← Ch.68 | Ch.70 → |
Lý Đỗi Đỗi đã nhìn thấy tôi.
Và bản năng sinh tồn của tôi nói với tôi rằng, bị Lý Đỗi Đỗi bây giờ trông thấy chẳng phải chuyện tốt đẹp gì... Cho dù đây có phải là mộng cảnh hay không.
"Làm... làm phiền rồi", tôi lẳng lặng lùi về sau một bước, tự nhủ chuyện này chưa từng xảy ra, thầm cảm thấy may mắn và toan đóng cửa lại.
Đương nhiên trước khi cửa được cài lại, những ngón tay thon dài còn rướm máu kia đã chặn cánh cửa gỗ lại.
Tim tôi bất giác đập mạnh, vào thời khắc tôi chưa kịp phản ứng, một tay hắn giật phăng cánh cửa gỗ ra, tay còn lại tóm lấy cổ áo tôi. Không cho tôi cơ hội phản kháng hay vùng vẫy, hắn đã xách tôi lại vào trong.
Ánh trăng chiếu xuống mái tóc dài vàng kim đang bay phất phơ trong gió, Lý Đỗi Đỗi dùng ánh mắt lạnh lùng hờ hững nhìn vào tôi.
Bóng của hắn bao trùm lấy tôi và khi nhìn vào đôi đồng tử đỏ như máu kia, tôi thấy gương mặt run rẩy sợ hãi của chính mình.
Hắn không nói gì, sự im lặng đó càng khiến sát khí xung quanh hắn thêm ghê rợn. Hơi thở của hắn, mang theo vị tanh của máu, lướt qua gò má tôi khiến lông tóc toàn thân tôi dựng ngược.
Tôi thấy cánh môi mỏng của hắn khẽ động, hắn há miệng, không nói lời nào nhưng hai chiếc răng nanh dài ngoằng đã hiện ra.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lý Đỗi Đỗi lộ ra cặp răng nanh dùng để săn mồi của mình. Nhìn hắn bây giờ chẳng khác gì một dã thú khát máu, chớp mắt là có thể nuốt trọn tôi vào bụng.
"Đợi... đợi chút!"
Mong muốn được sống khiến tôi hét toáng lên, tôi đưa tay đẩy cằm dưới của Lý Đỗi Đỗi một cái khiến khuôn miệng đang mở rộng của hắn đột ngột đóng lại, khiến hai chiếc răng nanh trực tiếp đâm rách môi dưới của hắn.
Phút chốc máu tươi nhỏ xuống rớt trên tay tôi.
"Á...!", xuất phát từ nỗi kính sợ dành cho chủ nợ, tôi nhất thời có chút hoảng loạn, "Xin... xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu". Tôi thật sự không cố ý mà, tôi chỉ là bị bộ dạng khi nãy của hắn ta dọa cho một phen nên lỡ tay. Đây tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của tôi...
Điều này đương nhiên cũng nằm ngoài dự đoán của Lý Đỗi Đỗi.
Hắn ôm cằm im lặng rất lâu.
Hoàn cảnh hiện tại có chút khó xử, đặc biệt giờ phút này bên cạnh còn có một đại thúc đang nằm quằn quại.
Lý Đỗi Đỗi dùng ngón cái quẹt qua vết thương trên cằm, rất nhanh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, vết thương kia liền khép lại, lớp da chớp mắt đã lành lặn như ban đầu. Sau đó Lý Đỗi Đỗi lại quan sát tôi, lần này hắn đã thật sự để tôi vào mắt chứ không như ban nãy chỉ như nhìn món đồ.
Tay chân tôi có chút luống cuống, không biết nên phản ứng thế nào với Lý Đỗi Đỗi hiện tại. Tôi chỉ có thể dùng tất cả những câu chữ có thể dùng được để giải thích với hắn, "Tôi không cố ý làm anh bị thương, tôi cũng không cố ý đến đây. Chỉ vì tôi đói bụng mới đến xin chút thức ăn, không ngờ..."
Không ngờ anh cũng đói và đang ăn khuya!
Nói đến đây tôi bất ngờ nghĩ, nơi đây rốt cuộc là mộng cảnh quái quỷ gì vậy, thế mà còn có cả một Lý Đỗi Đỗi đáng sợ thế này, chẳng lẽ tôi gặp ác mộng ư?Hay là... A Tiểu đã dựa theo tình tiết tiểu thuyết của tác giả Chim Cửu Lộ* nào đó để tạo nên mộng cảnh cho tôi và cậu ta, trừ phi chúng tôi cùng chung nguyện vọng thì mới có thể rời khỏi đây?
(Tây: Tên chị là 九鹭非香 ở đây là 九路鸟, nếu ghép chữ thứ hai trên chữ thứ ba sẽ thành chữ Lộ trong tên của tác giả, nói chung chỉ để PR cho bản thân, lol)
Thật hoang đường...
Cùng lúc tôi miên man suy nghĩ về vấn đề trên, ánh mắt Lý Đỗi Đỗi tóc vàng bất giác trở nên giá lạnh và nhìn về phía còn lại của căn nhà.
Chỉ thấy từ phía xa, nơi vầng trăng treo trên cao kia bất ngờ xuất hiện mấy bóng đen bay vút lên. Có cái đáp xuống sân, có cái đáp lên mái nhà. Bọn họ đều ăn mặc rách rưới, nhìn chẳng khác gì những người làm nông ở các đồng ruộng hoang vắng thời dân quốc trong các bộ phim tôi từng xem qua.
"Nghe nói vùng đất Tây Nam có rất nhiều người bị hút máu, thì ra là do cái loài dị chủng nhà người làm loạn", một bóng đen trầm tĩnh nói, "Tàn sát vô độ, ta và tộc bắt thi của ta nhất định không tha cho ngươi."
Thợ bắt thi... Là họ hàng của Vu Thiệu ư?
"Hừ", tôi rốt cuộc đã nghe được tiếng của Lý Đỗi Đỗi, đó là một nụ cười mang đậm vẻ khinh miệt...
Cuối cùng giữa con người này và Lý Đỗi Đỗi tôi quen biết đã có chút tương đồng.
Hắn đứng giữa vòng vây, mặt không biến sắc, dù gió đã lặng nhưng mái tóc vẫn bay phấp phới xung quanh.
"Lên!", tất cả thợ bắt thi đồng loạt xông đến. Lý Đỗi Đỗi vẫn không nhúc nhích, rồi không khí xung quanh hắn bất chợt nổ tung hóa thành những ánh sáng vàng kim. Chúng sắc bén hệt như những lưỡi dao cứ thế chém thẳng về đám người trước mặt. Bọn họ mau chóng tránh né, trong vườn nổi lên cơn cuồng phong, căn nhà gỗ phút chốc bị những tia sáng màu vàng chém nát tan. Những mũi dao do khí tức của Lý Đỗi Đỗi hóa thành chém loạn cả lên, không quan tâm bất kì sự vật hay con người nào xung quanh hắn, bao gồm cả tôi.
Nói thật lòng thì trong sự hỗn loạn này, chỉ dựa vào sức tôi thì chắc chắn không sống nổi qua trận đầu tiên. Cho nên vẫn phải cảm ơn những thợ bắt thi tốt bụng. Không biết là ai đã ném một mảnh vải đen lên bao trùm cả người tôi, khiến những mũi dao kia khi chém vào tuy đau thật nhưng không đến nỗi lấy mạng tôi.
Lúc này, Lý Đỗi Đỗi đột nhiên liếc nhìn tôi một cái. Hắn giật phăng miếng vải đen trên người tôi ra rồi mạnh bạo ôm ngang eo tôi, trực tiếp kéo tôi vào lòng hắn.
So với thực tế lồng ngực của hắn bây giờ lạnh lẽo hơn gấp nhiều lần. Thế nhưng cánh tay vòng qua eo tôi lại siết chặt hơn bất cứ lúc nào ở ngoài đời. Bởi Lý Đỗi Đỗi của hiện tại đối với tôi không hề có chút thương tiếc, thậm chí còn chẳng tôn trọng, hắn chỉ là đang muốn... cướp tôi đi mà thôi.
"Ta không thích con mồi của ta bị thứ khác làm vấy bẩn."
Giọng nói giá lạnh của hắn phát ra trên đỉnh đầu tôi, hệt như một con sói đang bảo vệ con mồi của mình.
Vào giờ phút này, đối với hắn, tôi chỉ là... một con mồi.
"Ở đây không có con mồi của ngươi", một bóng đen quát lên. Đám người đó lại lần nữa tiến lên chém giết. Chính vào lúc đó, tôi bất chợt nhìn thấy rất nhiều cây ngân châm bay xuyên qua ánh trăng mỏng manh, đâm thẳng về phía Lý Đỗi Đỗi.
Lý Đỗi Đỗi ôm tôi xoay người với động tác thuần thục cùng góc độ hoàn hảo, nhưng tôi lại cảm nhận được cánh tay hắn khẽ co lại.
Lý Đỗi Đỗi tiếp đất, sau khi suy nghĩ hồi lâu, dưới chân hắn bất ngờ hiện lên một pháp trận màu vàng.
"Đừng hòng chạy thoát!", khi bọn họ muốn tiến đến bắt hắn thì Lý Đỗi Đỗi đã nâng tay còn lại lên, ngưng tụ thành một chiếc roi dài và hung hãn quất về phía trước. Những thợ bắt thi thấy thế liền mau chóng tản ra tránh né.
Vào giây phút cuối cùng khi pháp trận lóe sáng tôi vẫn còn trông thấy, người kia bị Lý Đỗi Đỗi dùng roi quất trúng một bên mắt khiến máu tươi chảy ra đầm đìa. Những thợ đuổi thi bên cạnh liền không đuổi theo hắn nữa mà đổi sang vây quanh người đang bị thương kia.
Pháp trận chiếu sáng cả màn đêm, sau một màn chói mắt, tôi cảm nhận được chúng tôi phút chốc đã dịch chuyển đến một nơi khác. Giữa núi rừng hoang vắng, tôi bị Lý Đỗi Đỗi kẹp dưới cánh tay, chân hắn không chạm đất, hệt như con thoi lướt giữa những hàng cây cối. Tốc độ của hắn quá nhanh khiến tôi không cách nào nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Cuối cùng, tiếng gió đã ngừng hẳn, Lý Đỗi Đỗi mang tôi đến trước một sơn động.
Trong rừng sâu, ánh trăng càng sáng tỏ hơn bao giờ hết. Nó xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá và rọi xuống nền đất mùa xuân.
Lý Đỗi Đỗi không chút khách khí vứt tôi xuống đất như vứt rác.
Tôi không dám than trách gì và chỉ lồm cồm bò dậy. Lý Đỗi Đỗi liếc nhìn tôi một cái, hắn không trói tôi mà cứ để tôi tự do đi lại. Tôi biết hắn đang nghĩ gì, chắc hẳn từ sâu trong thâm tâm hắn cho rằng, cái thứ "con mồi" như tôi đây làm sao có thể chạy được.
Tôi cũng thừa nhận sự thật này. Hơn nữa tôi biết, cho dù mình thoát được Lý Đỗi Đỗi thì có thể trong mộng cảnh này, ở một nơi nào đó còn có Trư Đỗi Đỗi, Ngưu Đỗi Đỗi. Chạy mãi cũng không thoát, chi bằng ngồi đây sẽ đỡ lo hơn vì dù sao... Lý Đỗi Đỗi cũng tính là người quen.
Tôi đi dạo xung quanh mấy bước, lúc quay đầu thì thấy Lý Đỗi Đỗi đã tìm một tảng đá lớn ngồi xuống. Tôi cũng bước qua đó và ngồi trên một tảng đá nhỏ bên cạnh.
Tôi ngồi rất yên vị, bởi hiện tại bụng đói meo cử động không nổi nữa. Hơn nữa sau khi tôi ngồi xuống, Lý Đỗi Đỗi liền quay đầu sang nhìn chòng chọc vào tôi, tôi cũng im lặng nhìn chòng chọc lại hắn.
Dưới ánh trăng tại nơi đồng không mông quạnh, trên hai tảng đá lớn nhỏ, tôi và Lý Đỗi Đỗi bốn mắt nhìn nhau. Gương mặt của cả hai đều không cảm xúc, tôi là vì đói, còn hắn... chắc do gương mặt hắn trong mộng cảnh này được thiết kế theo mặt của các quân bài Tây, một chút gợn sóng cảm xúc cũng chả có, còn xa mới sánh được với sự hoạt bát ở thế giới thực.
Hắn và tôi im lặng đấu mắt một lúc lâu, cuối cùng hắn xoay mặt đi, cũng không kiêng dè gì tôi mà trực tiếp cởi chiếc áo đuôi tôm cũ làm lộ ra chiếc áo sơ mi bên trong với kiểu dáng đã rất xưa rồi. Khi tôi còn đang nghiên cứu quần áo của hắn thì hắn đã cởi luôn áo sơ mi ra.
Điều này khiến tôi có chút sợ hãi.
Chẳng lẽ đây không phải ác mộng mà là... mộng... mộng xuân?
Tôi bị dọa đến nỗi mông trượt xuống đánh phịch, ngồi bệt trên đất.
Lý Đỗi Đỗi lại xoay đầu nhìn tôi, lần này hắn hơi chau mày. Bộ dáng đó tựa hồ muốn nói, "Đĩa vịt quay này rốt cuộc có bệnh gì vậy?"
Hắn quay đầu lại, không thèm nói với tôi câu nào và tự mình cởi quần áo. Làn da trắng bệch dưới ánh trăng của hắn tựa như đang phát sáng. Hắn nhìn cánh tay của mình, tôi cũng theo đó mà nhìn thì thấy hiện tại trên cánh tay hắn bất ngờ nổi lên hai ba cái bóng máu màu đen. Chúng hơi nhô lên, bên trong dường như còn có thứ gì đang chuyển động.
"Đây là... vết thương khi nãy sao?", tôi hỏi hắn.
Lý Đỗi Đỗi chẳng thèm quan tâm tôi, ngón tay hắn ngưng tụ thành một dải ánh sáng màu vàng, không nói lời nào liền rạch vỡ một bóng máu.
Một chất dịch màu đen từ đó trào ra. Vị trí bóng máu ban nãy giờ chỉ còn là một cái lỗ sâu, bên trong có thứ gì đó động đậy chốc lát nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Ấy!", tôi có chút lo lắng cho Lý Đỗi Đỗi, dù lý trí vẫn đang nhắc nhở tôi việc hắn ta vừa rồi muốn giết mình. Nhưng suy cho cùng, dù hắn muốn giết tôi hay dù hắn không phải chủ nhà của tôi thì vào những thời khắc quan trọng này, tôi vẫn thật tâm lo lắng cho hắn.
"Đây có phải là trùng mà tộc thợ bắt thi nuôi không?", tôi căng thẳng truy hỏi Lý Đỗi Đỗi.
Nhưng hắn không thèm quan tâm và nhấc tay lên định rạch vỡ thêm một bóng máu.
Tim tôi đập mạnh hơn, nhanh chóng gạt tay hắn ra, "Còn chưa biết rõ đó là gì thì đừng tùy tiện động tay động chân chứ. Ban nãy khi nó bị đánh vỡ đã có thứ gì đó chui vào người anh, anh không thấy sao? Thêm nữa, làm tay không như này, mấy bệnh vặt kia truyền nhiễm vào người cũng..."
Cũng...
Có chút không đúng...
Không phải điều gì khác, chỉ là bầu không khí này có chút không đúng.
Tôi ngẩng đầu, lần nữa chạm mắt với Lý Đỗi Đỗi.
Lần này Lý Đỗi Đỗi không dời mắt đi nữa, hắn nâng tay lên và bóp chặt cằm tôi, cơ thịt hai bên má đều bị đẩy lên khiến mặt tôi vô cùng khó coi. Hắn hỏi, "Ngươi rốt cuộc là con heo từ đâu đến? Lá gan lớn nhỉ?"
Tôi...
Tôi chưa từng làm heo nhưng anh thì có đấy...
← Ch. 68 | Ch. 70 → |