← Ch.09 | Ch.11 → |
Đợi đến khi Hàn Vệ Vũ được đẩy trở về phòng lại, Tống Uyển Yểu nhìn anh từ từ nhắm hai mắt nằm ở đó, sắc mặt vốn đã tĩnh dưỡng tốt lên một chút nay lại trở nên tiều tụy.
Bác sĩ đứng bên giường kiểm tra vài thứ, giọng điệu nghiêm khắc dặn dò không được để cho bệnh nhân hoạt động bừa bãi, đừng để cho bệnh nhân bị kích động, nói vài thứ nên tránh, câu nói cuối cùng vô cùng thấm thía: "Anh ta đang là bệnh nhân."
Tống Uyển Yểu có chút chột dạ khó hiểu, thầm nghĩ những lời dặn dò của bác sĩ đều nhắm vào cô. Đợi khi Tiểu Nguyên khách sáo tiễn bác sĩ đi, a Ken đứng trước mặt Tống Uyển Yểu, cúi đầu nói: "Chị dâu..."
A Ken là người đơn thuần, nghĩ gì nói nấy, Tống Uyển Yểu ở gần cậu ta một thời gian cũng không tính là quá ngắn nhưng lần đầu nhìn thấy a Ken ấp a ấp úng, cô hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Chị có thể chăm sóc cho anh hai vài ngày không?"
Tống Uyển Yểu trầm mặc, a Ken nghĩ cô không muốn nên vẻ mặt liền hiện ra vẻ sốt ruột, Tiểu Nguyên trở về vừa nhìn thấy, ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"
"Vậy phiền hai người giúp tôi xin nghỉ thêm vài ngày."Tống Uyển Yểu nói.
Tiểu Nguyên lắp bắp kinh hãi, nhìn a Ken, a Ken lại lắc đầu, có chút ngại ngùng: "Chuyện này cứ để chúng em lo, chị dâu cứ yên tâm."
Ba người không nói gì nữa, một lát sau, a Ken trịnh trọng nói: "Cảm ơn chị dâu."
Thật ra, cho dù bọn họ không đề cập đến thì Tống Uyển Yểu cũng rất ngại bỏ đi, tuy rằng cô quả thực vô tội nhưng cô cũng biết trong mắt mọi người, vết thương của Hàn Vệ Vũ bị nứt ra nhẹ nhất cũng là do cô vô tâm, nếu không phải do cô quay người bỏ đi, anh cũng không cần giãy dụa mà nhảy xuống giường.
Cô thở dài, nhớ đến lời trách móc của Hàn Vệ Vũ với cô, cô không phải không có tim, chỉ là lòng của cô được làm bằng đá.
Vào lúc chạng vạng, Tiểu Nguyên và a Ken đưa Tống Uyển Yểu đi ăm cơm chiều. Hai người họ lúc chiều biến mất một lúc, lúc trở lại bệnh viện cả hai đều đã thay quần áo mới, đại khái cả người từ đầu đến chân được tắm rửa sạch sẽ, nếu không nhìn hai người họ có vẻ kiêu ngạo, ánh mắt hơi hung ác thì đều cho là những đức nhóc hồn nhiên vô tư.
Lên xe a Ken, Tống Uyển Yểu ngửi được một mùi máu tươi, hai ngày nay cô đặc biệt mẫn cảm với hai loại hương vị này, một là mùi cồn, hai là mùi máu tươi có chút ngòn ngọt này.
Lòng hiếu kì của cô cho tới bây giờ cũng không quá lớn, bọn họ không nói, cô cũng sẽ không chủ động hỏi. Đi được nửa đường, Tiểu Nguyên nhận một cuộc điện thoại, hét lên trong điện thoại: "Có bản lĩnh thì nói bọn nó tới tìm tao! Cái đám ăn hại, lần này thoát được là do tao nương tay mà thôi, chân tay của ông đây ngay cả hải quan, cơ quan thuế đều có, thế nào, tao cũng không tin bọn nó dám chống lại cả trời! Con mẹ nó, ông đây đã muốn đi vào con đường chính đạo, bọn nó không nên tự sa chân vào con đường này, nếu không tự hại chết mình thì đừng có trách ông đây!"
Ngắt điện thoại, a Ken cũng cùng chung mối thù: "Láo, một đám khốn nạn vong ơn phụ nghĩa! Cũng không nghĩ lại xem nếu lúc trước anh hai không cưu mang bọn nó, mấy năm nay bọn nọ chết ở đâu rồi? Bây giờ còn muốn phản chúng ta, thật là con mẹ nó không phải người!"
