Số phận bi thảm của nhị nữu
← Ch.06 | Ch.08 → |
Đêm đó, hầu hết mọi người trong Lưu phủ đều mất ngủ vì vui sướng. Ta cũng không tài nào ngủ được, chỉ có điều... là vì đau lòng -!
Sáng sớm hôm sau, ta ôm hành lý, vác theo hai con mắt lồi to như mắt cá vàng, hốt hoảng đi ra cửa. Này... này... thì này cũng quá khoa trương đi...
Ta khiếp sợ nhìn chiếc xe ngựa siêu cấp xa hoa trước mắt. Thân xe to gấp ba lần chiếc xe bình thường. Ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh xe giáp vàng rực rỡ, đâm thẳng vào mắt ta. Xung quanh cửa xe còn khảm một ít đá quý. Ngay cả bánh xe cũng được viền vàng. Kéo xe là bốn con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết...
Thật là một cách hưởng thụ quá mức biến thái = =!
Chỉ là, phía trước đằng sau, ngoại trừ cỗ xe ngựa siêu cấp này và một con ngựa thì không thấy có gì khác nữa... Tất nhiên ta sẽ không cưỡi ngựa -, còn cỗ xe siêu xa hoa này hiển nhiên là dành cho Đại biến thái ngồi rồi -. Sẽ không ... biến thái đến mức bắt ta phải đi bộ một mạch lên kinh đấy chứ T_T...
Còn đang nghi hoặc đâu, cái tên... thị vệ bên người Thừa tướng biến thái đã đi ra.
"Ngươi, lên đi!" Thấy ta đứng tại chỗ ngẩn người, liền chỉ vào cỗ xe xa hoa kia mà nói với ta.
A!? Không... không thể nào, phải cùng ngồi chung một xe với Đại biến thái sao?! Ta! Ta!! Ta!.... Ta chỉ có thể lên xe!
Nhưng mà! Ta nhìn cỗ xe ngựa siêu xa hoa này, cửa xe cách mặt đất một khoảng còn cao hơn cả ta nữa! Vừa không có cầu thang lại không có tay vịn! Ta làm sao mà đi lên a!!!!!
Ta nhìn về phía thị vệ kia, lại nhận được ánh mắt không nhịn được của hắn. Hắn nói với ta: "Nhanh lên đi!"
Ta nuốt một ngụm nước bọt, đem hành lý buộc chặt vào lưng. Ây da! Lên thôi!
Đầu tiên là đạp vào trục bánh xe lấy đà, hai tay cố hết sức bám chặt vào thân xe phía trước, ...Leo một chân lên trước, cái chân nho nhỏ còn lại thì cẩn thận giẫm lên bánh xe. Chỉ cần một chút nữa thôi là có thể leo lên đến nơi. Sau đó...Chân ta liền trượt một cái....
Chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên trời quay đất chuyển, không biết chuyện gì đã xảy ra. Một tiếng trống vang lên, ta cả người lẫn bao...
Đã ở trong xe...?!
Ta xoa xoa cái đầu bị đụng, ôm tay nải đựng khoản tiền lương bảo bối tìm một chỗ thoải mái mà ngồi. Thừa tướng biến thái liền đi vào.
Đại biến thái trực tiếp đi thẳng vào bên trong cùng, thoải mái dựa lưng ngồi vào một chiếc chõng giường (tựa như loại ghế sofa nửa ngồi nửa nằm bây giờ) lớn được bao phủ bởi một lớp da Bạch Hổ.
"Đi thôi."
Đại biến thái phân phó.
Mặc dù trang bị xa hoa đến mức biến thái, nhưng nhân viên tùy tùng lại rất đơn giản. Ngoại trừ ta thì chỉ có tên thị vệ kia và một gã phu xe. Vì vậy, công nhân lao động làm mấy việc lặt vặt đơn giản như bưng trà rót nước, làm điểm tâm... tất nhiên đều dồn cả lên đầu ta. Những lúc không có việc gì làm, ta tìm một góc nhỏ ngồi đàng hoàng, tận lực cách ly Đại biến thái càng xa càng tốt. Trong xe dập dờn một bầu không khí quỷ dị...
Xe ngựa lắc a lắc a, đầu của ta cũng theo nó mà gật a gật a, rồi từ từ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc đang say ngủ, đột nhiên chiếc xe rung lắc dữ dội, ta liền lắc lư lay động, sau đó rời khỏi vị trí, đầu đập vào vách xe đối diện. Trong mơ hồ, ta cảm giác được cơn đau từ trên đầu truyền đến. Còn chưa kịp thanh tỉnh, xe lại rung lên, thân mình lại lắc lư lay động chạy về vị trí ban đầu, đập mông xuống tấm ván gỗ. Tức thì khiến ta đau đớn đến mức chảy cả nước mắt.
