← Ch.064 | Ch.066 → |
Edit: Cửu Trùng Cát
Bạch Thần Dục ngẩn ra, hồi lâu mới nói:
- "Vì sao đối với tôi em lại bài xích như vậy?"
Cho dù hắn có trì độn như thế nào, cũng có thể cảm giác được thái độ xa cách của đối phương dành cho hắn, giống như đang cố ý tránh đi như tránh rắn rết vậy.
Giọng của Cố Ninh nhàn nhạt:
- "Tiên sinh, thêm lần này nữa, tính ra chúng ta cũng chỉ gặp qua 4 lần, chẳng qua cũng chỉ là người qua đường xa lạ, không thể dùng hai chữ "Bài xích" này để hình dung được."
Tâm của Bạch Thần Dục trầm xuống, ánh mắt bất động thanh sắc nhìn người trong kính chiếu hậu, cẩn thận quan sát biểu tình của đối phương khi hắn mở miệng nói chuyện.
- "Dựa vào những gì em nói, nếu chúng ta đã gặp qua 4 lần rồi, thế nào cũng không thể xem như người xa lạ, ít nhất, chúng ta đều rất có ấn tượng với đối phương, không nên dùng 3 chữ "người xa lạ" để khái quát được."
Trên thực tế, Bạch Thần Dục cũng không biết vì sao bản thân hắn lại làm chuyện này trở nên rối rắm như vậy, hắn chỉ biết là đối phương dốc hết toàn lực muốn phủi sạch quan hệ với hắn, điểm ấy, kì lạ thay làm cho hắn cảm thấy thập phần không vui.
- "Vậy theo anh thì giữa chúng ta phải dùng từ nào để khái quát đây?" Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt hỏi lại.
Bạch Thần Dục thật lâu cũng không có trả lời, trên thực tế, vấn đề này làm cho hắn cảm thấy hoang mang.
Tuy rằng hai người không hề tức giận, vẫn bình tâm hòa khí nói chuyện với nhau, nhưng mà nhiệt độ trong xe, giống như đột nhiên rơi xuống mấy độ, Trần Triển cảm thấy có chút không thích ứng với không khí như vậy, rốt cuộc cũng mở miệng phá vỡ cân bằng:
- "Tôi nói này, anh nói xong chưa vậy? Nói xong rồi thì tôi và cô ấy phải đi đây."
Cố Ninh mở cửa xe:
- "Cám ơn tiên sinh đã đưa bọn tôi một đoạn đường." Nói xong, cũng không đợi người trên xe kịp phản ứng, xách theo đồ vật rồi xuống xe.
Trần Triển cuối cùng cũng từ trong không khí giằng co tìm ra lối thoát, tự nhiên là tay chân lanh lẹ cũng leo xuống xe, cuối cùng, nhìn thoáng qua Bạch Thần Dục, nói:
- "Cám ơn anh đã đưa chúng tôi về, nếu trong lòng anh vẫn cảm thấy không thoải mái, tôi có thể trả tiền xe cho anh."
- "Không cần." Hai chữ ngắn gọn và lạnh lẽo.
Nhìn Cố Ninh đã đi ra ngoài vài bước, Trần Triển nghĩ đi nghĩ lại rồi nói với người đang lạnh mặt ngồi trong xe:
- "Người anh em, tôi luôn cho rằng anh là kẻ đăng đồ tử (ý chỉ người háo sắc), xem ra hình như không phải a, vừa nhìn thì thấy anh chỉ là thiếu kinh nghiệm thôi, chỗ nào có cách theo đuổi con gái như vậy chứ? Chậc... chậc..."
Bạch Thần Dục nhìn Trần Triển, nói mà như quát:
- "Cô nói cái gì? Theo đuổi con gái?"
Trần Triển lạnh giọng bật cười:
- "Không phải anh muốn theo đuổi Cố Ninh hả? Nếu anh không muốn theo đuổi cô ấy, cần gì năm lần bảy lượt tìm cách đến gần cô ấy, đừng nói với tôi là anh nhàn rồi sinh nông nổi nghen!"
Bạch Thần Dục giật mình, giống như đã chôn xuống mảnh đất trong tim một hạt mầm tình cảm, sau một trận mưa rào, không có tiếng động lặng lẽ nảy mầm, hắn nhìn bóng lưng đi xa của Cố Ninh, thật lâu cũng chưa kịp hồi thần.
Trần Triển bước nhanh bắt kịp bước chân của Cố Ninh, nghĩ tới nghĩ lui rồi hỏi:
- "Có phải cậu rất chán ghét anh chàng vừa rồi không?"
- "Không có."
- "Được rồi." Trần Triển nhìn sắc mặt không vui của Cố Ninh, cũng không tiếp tục hỏi tới nữa.
Cố Ninh bước nhanh hơn về phía trước, Bạch Thần Dục... không phải tự nhiên vô tình chạm trán với cô, hôm đó ở khu mua sắm, cô vừa vặn nhìn thấy Bạch Thấm hình như đang chọn mua đồng hồ, Bạch Thần Dục lại xuất hiện ở gần khu vực đó, nguyên nhân không khó để suy đoán.
Nghĩ như vậy, Cố Ninh cảm thấy có chút khó chịu kì lạ.
Ngày mồng một tháng được nghỉ vài ngày, chỉ có một mình Cố Ninh ở trong phòng ngủ kí túc xá, ngày hôm sau, Trần Triển lôi kéo Cố Ninh cùng đi dạo chơi xung quanh, Cố Ninh nghĩ tới nghĩ lui, dù sao ở lại phòng ngủ cũng chẳng có việc gì để làm, hơn nữa từ khi gặp lại Bạch Thần Dục, trong lòng cô luôn không tài nào yên tĩnh được, cho nên gật đầu đáp ứng, coi như là đi ra ngoài giải sầu.
Trải qua hơn nửa năm, tóc của Trần Triển dài ra không ít, biến thành mái tóc ngắn đến mang tai, làn da cũng trắng hơn rất nhiều, sẽ không làm cho người ta nghi ngờ giới tính của cô khi nhìn thấy vẻ ngoài của cô nữa. Sau này Cố Ninh hỏi Trần Triển, lúc khai giảng năm thứ nhất đại học vì sao tóc tai của cô lại ngắn cũn cỡn như vậy. Trần Triển nói là bởi vì sau khi thi đại học xong, cô tham gia vào một đoàn phim, lúc ấy điều kiện sinh hoạt trong đoàn phim kia đặc biệt gian khổ, ngay cả việc dùng nước cũng là cả một vấn đề. Lúc ấy tóc của Trần Triển cũng khá dài, sau khi chịu đủ các loại rối rắm, cô nhờ tổ hóa trang tiễn bước giùm cô mái tóc dài một cách nhẹ nhàng khoan khoái, còn nói là cố gắng cắt ngắn một chút. Kết quả... là thành ra như vậy, lại thêm vào hai tháng nghỉ hè cô đều lăn lộn cùng đoàn phim ngoài trời nắng gió, cũng khó trách toàn bộ lớp học khi đó, ai cũng không nhìn ra được giới tính thật của cô.
Hai người chạy đi chơi khắp nơi đến một ngày trước khi đi học mới trở lại trường, hai nữ sinh viên khác trong phòng ngủ cũng thường xuyên không trở về phòng ngủ kí túc xá, Trần Triển lại mướn phòng ở bên ngoài, cho nên một phòng ngủ bốn người ở thường xuyên chỉ có một mình Cố Ninh dùng.
Tháng 6, thời tiết càng ngày càng nóng bức, tới gần cuối kỳ, bởi vì phải nộp bài tập cho các khoa để chuẩn bị dự thi, Cố Ninh cũng thay đổi trở nên bận rộn hẳn lên. Mùng 4 mùng 5 là vào cuối tuần, Cố Ninh định vé máy bay về nhà, cô xin phép nhà trường nghỉ luôn mùng 6 và mùng 7. Hai ngày mùng 6 và mùng 7 này, Trương Giai Giai phải thi Đại học, cô muốn trở về ủng hộ tinh thần cho bạn thân.
Kiếp trước, Trương Giai Giai bởi vì chuyện cha Trương nhập viện, tâm tình nôn nóng, hôm thi Đại học vừa vặn là ngày Trương Giai Giai đến kỳ, đau bụng đến nỗi không thẳng lưng được. Cho nên cuối cùng khi thành tích được công bố, điểm của Trương Giai Giai thấp hơn 40 điểm so với dự đoán, thế cho nên toàn bộ nguyện vọng đều bị rớt, cuối cùng lúc mở danh sách dự khuyết, Trương Giai Giai bị ném vào một ngôi trường vô cùng tầm thường, học một ngành chuyên nghiệp vô bổ.
Kiếp này, từ khi Cố Ninh gặp được Trương Giai Giai cho tới nay, vẫn thường xuyên nhắc nhở Trương Giai Giai chú ý điều trị, đau bụng sinh lý cơ bản không có, lại thêm được cô đều đặn nhắc nhở, khoảng thời gian trước khi Trương Giai Giai đến kỳ vẫn luôn uống thuốc điều trị, không có gì bất ngờ xảy ra, đau bụng sinh lý phát sinh ở trường thi có tỷ lệ xảy ra rất nhỏ.
Khi kỳ thi Đại học bắt đầu, Cố Ninh xin phép nghỉ trở về ủng hộ cô, Trương Giai Giai hết sức ngoài ý muốn, đồng thời cũng hết sức cảm động, vào cuối tuần, hai người ở nhà nghỉ ngơi, không xem TV mà an vị trên ghế sô pha nói chuyện phiếm. Đã sắp sửa thi rồi, bởi vì Cố Ninh bắt buộc cô phải thả lỏng tâm tình, hai ngày nay Trương Giai Giai rất ít khi cầm đến sách vở, toàn tâm toàn ý chờ dự thi. Trong phòng mở máy điều hòa, là một thế giới hoàn toàn khác so với không khí oi bức bên ngoài, Cố Ninh cười nhìn người bên cạnh:
- "Sẽ không bởi vì mình trở về, cho nên cậu cảm thấy khẩn trương khi đi thi đấy chứ?"
- "Làm sao có thể, cậu yên tâm đi, mình sẽ không khẩn trương đâu."
- "Cậu đã nghĩ về việc điền nguyện vọng thi vào trường nào chưa?" Cố Ninh lại hỏi.
Trương Giai Giai cười cười:
- "Ừ, mình nghĩ xong rồi, mình sẽ đến học Đại học ở Bắc Kinh, đến lúc đó, bọn mình sẽ ở chung trong một thành phố, nếu số điểm của mình không kém hơn so với dự đoán."
- "Chắc chắn cậu sẽ thi tốt mà."
- "Đương nhiên mình sẽ thi tốt, tuy rằng mình không thể so với cậu, nhưng mà cũng không thể kém quá nhiều được."
Tối hôm trước ngày thi, hai người mười giờ đã lên giường đi ngủ, bởi vì muốn chiếu cố cho các học sinh trong tiểu khu ngày mai phải đi thi, cho nên hôm nay cả tiểu khu phá lệ im lặng. Trương Giai Giai nhìn người ngủ bên cạnh mình, cô cảm thấy đặc biệt an tâm. Thời gian qua thật sự rất mau a, hai người bất tri bất giác đã quen biết được ba năm. Cô thật sự cảm thấy có Cố Ninh - người bạn này, là phúc khí lớn nhất từ khi cô được sinh ra tới nay, hai người muốn làm bạn tốt với nhau cả đời. Nghĩ như vậy, Trương Giai Giai chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, sáu giờ thì hai người đã rời giường, hai ngày nay Thẩm Lan cũng ở nhà, lúc này bà đang chuẩn bị bữa sáng. Hai người ăn xong cơm, rồi cùng đi ra cửa, vốn dĩ Thẩm Lan cũng muốn đi theo, nhưng mà Trương Giai Giai cảm thấy không cần thiết phải phô trương lớn như vậy, nếu không mình sẽ có áp lực, vốn dĩ Thẩm Lan đang định kiên trì, vừa nghe con gái nói như vậy, lập tức quyết định ở nhà đợi.
Sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, rốt cuộc Cố Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra, hai ngày nay cô vẫn không dám hỏi Trương Giai Giai thi như thế nào, ngược lại là Trương Giai Giai chủ động khai báo, nói số điểm sẽ không thấp hơn so với dự đoán. Thi Đại học là một việc quan trọng trong toàn tỉnh, so với bài thi thử ở trường học lúc bình thường thì còn đơn giản hơn rất nhiều, sau khi bỏ lại khó khăn sau lưng, vượt qua cuộc thi này hết sức dễ dàng. Hai người vô cùng cao hứng trở về nhà.
Buổi tối sau khi dự thi xong đều sẽ có mở tiệc ăn mừng, địa điểm tổ chức là ở KTV gần trường học, bởi vì Cố Ninh cũng học một học kỳ ở lớp này, cho nên khi cả lớp nhìn thấy hai ngày nay Cố Ninh đều đi theo ủng hộ tinh thần cho Trương Giai Giai, mọi người cũng không có gì ngạc nhiên, khi tổ chức tiệc ăn mừng cũng mời luôn cả cô tham gia. Người liên can buông gông xiềng tận hứng vui chơi, Cố Ninh và Trương Giai Giai khi về đến nhà, đã là mười giờ đêm. Sau khi rửa mặt xong, Cố Ninh sớm lên giường chuẩn bị đi ngủ, hơn nữa còn đặt đồng hồ báo thức, sáng sớm ngày mai cô phải đáp máy bay về Bắc Kinh, cô muốn đuổi kịp tiết đầu tiên trong buổi học ngày mai, hôm nay có uống chút rượu, đến lúc đó cô sợ mình ngủ quên.
Sau khi Cố Ninh trở về trường học, còn hai tuần nữa thì được nghỉ hè, cô lại bận rộn, trước khi nghỉ hè 3 ngày, Cố Ninh lại ngoài ý muốn gặp được Bạch Thần Dục.
Xe của Bạch Thần Dục thật dễ khiến người khác chú ý, tuy rằng cổng trường luôn luôn có nhiều xe nổi tiếng như mây, nhưng mà chỉ cần Cố Ninh liếc mắt một cái là lập tức thấy được, đang lúc Cố Ninh muốn bỏ đi, vào lúc này di động của cô lại vang lên. Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, đây chính là một số điện thoại quen thuộc, Cố Ninh không chút nghĩ ngợi nhấn phím tắt, một giây sau, lập tức nhìn thấy có người đi về phía mình.
Quả thực có muốn tránh cũng tránh không được.
- "Em biết đó là số điện thoại của tôi." Là câu khẳng định mà không phải câu nghi vấn.
- "Không biết." Cố Ninh cất giọng lạnh lùng.
- "Không đúng, thái độ của em nói cho tôi biết, cái gì em cũng biết." Bạch Thần Dục đột nhiên kiên định nói, dừng một chút, dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt của Bạch Thần Dục trở nên u ám, bước lên một bước hỏi tiếp:
- "Làm sao mà cô biết được hả? Đây là số điện thoại riêng của tôi, rất ít người biết, là ai đã nói cho cô biết? Đến cùng cô có mục đích gì?"
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Bạch Thần Dục mới kịp phản ứng, vừa rồi bản thân hắn hình như kịch liệt quá mức thì phải, nhưng số di động này, quả thật chưa đến 10 người biết, phản ứng của đối phương làm cho hắn kinh ngạc. Mà gần đây hắn sở tác sở vi, càng khiến hắn cảm thấy khó hiểu. Bạch Thần Dục cảm thấy trên người Cố Ninh, có rất nhiều chỗ khác thường, giống như đang ẩn giấu rất nhiều bí mật, mà trực giác nói cho hắn biết, những bí mật kia tuyệt đối có liên quan tới hắn.
Cố Ninh lại lười giải thích:
- "Ai nói cho tôi biết ư? Chẳng ai nói cho tôi biết cả." Nói xong chuẩn bị xoay người rời đi, Bạch Thần Dục vội vàng tiến lên một bước, bắt được cổ tay của Cố Ninh, ánh mắt bình tĩnh nhìn đối phương, nói:
- "Em vẫn chưa trả lời tôi."
Chung quanh có không ít người đã chú ý đến hai người bọn cô, hoặc sáng hoặc tối đem tầm mắt ném lại đây, muốn nhìn một chút xem hai người đến cùng đang tranh cãi cái gì. Cố Ninh không muốn làm cho người ta chú ý, rút tay mình về, giọng điệu lãnh đạm nói:
- "Anh cảm thấy như vậy có ý nghĩa sao? Tiên sinh!"
- "Tôi nghĩ, chúng ta nên nói chuyện cho rõ một chút, em muốn đứng đây? Hay là đổi một chỗ khác?"
← Ch. 064 | Ch. 066 → |