← Ch.093 | Ch.095 → |
Edit: Cửu Trùng Cát
Bạch Thấm đứng chết trân tại chỗ:
- "Điều này sao có thể, không có khả năng a."
Tấm thẻ này là tiền riêng của ả, mỗi ngày ngoài trừ việc kề cận bên cạnh Bạch Thần Dục, Bạch Thấm chính là đi mua sắm khắp nơi, tuần trước ả còn đến Mễ Lan, mang về một đống lớn quần áo và trang sức, vào nghề đã lâu như vậy, tuy rằng ả có thói quen tiêu tiền như nước, nhưng dựa vào gương mặt xinh đẹp ả đã nhận lời làm đại diện cho không ít các hãng lớn danh tiếng, tuy rằng tiêu pha rất lớn, nhưng vẫn có dư ra, nếu không làm gì có mà gửi ngân hàng. Giống như hiện tại, đã hơn nửa năm Bạch Thấm không có xuất hiện ở bất cứ một dự án nào, tự nhiên là thu không đủ chi.
Bạch Thấm suy nghĩ một lát, cố gắng trấn định bản thân, rồi từ trong giỏ xách lấy ra một tấm thẻ:
- "Vậy cô dùng tấm thẻ này đi."
Thẻ này là của Bạch Thần Dục đưa cho ả, trước kia ả thường lên mặt, cũng không khi nào sử dụng qua, đàn ông nha, không chiếm được mới là thứ tốt nhất, cho nên ả đối Bạch Thần Dục vẫn không lạnh không nóng, Bạch Thần Dục giúp ả nhận về không ít các hợp đồng quảng cáo, ả đã có số tiền này để dựa vào cho nên không cần thiết phải dùng tiền của Bạch Thần Dục.
Cô bán hàng nhận lấy, chỉ chốc lát sau lại đưa trả trở về, Bạch Thấm là khách quen, lại là ngôi sao nổi tiếng, cho nên trên mặt của nhân viên bán hàng không xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn, vẫn lễ phép nói:
- "Xin lỗi Bạch tiểu thư, tấm thẻ này cũng không thể dùng."
Sắc mặt Bạch Thấm từ từ đen lại, toàn bộ quá trình này Cố Ninh đều nhìn ở trong mắt, nhưng trên mặt cô vẫn nhàn nhạt, không có biểu tình gì, Bạch Thấm đưa mắt nhìn người bên cạnh, ả cảm thấy chuyện này làm cho ả hết sức mất mặt, nhưng so với mặt mũi, việc cấp bách mà bây giờ ả muốn hiểu rõ là, vì sao tấm thẻ này của Bạch Thần Dục lại không thể sử dụng được.
- "Cố Ninh, thật ngại quá, thẻ ngân hàng của tôi xảy ra chút vấn đề."
- "Không có việc gì."
- "Tôi muốn đi tìm hiểu thử xem, vì sao thẻ của tôi không dùng được, cô đi đâu, bằng không tôi đưa cô đến đó trước."
- "Không cần, tôi có thể tự bắt xe."
Bạch Thấm thật sự rất sốt ruột, cho nên nghe Cố Ninh nói như vậy, cũng không chậm trễ nữa:
- "Vậy tôi đi trước đây, lần sau chúng ta gặp lại." Dừng một chút, ả nói tiếp: "Nếu như Thần Dục liên hệ với cô, cô nhớ phải thông báo cho tôi biết một tiếng, như vậy tôi cũng có thể giúp cô, nhất định tôi sẽ đứng về phía cô."
Trên mặt Cố Ninh mang theo ý cười nhàn nhạt:
- "Tốt."
Mãi cho đến khi chiếc xe biến mất ở chỗ rẽ, Cố Ninh mới thu hồi tầm mắt, trong mắt của cô đầy lạnh lẽo và quyết tuyệt, từ từ đi trở về.
Lúc Triệu Dân gọi điện thoại tới, Cố Ninh đang ngồi trên xe taxi, hắn tìm Cố Ninh để bàn bạc chút chuyện liên quan đến dự án phim điện ảnh, hai người hẹn nơi gặp mặt, Cố Ninh cúp điện thoại, suy nghĩ một lát, lại đánh tin nhắn cho Trương Giai Giai, nói cho Trương Giai Giai biết địa điểm mà hai bọn họ đã hẹn gặp.
Trương Giai Giai vẫn không thể quên Triệu Dân, điểm ấy Cố Ninh vẫn luôn biết, Trương Giai Giai thích Triệu Dân, cho dù Triệu Dân đã rời đi nhiều năm như vậy, cũng vẫn chưa bao giờ hết hy vọng. Chẳng qua hiện tại, hai người đã sớm cách xa thiên sơn vạn thủy (ngụ ý là cách nhau rất xa). Triệu Dân đã không còn là người thanh niên da mặt dày đến ăn cơm ké nhà hàng xóm của lúc trước, cho nên Cố Ninh chưa bao giờ ở trước mặt Trương Giai Giai nhắc tới Triệu Dân, cô luôn cảm thấy, thời gian đã cuốn trôi tất cả, nhưng mà lần này Cố Ninh thay đổi ý định, cô nghĩ, có lẽ chỉ đến khi hết hy vọng thì sẽ quên đi nhanh hơn.
Lúc Cố Ninh tới chỗ hẹn, Triệu Dân đã đến, hắn mặc một cái áo gió màu tro, bên trong là áo len dệt kim sọc màu, phía dưới mặc quần bò rách rất model, thập phần phong lưu, ngồi ở nơi đó giống như đang phát ra ánh sáng lấp lánh, nhân viên phục vụ trong tiệm đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn hắn.
Cố Ninh không khỏi ở trong lòng cảm thán, đây thật sự là gương mặt như hoa... Trước kia Triệu Dân chỉ tạo cho người ta cảm giác nhìn rất vừa mắt, mà bây giờ thì hoàn toàn bất đồng, người trước mắt, sẽ làm cho người ta không thể rời mắt đi, ngũ quan xinh xắn, trắng nõn, làn da nhẵn nhụi nhìn không ra lỗ chân lông, sự hấp dẫn chói mắt này không thể nhờ vào quần áo mà có, huống chi khí chất trên người hắn, không phải một gia đình khá giả bình thường là có thể nuôi ra được. Cái gọi là nhìn quanh thấy phong lưu đích thị là đây.
Triệu Dân giật dây đầu tư, lại có công ty giải trí Hoa Thắng toàn lực duy trì, tập hợp lại giống như một đội quân trong nước, dường như cái gì cũng đều chuẩn bị xong cả rồi, chỉ chờ Cố Ninh vào chỗ mà thôi. Vốn dĩ, Cố Ninh vẫn chưa muốn khởi quay vào lúc này, nhưng gần đây cô gặp phải quá nhiều chuyện phiền lòng, cho nên có cơ hội thì cô lập tức tiếp nhận. Cơ hội tốt như vậy, cô không lý do để từ chối, hơn nữa, cô cảm thấy bản thân cần phải đi làm một vài việc gì đó, phân tán đi sự chú ý của bản thân một chút...
Vài câu thì đã đàm phán ổn thỏa mọi việc, sau đó hai người câu được câu không trò chuyện, khóe miệng Triệu Dân mang theo ý cười nhợt nhạt:
- "Kịch bản cậu gửi vào mail cho mình, mình đã đưa Triệu Giám đọc, anh ấy nói kịch bản này rất tốt, có thể bảo đảm được sức bán vé, nhưng mà dính đến cuộc nội chiến, hơn nữa nội dung phim hơi kỳ lạ, cho nên đề tài này có chút mẫn cảm, sợ là sẽ gặp phải khó khăn để qua được khâu kiểm duyệt, bất quá anh ấy nói sẽ nghĩ biện pháp."
- "Cám ơn cậu."
- "Cám ơn mình làm gì, đều do Triệu Giám làm cả, cậu muốn cảm ơn thì đi mà cảm ơn anh ấy. Hơn nữa, giữa chúng ta không cần phải nói cám ơn." Dừng một chút, Triệu Dân cười trêu ghẹo: "Suy nghĩ một chút đi, người khác đều nói tính cách của mình không tốt, đối với mình thường xuyên không phản đối thì là miễn bình luận, mình cũng chỉ có một người bạn là cậu thôi, đương nhiên phải ra sức dỗ ngọt rồi."
- "Giai Giai cũng tới rồi, đang trên đường đến đây."
Cố Ninh vừa mới dứt lời thì có người đẩy cửa bước vào, Trương Giai Giai đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó lập tức đi về phía bàn của hai người. Gương mặt cô đỏ bừng, nhìn ra được là sốt ruột chạy tới.
Triệu Dân có chút ngoài ý muốn:
- "Giai Giai, cậu cũng tới rồi à, ngồi đi, khó có khi ba người chúng ta có cơ hội tụ tập ở cùng một chỗ."
Trương Giai Giai nhìn Triệu Dân, cuối cùng những gì muốn nói đều không nói ra được. Cô từng nghĩ tới cảnh sẽ gặp lại Triệu Dân, lúc đó, cô sẽ có rất nhiều lời muốn nói cho Triệu Dân biết, cô đã từng ở trong lòng tập luyện vô số lần, nhưng mà khi cô thật sự gặp lại người này rồi, bản thân ngay cả một câu đều không thể nói nên lời. Không phải do cô nhìn thấy khoảng cách quá chênh lệch giữa hai người, mà là do cô đột nhiên hiểu ra, Triệu Dân và cô là hai đường thẳng song song, cho dù... có lẽ đã từng rất gần nhau, nhưng mà vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ cùng giao nhau tại một điểm, Triệu Dân không có khả năng sẽ thích cô.
Cho dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng đến lúc sự việc được chứng thực, vẫn không thể tránh khỏi thương tâm, Trương Giai Giai nhìn Triệu Dân, người này thật sự rất xuất sắc, không riêng gì cô, nhân viên phục vụ tới tới lui lui, phụ nữ bàn bên cạnh, đều đem tầm mắt đặt lên người Triệu Dân. Không phải chỉ có mỗi mình cô là cảm thấy Triệu Dân tốt, rất nhiều người cũng yêu thích hắn, cho nên... cũng không có gì, cô cứ như vậy mà tự an ủi trong lòng, quả nhiên Trương Giai Giai cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Khóe môi Triệu Dân cong cong:
- "Trương Giai Giai, nghe nói thành tích thi cử của cậu rất tốt, không sai, chúc mừng cậu."
Trương Giai Giai cười cười:
- "Chẳng qua cũng chỉ học hành rồi thi cử mà thôi, còn cậu, gần đây cậu làm gì?"
Cô nhìn dáng vẻ của Triệu Dân bây giờ, trong lòng lập tức hiểu rõ người này không còn đi học nữa.
Triệu Dân cất giọng nhàn nhạt:
- "Mình đang chuẩn bị đầu tư cho bộ phim của Cố Ninh, cậu có muốn tham gia chung luôn không?"
- "Cái gì mình cũng đều không hiểu, cho nên sẽ không nhúng tay vào đâu, vậy trước tiên mình chúc cho hai cậu thành công, đến lúc phim được công chiếu, mình nhất định sẽ dẫn theo bạn bè đến ủng hộ cho các cậu, giúp các cậu có thể bán được vé."
Ba người trò chuyện, Trương Giai Giai cũng dần dần thả lỏng, trong nháy mắt, thời gian dường như quay trở về 5 năm trước, một buổi chiều nhẹ nhàng như bao ngày khác, ba người ngồi trên sô pha vừa uống nước ngọt vừa xem phim.
Chiều hôm đó, trên tay Cố Ninh cầm rất nhiều đĩa phim đi vào, nói:
- "Những bộ phim này đều có liên quan đến bài thi vào hệ đạo diễn, mình cảm thấy quả thật rất nhiều nha a."
Ngồi trên sô pha, Triệu Dân đột nhiên đứng lên, khoa tay múa chân nói:
- "Mình thích xem phim điện ảnh, mỗi ngày chúng ta xem một hai bộ, lập tức có thể xem xong rồi a, có hạn chế độ tuổi hoặc phim cấp mấy gì đó không? Mình muốn xem trước từ cấp độ nhẹ rồi mới tăng dần lên, phim nước ngoài không phải giới hạn khá lớn sao..."
Trương Giai Giai cầm gối ôm bên cạnh, quả nhiên đập vào trên người Triệu Dân, quát:
- "Tên tiểu tử này, bạn nghĩ gì thế?"
Bộ phim hôm đó cả 3 cùng xem, là một bộ phim tình cảm trắng đen của Thụy Sĩ, tựa đề là < Môi cỏ dại >, kỳ thật Trương Giai Giai cảm thấy kịch tính của bộ phim này thật không thú vị, cho nên cũng không để ý lắm. Mà cho tới bây giờ, nội dung trong phim, và những hình ảnh trắng đen chiếu trên TV lúc đó đều đã trở nên mơ hồ. Cô chỉ nhớ rõ một điều là lúc ấy cả 3 ngồi trên sô pha, hình ảnh khi đó như dừng lại ở lứa tuổi thanh xuân bồng bột. Mà độ tuẩn thanh xuân luôn là trong vô tri vô giác, tan biến từ từ không còn một mảnh.
Sau khi tạm biệt Triệu Dân, Trương Giai Giai uống một hớp cà phê cuối cùng, rốt cuộc không thể kềm chế được mà rớt nước mắt, kỳ thật cô cảm thấy bản thân quả thật rất may mắn, có được rất nhiều thứ a, có thể quen biết Cố Ninh và Triệu Dân, làm người thật sự không thể có lòng tham quá nhiều, bằng không vĩnh viễn sẽ không cảm thấy hạnh phúc. Kỳ thật cô cũng không thật sự cảm thấy quá khổ sở, nhưng không hiểu vì sao nước mắt lại không khống chế được rơi xuống, giống như tâm của cô không thể khắc chế được đã từng trao đi.
Cố Ninh đứng lên, nâng bả vai của Trương Giai Giai khẽ nói:
- "Chúng ta trở về thôi."
- "Ừ." Trương Giai Giai lau lệ trên khóe mắt, cười cười: "Chúng ta đi thôi."
Ngoài cửa sổ thành phố đã lên đèn, người đi đường vội vàng qua lại, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, thành thị xi măng cốt thép, kỳ thật, bọn họ chỉ là một thành viên nhỏ bé như vậy trong ngàn vạn chúng sinh mà thôi.
Đưa Trương Giai Giai về, Cố Ninh đi dọc theo đường cái tiến về phía trước, bên ngoài gió thổi mạnh, gió lớn khiến mắt cô có chút không thoải mái, lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cố Ninh lấy di động ra xem, người gọi đến là Bạch Thần Dục, cô hơi chần chừ, nhưng cho dù muốn hay không muốn cũng phải nhấn nút nghe.
- "Bạch Thần Dục, chấp niệm của anh chẳng qua cũng là vì không cam lòng, nếu ngay từ đầu, tôi không chống cự lại anh, chúng ta thuận lợi kết hôn, thì hiện nay Bạch Thấm mới là người mà trong lòng anh luôn muốn có, anh còn có thể giống như bây giờ sao?"
- "Tôi đồng ý với em, chúng ta mỗi người nhường một bước, em phải đồng ý cùng tôi tìm hiểu trong vòng một năm, khoảng thời gian một năm này, tôi sẽ không đi tìm Hà Cảnh gây rắc rối, cho nên, em cũng không được đi tìm hắn ta."
- "Tôi thật sự rất mệt mỏi, tôi không thể để anh lại gây trở ngại cho cuộc sống của tôi lần thứ 2 đâu."
Trong lòng Bạch Thần Dục trầm xuống, hỏi:
- "Lần thứ hai?"
- "Nếu tôi nói, tôi đã từng chết một lần, anh có tin không? Con người không có khả năng ở cùng một chỗ té ngã 2 lần." Dừng một chút, Cố Ninh nói tiếp: "Không phải anh từng nói, anh cảm thấy như đã từng quen biết tôi từ rất lâu rồi sao? Anh có từng nghĩ tới hay không, thế giới này có lẽ có không gian tồn tại song song, ở trong không gian đó, anh đã hại chết tôi."
- "Em đang nói lung tung gì đó?"
- "Bạch Thần Dục, khi anh ngủ nhất định phải đóng chặt cửa sổ và cửa chính, uống cà phê trước giờ đều không thêm đường, nhất định phải sau mười hai giờ mới thực sự ngủ được, Bạch Thấm và anh cùng nhau sống ở nước ngoài 3 năm, cho nên anh đối với chị ta ôm thứ tình cảm vượt qua tình cảm chị em thông thường."
Bạch Thần Dục ngẩn người:
- "Những thứ này là ai nói cho em biết?"
Cố Ninh cười cười tiếp tục nói:
- "Ngăn tủ đầu tiên bên phải trong tủ quần áo của anh, có một con rối nhỏ, anh vẫn giấu kỹ nó ở đó, anh nói cả thế giới này hẳn là không có người thứ hai biết được, đây là quà sinh nhật do mẹ anh tặng cho anh khi anh được 5 tuổi, trên cổ con rối có một chiếc vòng cổ, là do Bạch phu nhân tự tay khâu lên cho anh, chính vì vậy còn hủy đi chiếc lắc tay Trân Châu của bà, ngăn thứ nhất của tủ đầu giường bên phải, để mô hình số lượng giới hạn của cha anh tặng cho anh, đó là do cha anh sau khi nhìn thấy mẹ anh tặng con rối, ngày hôm sau mới mua cho anh, lúc ấy ông ấy đã nói, bé trai nên chơi đồ chơi của bé trai."
Bạch Thần Dục cảm thấy cả người lạnh lẽo, đầu óc của hắn trống rỗng, mấy chuyện này, cả thế giới này quả thật không có người thứ hai biết được, những người biết những chuyện này, trừ hắn ra đều đã chết hết cả, Cố Ninh nói được rõ ràng như thế, thật hiển nhiên đã vượt qua phạm trù hiện thực có thể giải thích. Tuy rằng hắn không tin thế giới này có quỷ thần, nhưng mà, hắn vẫn không tự chủ được suy nghĩ, chẳng lẽ những gì Cố Ninh đã nói kia... đều là thật sao?
Trong một không gian khác, thật sự hắn đã hại chết cô sao...
Đột nhiên, Bạch Thần Dục nhớ lại lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Ninh. Đêm hôm đó, hắn vừa đến thành phố Z thì xảy ra một sự cố nho nhỏ, sau đó ngồi ở trong xe chờ cảnh sát giao thông đến xử lý, lúc đó hắn cảm giác được trong đám người có một tầm mắt nhìn mình chằm chằm. Theo bản năng hắn quay đầu nhìn lại, thì bắt gặp Cố Ninh, lúc ấy hắn thầm nghĩ, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, sao người kia lại dùng ánh mắt như vậy mà nhìn mình... Cảm xúc mãnh liệt như thế, không nên xuất hiện trong ánh mắt của một người hoàn toàn xa lạ.
Cố Ninh cất giọng thê lương:
- "Cho nên, tôi không nợ anh cái gì cả, cho dù tôi có thiếu anh cái gì đi nữa, cũng sớm đã thanh toán xong rồi."
← Ch. 093 | Ch. 095 → |