Ta giãy giụa, vất vả lắm mới đứng lên được. Nhưng hết lần này đến lần khác, xe ngựa làm thêm vài động tác đòi hỏi cao độ mạnh hơn nữa, ta lại bắt đầu lăn lộn. Đại biến thái vẫn đang thoải mái ngồi duỗi chân trên chõng, nhìn ta lăn qua lăn lại trong xe, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Ta vốn đang ngủ mơ mơ màng màng lại bị xóc nảy thất điên bát đảo, hai tay theo bản năng cuống quýt quờ quạng lung tung tìm nơi bám víu. Sau khi đã lăn lộn không biết bao nhiêu vòng, rốt cục! Cũng tìm được một điểm tựa. Ta vững vàng túm chặt lấy điểm tựa không dễ gì tìm được này, vội vàng thở hổn hển mấy hơi. Lúc này mới chợt nhớ ra mình đang ở trong xe với Đại biến thái, vội vàng ngẩng đầu.
Lại bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp đang dùng một loại ánh mắt mập mờ nhìn ta.
———- Ta là đường phân cách: Gian tình trong xe ngựa ———-
"Không ngờ Nhị Nữu của chúng ta lại phóng khoáng như vậy?" Đại biến thái đưa ánh mắt từ từ đáp xuống phía dưới, ý bảo ta nhìn xuống theo.
Ta theo ánh mắt của Đại biến thái, từ từ đi tới lồng ngực của hắn. Ở trước ngực hắn, phát hiện một bộ móng vuốt nho nhỏ.... T_T
Ta hãi, vội vàng bỏ tay ra, không mạch lạc mà nói: "Thừa... Thừa tướng đại nhân, ta...không khinh bạc ngươi... Ta... Ta không có cố ý... là... là..."
Còn chưa nói xong, lại phát hiện, Đại biến thái đang nhìn về phía đôi mắt của ta thì đột nhiên đồng tử co rút lại, sau đó hít một hơi. Ngữ điệu lập tức thay đổi, thậm chí còn mang theo chút hô hấp dồn dập.
"Tay!"
"Tôi...tôi bỏ ra rồi mà!"
"Tay kia!!!"
Ta có cảm giác, hình như đại biến thái đang muốn giết người.
A a?! Ta nương theo ánh mắt hắn, tiếp tục nhìn xuống dưới...
Thấy được...tay kia của ta.....
Đang chống lên tiểu bảo bối của hắn!
Có thể bởi vì lúc nãy ta đột nhiên bỏ một tay ra, cho nên bây giờ, sức nặng toàn thân đều dựa hết vào lực chống đỡ của cánh tay này...
Ta chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng sấm rền. Thôi xong! Thật sự có thể gọi hành động này là khinh bạc Thừa tướng biến thái rồi!!!!!
Ta nhanh như tia chớp... bỏ tay ra khỏi tiểu bảo bối, thân thể nhất thời mất đi điểm tựa, đổ nhào vào người Đại biến thái!
Thừa tướng biến thái thật sự nổi giận, thoáng cái đã đẩy ta ra. Ta liền văng ra đập người vào cạnh cửa một cái đùng.
Ta quỳ rạp trên mặt đất cố nén đau thương, ngay cả thở cũng không dám thở, lại hé mắt nhìn về phía Đại biến thái. Đại biến thái cũng nhìn ta, ánh mắt rất âm trầm, vô cùng âm trầm... Thật lâu sau mới phun ra một câu.
"Ngồi! Được rồi!"
Ta mới dám phun ra một hơi, vội vàng đứng lên. Tìm được một vị trí dựa vào cửa, lại miễn cưỡng tìm được trên cửa một chỗ có thể bám víu, dùng hết sức mà bấu vào, gần như dán chặt người lên cửa. Lắc qua lắc lại theo tần suất rung xóc của xe ngựa, mặc dù bộ dáng hơi khó coi, nhưng tuyệt đối sẽ không bị lăn qua lăn lại nữa.
Qua một hồi, hình như đã đi đến đoạn đường tương đối bằng phẳng, xe ngựa không còn chấn động kịch liệt như trước nữa. Hơn nữa, sự lay động càng lúc càng có quy luật. Bởi vì cả buổi tối hôm trước không được ngủ nghê gì, cho nên ta thật sự buồn ngủ không chịu nổi. Mà xe ngựa lại lay động nhịp nhàng như ru, ta lại mơ mơ màng màng - thiếp đi...
Lần này, ta lại nằm mơ.
Trong mộng, ta trông thấy Cẩu nhi ca lôi Xuân Hoa đến trước mặt ta, rồi đột nhiên quăng cho Xuân Hoa một cái bạt tai, nói với ta: "Nhị Nữu! Xuân Hoa, cái con ... tiện nhân này! Nó đã gạt ta, đứa con... căn bản không phải là của ta." Sau đó ôm cổ ta, nước mắt đầy mặt, vừa khóc vừa nói: "Nhị Nữu a, ngươi trở về đi, ta thích ngươi mà. Ta rất nhớ món bánh trứng gà chiên hành ngươi làm!"
Ta cũng khóc, nói với Cẩu Nhi ca: "Cẩu Nhi ca, ta bị Đại biến thái bắt rồi, không thể về được. Cũng có thể sẽ không bao giờ... có thể làm bánh trứng gà chiên hành cho ngươi ăn được nữa rồi."
Đang lúc cùng Cẩu nhi ca ôm nhau khóc rống lên, thì giọng nói của Cẩu Nhi ca đột nhiên thay đổi.
"Khinh bạc ta, còn dám nghĩ đến nam nhân khác!!!"
Ta ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt của Cẩu nhi ca lại biến thành mặt của Thừa tướng biến thái, đang nhìn ta hết sức tức giận.
Ta hãi - Lông tơ đều dựng đứng.
"Không...không dám không dám, Thừa tướng... đừng!!! Ta... Ta sẽ chịu trách nhiệm!"
"Hừ! Nằm mơ!!!"
Thừa tướng biến thái nói xong, liền tung một chưởng đánh ta. Ta liền cảm giác được mình bị đánh bay lên, lơ lửng trên không trung rồi rơi xuống một chiếc thuyền. Phía dưới sóng rất lớn, ta đành phải bám trụ cột thuyền, lay lắc. Đột nhiên chiếc thuyền kia mở miệng nói chuyện: "Cô bé đáng thương quá a. Thuyền thúc thúc sẽ cho ngươi thoải mái một chút vậy."
Sau đó, cái cột thuyền ta đang bám víu càng biến càng lớn, càng lúc càng mềm mại, còn mang đến một chút cảm giác ấm áp. Ta ôm cột thuyền mềm mại, cảm giác giống như đang ôm một cái gối đầu thật to. Nghĩ đến việc bị đại biến thái ngược đãi, trong lòng đau xót, dùng sức ôm chặt cái gối đầu, cọ a cọ a, sau đó ngọt ngào đáp: "Cám ơn thuyền thúc thúc!!"
Tư Đồ Dực đang bị coi là gối ôm lớn, nhíu mày. Còn có Thuyền thúc thúc nữa ư?! Nữ nhân này!
Ta đang trong mộng đẹp cùng thuyền thúc thúc dập dềnh dập dềnh, thì thuyền đột nhiên ngừng lại. Ta đã bị đánh thức, vừa mở mắt liền phát hiện - cái gối ôm thật to trong giấc mộng kia khi không lại là... lại chính là Thừa tướng biến thái. Ta...ta lại khinh bạc Thừa tướng nữa rồi!
Ta hãi - toàn thân cứng ngắc, trong đầu trống rỗng, cũng quên mất là phải bỏ tay ra. Đúng vào lúc này... tên thị vệ kia tiến vào.
Thị vệ đi vào, nhìn thấy cảnh tượng ta ôm Thừa tướng biến thái. Đầu tiên thoáng sững sờ, sau đó nhăn nhăn mày. Sau đó, hắn đi đến nói mấy câu gì đó bên tai Đại biến thái. Đại biến thái lại dặn dò một vài chuyện, tên thị vệ liền đi ra ngoài.
Đại não ta vẫn đang trống rỗng, căn bản là không nghe rõ bọn họ nói những gì, chỉ ngơ ngác duy trì tư thế lúc vừa tỉnh lại, không dám làm ra bất cứ một cử động nhỏ nào.
Chờ cho đến khi tên thị vệ kia đi ra ngoài rồi, Đại biến thái mới cúi đầu híp mắt, chậm rãi nói: "Nhị Nữu nếu không muốn ta khinh bạc ngươi thì tốt nhất, đừng có lộn xộn."
Ta nuốt nước miếng, do dự xem tới cùng là có nên... rút tay ra hay không. Suy nghĩ một chút... quyết định bất động.
Trong xe cứ như vậy an tĩnh một cách quỷ dị. Mãi đến tối đêm xe ngựa mới dừng lại trước cửa một khách sạn. Đại biến thái thấy ta run lẩy bẩy đứng ở cửa xe mãi mà không dám nhảy xuống, có vẻ không quen mắt, trực tiếp đẩy ta xuống.
Trong điếm, tiểu nhị nhìn cỗ xe ngựa siêu xa hoa này, miệng há hốc hồi lâu cũng không khép lại được. Ta thật muốn xông lên bắt tay với hắn T_T Rốt cục đã gặp được người bình thường.
"Một gian phòng hảo hạng." Biến thái thừa tướng phân phó.
Một... một gian? Ta khiếp sợ nhìn đại biến thái.
"Khách quan... thật ngại quá... Chuyện là... Mấy gian phòng hảo hạng đều đã đầy người rồi." Chưởng quỹ bằng trực giác đã phát hiện người trước mắt không dễ chọc, cúi đầu khom lưng nói.
"Vậy giết chết một ít là được." Đại biến thái nói, thản nhiên như không. Thần thái đương nhiên, làm như đang nói 'đổi một gian khác đi' vậy.
Chung quanh đột nhiên chìm trong sự yên lặng chết người...
Ta càng khiếp sợ nhìn đại biến thái....
Thị vệ của Thừa tướng biến thái luyện mãi hóa thành thói quen, lập tức đi lên trên lầu.
Điếm tiểu nhị vất vả lắm mới khép miệng lại được, lần này cằm trực tiếp rớt xuống.
Chưởng quỹ còn tưởng bản thân nghe lầm, lắp bắp hỏi lại.
"Khách...Khách quan, ngài.... Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Chợt từ trên lầu truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo đó là tiếng hai vật nặng rơi xuống đất.
"Mang chút thức ăn lên trước đi. Trước khi ta vào đến nơi, nhanh chóng thu dọn khách phòng sạch sẽ!"
Hai chân ông chưởng quỹ đáng thương đều đã muốn nhũn ra rồi, run rẩy quệt mồ hội lạnh trên trán, vội vàng phân phó làm theo.
Phòng ăn rộng lớn như thế nhưng rất trống trải. Tiếng chén đũa va chạm mới vừa rồi còn náo nhiệt khắp cả đại sảnh, vậy mà bây giờ, một bóng người cũng tìm mãi không ra. Ngoại trừ chưởng quỹ hai chân vẫn tiếp tục run rẩy, đứng một bên chờ nghe sai bảo.
Đại biến thái chậm rãi đi vào, làm như không hề cảm thấy hoàn cảnh biến hóa một cách quỷ dị này có cái gì liên quan đến hắn vậy.
Đại biến thái... Hiểu biết của ta về sự biến thái của ngươi, càng có thêm một bước tiến mới...
Ăn uống cũng không nhiều lắm, Đại biến thái lại phân phó chưởng quỹ chuẩn bị nước nóng.
"Ăn xong bắt đầu hầu hạ ta tắm rửa." Sau đó đại biến thái nói với ta.
Cái... Cái gì!! Trong miệng đang ngậm đầy cơm, thiếu chút nữa là phun ra hết.
Cũng may, Biến thái đại nhân nói "ăn xong" mới đi. Ta liền bắt đầu lấy tốc độ mấy thước một giờ, đối phó với non nửa bát cơm còn lại. Tên thị vệ không biết tên kia, liếc mắt nhìn ta, dường như đang nói, còn giả bộ ngây thơ gì nữa....
Số gạo có hạn, rốt cuộc cũng bị ta ăn xong. Ta bất đắc dĩ từng bước từng bước tiêu sái lên bậc thang, tuyệt vọng cầu khẩn Biến thái đại nhân đã tắm xong rồi. Mặc dù khả năng này quá nhỏ.
Đẩy cửa phòng ra, Đại biến thái đã ngồi trong bồn tắm.
Ta vỗ vỗ bộ ngực nhỏ. May quá, không cần phải lo làm sao giúp hắn cởi quần áo. Chính là, không biết tại sao, trong một ngõ ngách khác của nội tâm lại có một cảm giác mất mác thập phần mãnh liệt... Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ta giương nanh múa vuốt lột từng mảng y phục của Đại biến thái... không xong rồi... Di chứng của bệnh mất trí nhớ lại phát tác!
"Còn không mau lại đây!" Đại biến thái hình như hơi giận. Con bé này, bắt ta đợi lâu như vậy, tiến vào lại còn làm ra vẻ mặt ngẩn ngơ kỳ quái thế kia ư!
"Vâng vâng!" Ta cuống quít chạy qua.
Đại biến thái chỉ vào một tấm vải trắng nằm trên bàn, ý bảo ta giúp hắn kỳ cọ. Sau đó liền nắm mắt lại, thoải mái tựa người vào thành bồn.
Ta cầm lấy khăn, cẩn thận lau lau chà chà trên người Biến thái đại nhân.
Vóc người đẹp quá a....
Da tay thật trắng, thật mềm, thật mịn...
Cảm giác sờ vào thật là thích...
Những... ý nghĩ này thừa dịp trong lúc đầu óc không tự chủ được, lập tức xông ra... Thậm chí, hai tay vì có chút hưng phấn mà bắt đầu phát run!
Xoa xoa, một giọt màu đỏ rơi lên bờ vai tuyết trắng của đại biến thái. Ta vội vàng lau. Bộp! Lại một giọt nữa!
Khi không lại... chảy máu mũi.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |