← Ch.08 | Ch.10 → |
Bài phát biểu "cảm động lòng người" của Diệp Thiến bị động tĩnh dưới sân khấu bao phủ, khiến cô ta tức đến mặt trắng bệch.
"Nghe nói trước khi cậu Tần đính hôn, đã hẹn hò với Hạ Lam Tuyết, chính là Giám đốc Hạ của truyền thông Điệp Vũ được hai nă, xin hỏi việc này có thật không?" Có phóng viên to gan trực tiếp mở đầu.
Cả hôn trường xôn xao.
Sắc mặt cha mẹ Tần Diễm đều thay đổi.
MC ấp úng, chần chừ không dám nói, nhìn Tần Diễm như cầu cứu.
"Đúng là có chuyện như vậy, nhưng hôm nay là tiệc đính hôn của tôi và cô Diệp, trước mặt mọi người vị phóng viên này nhắc tới người khác có phải có chút không lịch sự hay không?" Tần Diễm xụ mặt, sắc mặt âm trầm.
10
"Cậu Tần, đây là dám làm không dám nhận sao?"
"Suỵt, hắn công tử mà, nói không chừng, lúc yêu Hạ Lam Tuyết còn có đối tượng khác rồi. Cậu Tần năm nay mới hai mươi mốt, nghe nói vị Giám đốc Hạ kia đã ba mươi rồi."
"Oa, nghe như là một nhân vật lợi hại, nên nói cô ta trâu già gặm cỏ non, hay là nói cô ta bám nhà giàu để đào mỏ nhỉ?"
"Chậc, thủ đoạn có lợi hại hơn nữa thì thế nào, bị quăng thì cũng chỉ là một chiếc giày rách tôi..."
Đề tài giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lệch, đè lệch nghi thức đính hôn.
Sắc mặt Tần Diễm càng ngày càng khó coi, như mây đen kéo đến.
Cha mẹ hai bên đều không nhịn được, nhao nhao rời khỏi sân khấu, ra lệnh cho máy quay dừng quay.
Duy chỉ có Diệp Thiến cố chấp đứng bên cạnh Tần Diễm, ra vẻ hiền lương thục đức.
"Cậu Tần, hôm nay tôi thấy ở trên mạng một đoạn văn tình yêu tên là 'Trời giáng không địch được trúc mã', nói là anh và Giám đốc Hạ từng yêu nhau, xin hỏi anh nghĩ thế nào về đoạn tình cảm này?" Một phóng viên đứng lên hỏi lớn.
"Đoạn văn tình yêu 'Trời giáng không địch lại trúc mã?'" Tần Diễm nhướng mày, duỗi tay ra: "Tôi chưa thấy, đưa tôi xem thử."
Phóng viên kia giống như chó săn, hai tay dâng điện thoại lên.
Tần Diễm nhìn chằm chằm di động thật lâu, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày: "Văn chương sinh động nổi bật, không biết tác giả là ai. Chuyện giữa tôi và Hạ Lam Tuyết... Hắn l. i. ế. m liếm môi, cười nghiền ngẫm: "Người trưởng thành anh tình tôi nguyện, có một nói một, nữ giới làm việc ở công sở có tư vị đặc biệt."
Hiện trường nhất thời yên tĩnh, trên mặt mỗi người biểu cảm khác nhau.
"Tên nhóc này mồm mép ghê thật, phỏng vấn một chút, Giám đốc Hạ hai năm qua cô làm thế nào để vượt qua?" Tôn Dịch ở một bên trêu ghẹo.
"Sói nhỏ trong nhà ngày thường rất ngoan, thành thật mà nói, đầu gối không cứng bằng miệng." Tôi móc ly rượu đế cao, cười nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Yên lặng, mọi người nghe tôi nói..."
"Mọi người đều tò mò muốn biết vị Giám đốc Hạ của truyền thông Điệp Vũ, vậy có ai biết, Giám đốc Hạ hôm nay đang ở hiện trường không?" Đột nhiên có người vung tay hét to.
Cùng lúc đó, một tia sáng đột nhiên chiếu vào vị trí của tôi.
"Này, chính là cô gái mặc lễ phục không tay màu vàng, búi tóc kia!"
Theo ánh đèn, vô số ánh mắt tụ lại chỗ tôi.
"Oa, thật xinh đẹp."
"Dáng người cũng đáng chú ý, không thể không nói, ánh mắt cậu Tần rất tốt."
"Đúng vậy, không nghe thấy cậu Tần chính miệng thừa nhận là có 'tư vị đặc biệt' sao.."
Tiếng bình luận liên tiếp vang lên.
Tất cả ánh mắt đều hướng về phía tôi, hả hê khi có người gặp họa, ghen tị, chán ghét, tò mò... Dính chặt, tranh nhau chen lấn.
Tôi nhìn lên sân khấu.
Diệp Thiến nhìn tôi từ xa, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.
Tôi nhất thời ngộ ra, cô ta rộng lượng mời tôi dự lễ, là chờ cơ hội giẫm tôi. Nhưng, rất hợp ý tôi.
"Đúng, tôi chính là Hạ Lam Tuyết của truyền thông Điệp Vũ, có quan hệ yêu đương với cậu Tần đây, là anh tình tôi nguyện, chúng tôi đều độc thân mà~" Tôi giơ tay lên, xinh đẹp xoay một vòng tại chỗ, mặc cho bọn họ đánh giá.
Dù gì thì thể diện cũng mất rồi, không thể uổng phí tiền tạo hình hôm nay.
Loảng xoảng!
"Ối"
Một tiếng nổ lớn phát ra từ hướng sân khấu, xen lẫn với một tiếng kêu lạ.
Tôi quay đầu nhìn lại
Tần Diễm đạp đổ thiết bị phát trực tiếp trước mặt, còn dùng sức đá mấy cước.
Những tia lửa điện phát ra và những tiếng la hét liên tục.
Diệp Thiến oán hận nhìn tôi một cái, giương nanh múa vuốt muốn nhào về phía tôi, bị Tần Diễm giẫm lên làn váy, ngã mạnh xuống dưới sân khấu.
Hiện trường hỗn loạn.
Tôi và Tần Nghị nhìn nhau cười.
Trong nháy mắt tiếp theo, cổ tay tôi đột nhiên bị nắm.
Còn chưa kịp quay đầu, người đã không thể khống chế được mà bị kéo chạy.
Tôi bị kéo đến lảo đảo.
Sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất thì người đã bị chặn ngang ôm lấy.
Tôi ngửi thấy mùi đàn ông quen thuộc.
[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd]
Là Tần Diễm.
11
Hắn ôm tôi như gió lốc cuốn tới cửa lớn, nhét đem tôi vào một chiếc siêu. Động cơ gầm rú lao ra đường, cạo xước mấy chiếc xe đậu bên cạnh. Trần xe chậm rãi khép lại.
Tôi lặng lẽ tính toán một chút số tiền nhà họ Tần phải bồi thường, nhưng cũng sợ c. h. ế. t mà thắt dây an toàn vào.
Tần Diễm không nhìn tôi, tốc độ xe lại chậm vài phần.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |