời cũng giúp Tống Tịnh Nguyên nhìn rõ sự hỗn loạn trong phòng khách.
Những lon bia rỗng lung tung trên bàn trà, chiếc gạt tàn đầy tàn thuốc, vài bản nhạc piano vương vãi trên sàn, trên đó có một bức ảnh bị xé nát được ghép lại.
Nhân vật chính trong bức ảnh là người phụ nữ tên Trần Xu Phàm mà cô đã nhìn thấy trên giá sách trong phòng piano trước đó.
Trần Nghiên hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Tống Tịnh Nguyên, từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia, dựa vào trên ghế sô pha, dùng ngón tay thon dài giật nắp, bia lạnh phun tung tóe ra, dính vào khớp ngón tay anh.
Vừa rồi Tống Tịnh Nguyên đứng ở bên ngoài quá lâu, trên người vẫn còn lạnh, nhưng cô không để ý tới những thứ này, nhìn chằm chằm mặt Trần Nghiên, tuy rằng không có huyết sắc, nhưng dù sao cũng không có vết thương rõ ràng.
"Có việc?" Trần Nghiên thản nhiên nói, ngẩng đầu uống một ngụm bia, bia lạnh trượt xuống cổ họng.
"Trần Nghiên." Tống Tịnh Nguyên bất an nhéo góc áo, "Cậu bị thương sao?"
Trần Nghiên cười nhạo một tiếng, "Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Tôi, vừa rồi tôi gặp Thẩm Duệ ở bên ngoài." Đầu óc Tống Tịnh Nguyên nhất thời trống rỗng, giải thích lắp ba lắp bắp: "Tôi nghe cậu ấy gọi điện thoại cho người khác, nói cậu hình như không tốt lắm..."
Trần Nghiên uống xong lon bia, các khớp ngón tay của anh hơi dùng lực khiến lon bia trên tay bị biến dạng.
"Vậy cậu có bị thương không... ?" Trái tim treo lơ lửng của Tống Tịnh Nguyên còn chưa buông xuống.
Trần Nghiên chỉ vào chiếc túi màu trắng trong tay cô: "Cậu mua nó để băng bó cho tôi?"
Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác gật đầu.
Trần Nghiên xắn tay áo lên, trên cánh tay có một vết thương dài năm sáu cm, mặc dù đã đóng vảy nhưng xung quanh vẫn còn vết máu đỏ sẫm, đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng lạnh của anh, nhìn có vẻ khó coi.
Tống Tịnh Nguyên cau mày, trái tim cô thắt lại.
"Không phải muốn băng bó cho tôi sao?" Trần Nghiên lười biếng nhướng mi, lấy một hộp kẹo không biết nhãn hiệu gì trong túi ra, ném hai viên vào miệng cắn cắn, giọng điệu hờ hững.
Tống Tịnh Nguyên băng gạc, bông gòn, cồn khử trùng ra, cẩn thận ngồi xổm bên cạnh anh, đầu tiên cô dùng nhiệt độ lòng bàn tay làm ấm cồn lạnh, sau đó mở nắp chai, dùng bông gòn nhúng vào một ít, động tác cực kỳ nhẹ, chạm vào vết thương của anh.
Cô đau lòng đến mức không nhịn được dặn dò: "Mấy ngày nay cậu phải chú ý một chút, vết thương không được chạm nước, nếu không sẽ..."
Còn chưa nói hết câu, Trần Nghiên bất ngờ trở tay nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo người vào góc sô pha, chai bia "bộp" một tiếng rơi xuống đất, nhỏ giọt khắp sàn.
Trần Nghiên không quan tâm nắm lấy cổ tay cô, làn da trắng nõn xuất hiện một vòng tròn màu đỏ, con ngươi lạnh như băng tựa hồ muốn nhìn thấu cô.
Hơi nóng trộn lẫn với mùi thuốc lá và rượu phả vào cổ Tống Tịnh Nguyên, mặt cô như bị bỏng, tim gần như muốn nhảy lên cổ họng, lực tay của Trần Nghiên rất mạnh, cơn đau lan dọc theo cổ tay cô.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi, sợi dây chuyền màu đen trên cổ anh va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, Trần Nghiên đột nhiên cúi người dán vào tai cô, hơi nóng dọc theo vành tai truyền đến, anh cười ranh mãnh và buông lơi: "Quan tâm tôi như vậy? Thích tôi?"
Vào lúc này, lý trí của Tống Tịnh Nguyên bị phá vỡ.
Chẳng lẽ tình cảm mình cẩn thận giấu kín bấy lâu nay đã bị anh phát hiện?
"Sao không trả lời?" Trần Nghiên cười khẽ một tiếng, "Tại sao đợi ở cửa nhà tôi lâu như vậy cũng không chịu đi?"
Trần Nghiên giơ tay nắm lấy cằm cô, trán hai người gần như dán sát vào nhau, ngón tay anh ấn lên khóe môi cô, giọng nói ngả ngớn: "Thích thì ở bên nhau, vừa vặn đổi khẩu vị một chút."
Cô dùng sức véo mạnh vào lòng bàn tay mình, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, theo bản năng phủ nhận: "Không, không phải "
"Không?" Hàm dưới của Trần Nghiên thẳng tắp, giống như một con quái thú mất đi lý trí, "Vậy sao lại quan tâm đến tôi? Thương hại tôi?"
Tống Tịnh Nguyên vốn cảm thấy ngực như bị một tảng đá nặng đè lên, làm thế nào cũng không thở nổi, máu xung quanh như đông cứng lại, cả người run lên không kiểm soát.
Sức lực của Trần Nghiên ngày càng nặng, cơn đau bủa vây lấy cô từ mọi hướng.
Tống Tịnh Nguyên dùng sức đẩy vai anh, nhưng anh quá khỏe, cô hoàn toàn không chống cự được.
Trần Nghiên trịch thượng nhìn cô, nhìn sợi tóc dán lung tung trên trán, khóe mắt đỏ hoe, trong con ngươi là hoảng sợ cùng sợ hãi không giấu được.
Giống như một con cá sắp chết trên bãi cát nóng rực, cố gắng giãy giụa nhưng lại bất lực.
Anh hừ một tiếng, đột nhiên buông tay ra, Tống Tịnh Nguyên vô lực ngồi phịch xuống ghế sô pha, lông mày co rút lại, lông mi run rẩy không ngừng, há to miệng thở hồng hộc.
Trần Nghiên lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng, giọng nói bị khói thuốc làm cho khàn khàn, ngay cả lời nói cũng tuyệt tình tới cực điểm: "Còn không cút?"
"Tạm biệt." Một giọt nước mắt nóng hổi rơi ra, giọng nói của Tống Tịnh Nguyên run rẩy, cô quay người lảo đảo chạy trốn khỏi căn biệt thự lạnh lẽo này.
*
Trận gió tuyết vẫn không có ý dừng lại.
Người đi đường vội vã trở về nhà, Tống Tịnh Nguyên đi lang thang với khuôn mặt đẫm nước mắt, như thể cô bị cô lập với hoàn cảnh xung quanh, cô bắt đầu hối hận vì hôm nay mình không nghe lời bà, nếu cô ngoan ngoãn ở nhà, chắc chắn sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cô cuộn mình ôm cánh tay, như là không có cảm giác an toàn, ngồi xuống chiếc ghế bập bênh bằng gỗ trước một quán cà phê ven đường, cơn gió lạnh như dao sắc cứa từng nhát vào mặt cô.
Những gì vừa xảy ra giống như một phiên bản điện ảnh tự động phát từng khung hình trong tâm trí cô.
"Thích thì nói", "đổi khẩu vị", những câu chữ ngả ngớn lại qua loa này đều nhắc nhở cô rằng, tất cả những gì xảy ra trước đó đều do cô si tâm vọng tưởng mà thôi.
Rõ ràng anh nghe thấy tiếng gõ cửa của mình, lại bỏ mặc mình đứng trong gió tuyết ngập trời chẳng quan tâm.
Căn bản anh không hề có một chút cảm giác nào với mình.
Nếu thật sự thích, làm sao nỡ đối xử với cô như vậy.
Trong khoảng thời gian này, là cô tồn tại quá nhiều mộng tưởng, Trần Nghiên đối với cô một phần tốt, đều bị cô phóng đại thành mười phần, khiến cô không kìm được mà sa vào.
Hốc mắt vô thức bắt đầu chua xót, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô, theo gò má trượt vào khóe miệng, mặn chát.
Cô khóc càng lúc càng dữ dội, bông tuyết ngày càng lớn, tuyết tan cùng nước mắt trộn lẫn vào nhau, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy mình sắp chết cóng ở đây.
Yêu thầm thực sự quá đau khổ.
*
Tống Tịnh Nguyên không nhớ rõ mình về đến nhà như thế nào.
Bà nội đang chuẩn bị bữa tối, thấy cô khoác một thân gió tuyết trở về, hốc mắt đỏ hoe, bà cau mày: "Tịnh Nguyên, cháu đi đâu thế? Làm sao mà lạnh cóng thế này?"
"Không có việc gì đâu bà nội." Cô cười gượng, "Chỉ là ở bên ngoài hơi lâu thôi ạ."
Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân vô lực.
"Bà nội, cháu muốn đi ngủ một lát."
"Mau đi đi." Bà nội xoa xoa tay cô vài cái, "Đắp chăn rồi ngủ một giậc thật ngon."
Tống Tịnh Nguyên ngẩn người trở về phòng, liếc mắt nhìn con thỏ bông ở góc giường, khóe mắt lại bắt đầu nhức nhối.
Cô trốn tránh nhét con thỏ bông vào ngăn tủ dưới bàn, điện thoại trên bàn đổ chuông, là tin nhắn của Thẩm Duệ.
[Thẩm Duệ: Học bá, tôi đã liên hệ với Trần Nghiên rồi, cậu ấy không sao, cậu yên tâm nha. ]
Tống Tịnh Nguyên căn bản không muốn nhìn thấy hai chữ này, vì vậy cô trực tiếp xóa tin nhắn, sau đó chui vào trong chăn.
Giấc ngủ này khiến cô rất khó chịu.
Cô mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy Trần Nghiên từ trong nhà chạy ra ngoài, tìm thấy cô trên băng ghế đá ven đường, anh xin lỗi cô, nói vừa rồi mình không tốt, còn kiên nhẫn lại dịu dàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Cô vùng vẫy tỉnh lại từ trong mơ, trong lòng cảm thấy ngột ngạt khó tả.
Toàn thân cô đau nhức, mũi hơi nghẹt, Tống Tịnh Nguyên đưa tay ấn lên trán, rất nóng.
Cô xuống giường, lấy nhiệt kế trong ngăn kéo ra, mười phút sau, dụi mắt hồi lâu mới nhìn rõ con số.
39 độ.
Cô không muốn bà nội lo lắng cho mình, bèn bọc áo khoác lông vũ xuống hiệu thuốc dưới lầu mua thuốc hạ sốt và thuốc cảm, uống cùng với nước nóng.
Qua một đêm, bệnh trạng của Tống Tịnh Nguyên vẫn không có chuyển biến, ngày hôm sau lúc đi học cũng không có tinh thần.
Thẩm Chi Ý nhìn thấy dáng vẻ của cô thì giật mình: "Tịnh Nguyên, cậu sao vậy? Trông sắc mặt cậu kém quá."
Tống Tịnh Nguyên yếu ớt nhếch khóe miệng: "Mình bị cảm."
"Thời tiết lạnh như vậy mà cậu cũng không biết đeo khăn quàng cổ." Thẩm Chi Ý đau lòng xoa xoa tóc cô, "Bị cảm là phải rồi."
"Không sao đâu, sức khỏe mình từ nhỏ đã không tốt rồi."
Tống Tịnh Nguyên trời sinh thể hàn, mùa đông năm nào cũng phải chịu khổ không ít, hôm qua lại ở ngoài trời khóc lâu như vậy, sinh bệnh là điều chắc chắn.
Bất quá lần bệnh này khá nặng, kéo dài vài ngày cũng không thuyên giảm chút nào.
Tình trạng của Tống Tịnh Nguyên kém đến mức mắt thường cũng có thể thấy được, làm chuyện gì cũng không có hứng thú, cô gầy đi từng ngày, càng ít nói hơn, cả ngày im lặng ngồi một chỗ, không phải học tập thì là ngẩn người, như một bông hoa sắp héo.
Buổi trưa sau giờ học, học sinh trong lớp tốp năm tốp ba đến căn tin ăn cơm, cô không có cảm giác thèm ăn, cầm ly nước nóng ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
Hơi nước mờ mịt hàng mi cô, đài phát thanh bắt đầu phát đi phát lại nhiều bài hát trữ tình.
Hôm nay tình cờ là "Bản tình ca nhỏ" mà cô và Trần Nghiên hợp xướng.
Suy nghĩ dần dần rút lui, hốc mắt lại đỏ lên.
Trên thực tế, cô chưa bao giờ có được Trần Nghiên, nhưng dường như cô đã đánh mất rất nhiều.
Tiết tự học buổi chiều, cô chống cằm có chút buồn ngủ, Thẩm Chi Ý thấy sắc mặt của cô không được tốt, bèn đưa tay sờ trán cô: "Tịnh Nguyên, cậu lại sốt rồi? Có mang theo thuốc không?"
"Mình không mang theo." Giọng cô khản đặc, "Nhưng không sao, tan học mình sẽ đến chỗ giáo viên tiếng Anh lấy nước nóng uống."
"Bị bệnh sao có thể không uống thuốc chứ?" Thẩm Chi Ý đến chỗ lão Vương xin nghỉ cho cô rồi chạy tới phòng ý tế giúp cô mua thuốc hạ sốt, nhìn chằm chằm người uống thuốc rồi mới yên tâm.
Nhìn khuôn mặt không còn chút máu của Tống Tịnh Nguyên, Thẩm Chi Ý thở dài: "Tịnh Nguyên, sao cậu vẫn chưa khỏi bệnh? Hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi."
Tống Tịnh Nguyên ngửa đầu nuốt viên thuốc xuống, tự vị chua xót theo cổ họng lan tràn, cô nhếch khóe miệng nói một câu mà Thẩm Chi Ý nghe không hiểu.
"Bởi vì tâm bệnh khó chữa."
← Ch. 027 | Ch. 029 → |