Tiểu Nguyên không nói tiếp, a Ken vẫn còn muốn mắng, cậu ta thản nhiên nói một câu: "Được rồi, lúc trước anh hai không thu nhận bọn nó, không phải các người cũng nói thêm vào sao?"
A Ken ngượng ngùng nói: "Lúc ấy không phải mối làm ăn kia chưa bàn luận xong sao, anh em chúng ta nhiều như vậy há mồm chủ yếu chỉ chờ cơm thôi."
Sau đó Tiểu Nguyên lại nhìn thoáng qua thấy Tống Uyển Yểu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không hề có chút biểu tình nào, cậu ta thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng thở ra.
Trên bàn cơm, Tống Uyển Yểu vẫn không ăn nhiều hơn mèo là mấy, a Ken đồng tình nhìn cái bát trống trơn không có đồ ăn của cô: "Chị dâu, chị vì muốn giữ eo nên mới ăn ít như vậy sao? Làm tiếp viên hàng không như chị thật không dễ nha, cơm ăn không đủ no, hy sinh quá lớn. Em lên mạng nhìn thấy mấy ngôi sao cũng vậy đó, chị xem cô nàng Mai Dĩ Nghiên hôm nay cũng rất gầy, em thấy gió thổi cũng có thể làm gãy thắt lưng của cô ta."
Tống Uyển Yểu cười: "Các ngôi sao lên lên màn hình thì dáng người chỉ còn một phần ba, cho nên muốn thật gầy, bằng không lên hình sẽ rất khó coi."
"Cô Mai Dĩ Nghiên kia lên TV nhìn đẹp hơn người thật, lúc trước cô ta còn ở bên anh hai, aizz! Thấy tôi nói phải không?.... A, không phải, chính là lần kia thì ra tôi đã nhìn thấy cô ấy" Giọng của a Ken càng ngày càng nhỏ, "Hiện tại cô ấy già hơn so với lúc đó"
Tống Uyển Yểu gật đầu: "Phụ nữ luôn già nhanh, nhưng mà trang điểm nhiều cũng có thể là nguyên nhân."
Vẻ mặt của cô không có chút khác thường nào, chỉ giống như đang đánh giá một chuyện không quan trọng, nói qua loa hờ hững. Cơm nước xong, Tống Uyển Yểu đứng trước cửa nhà hàng chờ hai người bọn họ chạy xe đến.
Vừa rời khỏi tầm mắt của Tống Uyển Yểu, Tiểu Nguyên liền nhấc chân đá vào người a Ken, a Ken bị đá một cái nghiêng người lảo đảo vài bước, cậu ta nhăn mặt nhíu mày nói:"Anh Tiểu Nguyên."
Tiểu Nguyên chỉ tiếc rèn sắt lại không thành thép * ý là dạy dỗ mà không thành tài*: "Cậu nha, cậu chỉ cần há mồm ra thì đã thấy kém cỏi, lần sau trước khi nói thì phải nghĩ cho kĩ, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, tự cậu nghĩ cho kĩ trước kia nói ra dùm cái!"
Tiểu Nguyên và A Ken vừa đến trước cửa phòng bệnh thì đã bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Khi Tống Uyển Yểu đi vào trong phòng, phòng trong tối đen, cô bật công tắc đèn phòng ăn, ánh sáng trắng lờ mờ thản nhiên xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào tấm thảm trong phòng. Cô đi đến bên giường, Hàn Vệ Vũ vẫn còn im lặng ngủ say.
Cô đứng một lát, vươn ngón trỏ sờ sờ mũi anh, anh thở rất sâu, hơi thở nóng ấm phả vào ngón tay cô. Cô lại sờ sờ trán anh, rất tốt, không bị sốt.
Cô đi đến cửa phòng bệnh, vẫn còn chút lo lắng nên liền đi về phía y tá đang trực ban. Cửa sổ thủy tinh của phòng trực ban được che bởi một tấm rèm màu lam, cửa khép hờ, cô nghe được tiếng nói chuyện của hai cô gái trẻ tuổi: "...chính là phòng 603 nha, tôi tận mắt nhìn thấy Mai Dĩ Nghiên lúc sang vào trong đấy một lúc lâu."
"Thật sao? Mai Dĩ Nghiên kia có đẹp bằng trên TV không?"
"Cũng đẹp, nhưng mà so với cô gái ban đầu trong phòng 603 kia thì còn kém rất nhiều, cô gái kia mới thật sự xinh đẹp."
"Ôi chao, cô nói xem miệng vết thương của người trong phòng 603 kia bị vỡ ra có liên quan gì đến Mai Dĩ Nghiên kia không?"
"Cô đang nói, hai người đẹp kia tranh giành tình nhân nên mới làm vết thương của người đàn ông kia rách ra sao? Không thể nào, thật là máu chó." ( máu chó: chỉ những tình tiết phản cảm, bực mình, vô duyên, vô lý trên phim ảnh hay trong tiểu thuyết)
"Đàn ông có tiền có thể tính tình đều như vậy mà, thật là vô nghĩa."
"Đúng là bản chất khó đổi mà!"
Tống Uyển Yểu hơi nhếch miệng lên, vươn tay gõ cửa, người mở cửa là một cô gái mặt tròn trịa, vừa nhìn thấy cô đã hoảng sợ, sau đó sắc mặt hơi mất tự nhiên, cô làm như không nhìn thấy nói: "Tôi là bạn của bệnh nhân phòng 603, bạn tôi từ sáng đến giờ vẫn còn ngủ, xin hỏi có nặng lắm không?"
"À" cô gái kia nói, "Không có việc gì đâu, hôm nay chúng tôi cho anh ta dùng thuốc có thành phần thuốc ngủ, không sao đâu, buổi tối chúng tôi cũng thay nhau kiểm tra phòng, cô cứ yên tâm đi."
Tống Uyển Yểu nói cảm ơn, đi được vài bước thì chợt nghe phòng trực ban truyền đến tiếng nói: "Này, này, nghe thấy không? Cô gái đẹp nói chỉ là bạn thôi."
"Cô nói nhỏ một chút, người ta còn chưa đi xa đâu!"
Sau đó lại là những tiếng thì thầm, cô chẳng nghe được gì nữa.
Mấy ngày kế tiếp, Tống Uyển Yểu luôn đến phòng bệnh của Hàn Vệ Vũ điểm danh vào lúc tám giờ sáng, ngoại trừ đôi khi cùng Tiểu Nguyên và a Ken ra ngoài ăn cơm, thời gian ban ngày luôn ở trong phòng bệnh của Hàn Vệ Vũ.
Bọn Tiểu Nguyên không biết nghĩ thế nào lại thuê ba hộ lí cho nênTống Uyển Yểu ở trong phòng bệnh cũng không có việc gì làm, chỉ nói chuyện với Hàn Vệ Vũ, đương nhiên là cô nói nhiều hơn một chút.
Trong lòng cô còn nghi ngờ không biết có phải mấy ngày nay mình đã nói còn nhiều hơn số lời nói trong một năm cộng lại, Hàn Vệ Vũ luôn rất hứng thú với những chuyện trước đây của cô, cô cảm thấy tuổi thơ của mình cũng chẳng có gì đặc biệt, bạn bè dường như cũng rất khác biệt với anh, nhưng Hàn Vệ Vũ thích nghe, cô cũng liền chọn vài chuyện kể cho anh nghe, kể kể, bỗng nhiên cảm thấy thời thơ ấu của mình thật sự rất hạnh phúc.
Thời thơ ấu của cô có một thời gian rất dài ở cùng với ông bà ngoại trong con ngõ thuê nhỏ mang tên Tứ Hợp Viện, khi đó ông bà ngoại của cô ở châu Âu, ba mẹ cô mang theo một đám con nít đến Tứ Hợp Viện. Tứ Hợp Viện vẫn còn một số chi tiết giống trước đây, ví dụ như vẫn còn một chút dáng dấp của những bộ quần áo hoa lệ đã lỗi thời theo thời gian kia, thông qua chúng nó có thể thấy được bóng dáng của những kiểu trang phục thời xưa.
Tứ Hợp Viện còn có một cái sân nhỏ, trong viện xây một cái hiên, còn có một gốc cây hòe đại thụ, chị của cô thích nhất là ngồi dưới táng cây hòe dùng lá cây kết thành dây hoặc là có thể chặn đường những con kiến ra ngoài tìm thức ăn, có đôi khi cô đứng một bên nhìn, cảm thấy những chú kiến nhỏ này thật đáng thương, vốn có một con đường thẳng tắp để đi, lại bị buộc phải đi đường vòng thật là xa.
Mỗi lần chị của cô rời đi, cô liền lập tức dùng lá cây lùa những con kiến trở về đường cũ, cô cười nói: "Có lẽ những con kiến này căn bản không muốn về nhà, tôi chỉ làm trở ngại cho chúng chứ chẳng giúp ích gì."
Có những lúc, cô thích ngắm nhìn bầu trời sau giữa trưa, dưới táng cây hòe trên chiếc bàn đá cùng mẹ đọc sách, đa số những cuốn sách cô xem đều là truyện tranh, có chỗ nào không hiểu, cô liền lay lay cánh tay mẹ hỏi: "Mẹ, đây là cái gì?"
Mẹ cô còn chưa kịp trả lời thì chị gái cô đã đắc ý cười đáp: "À, nàng tiên cá đó mà."
Vì thế mà cô biết nàng tiên cá dùng giọng hát tuyệt vời để đổi lấy hai chân, chịu đựng đôi chân đau nhức vô cùng khiêu vũ một bài cũng chỉ để đổi lại một lời ca ngợi của hoàng tử.
Từ nay về sau, cô có một ấn tượng mơ hồ, toàn tâm toàn ý yêu thương một người đàn ông đối với một cô gái mà nói là một chuyện nguy hiểm nhất.
Chị cô không thích đọc sách, nhưng thích nghe truyện cổ tích, mỗi lần nghe đến truyện nàng tiên cá thì luôn hét ầm ĩ:"Mẹ, con không thích nghe truyện này, đổi đi mà."
Chị cô thích nghe truyện cô bé lọ lem cùng công chúa bạch tuyết, nếu là những truyện về hoàng tử cùng công chúa hạnh phúc bên nhau thì chị cô đều thích nghe, mỗi lần nghe xong lại cảm thấy rất mĩ mãn.
Đó là quãng thời gian vô cùng vui vẻ, bởi vì không thể quay về cho nên càng nói càng có vẻ trân trọng đáng yêu.
"Tôi không giống vời chị tôi." Cô nói, "Chị của tôi luôn rất thích xem phim, suy nghĩ cũng đơn giản. Nhưng mà ý nghĩ của tôi chỉ có chị ấy mới đoán được."
Cô quay sang, Hàn Vệ Vũ đã ngủ mất, cô nhẹ giọng nói:"Thật ra tôi cũng rất thích nghe truyện nàng tiên cá, nhưng mỗi lần nhắc đến truyện cổ tích, điều thứ nhất tôi nhớ tới chính là những chuyện bi thương."
Ban ngày lúc Hàn Vệ Vũ ngủ luôn nắm lấy tay Tống Uyển Yểu, anh càng khôi phục lại thì càng dễ tỉnh ngủ, khi có gió thổi lay động cũng tỉnh lại. Qua hai lần, Tống Uyển Yểu đều nói một câu: "Lại tỉnh sao? Mau ngủ đi, tôi ở ngay bên cạnh anh."
Vài lần sau đó, mỗi lần anh tỉnh lại, Tống Uyển Yểu lại trực tiếp dùng bàn tay che ánh mắt anh lại, anh bị che mắt lại trong nháy mắt sẽ ngủ tiếp. Hàng mi của anh chạm vào lòng bàn tay cô, cảm giác mềm mại kia làm cho cô chợt cảm thấy hốt hoảng.
Đây là một việc làm thật thân mật, làm sao lại là cô, lại là anh?
Trên đời này chuyện gì cũng có thể truy tìm ra nguồn gốc của nó, nhưng mà chuyện của bọn họ, cô lại nửa hồ đồ nửa bị bức bách, đường nào cũng sẽ đi đến hoàn cảnh này.
Cô nghĩ đến đau đầu, may mà cái gì cũng không nghĩ nữa. Cách thời thơ ấu càng xa, chuyện gì cô cũng phải nghĩ cho thông suốt, cái gì đã xem nó như một lí tưởng thì lại không diễn ra như vậy, nước chảy bèo trôi dường như mới chính là quy luật bình thường của đời người.
Chiều thứ sáu, hộ lí có việc nhà phải ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại cô và Hàn Vệ Vũ. Thái độ của Hàn Vệ Vũ cũng khác thường, không yêu cầu cô nói chuyện mà chỉ ngồi tựa vào đầu giường, nhìn cô không rời mắt.
Cô cảm thấy rất kì quái hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Anh lắc đầu, cô lại hỏi: "Anh có muốn ăn hoa quả không?"
Hàn Vệ Vũ vươn tay vỗ vỗ giường: "Đến đây, ngồi cùng anh một lúc."
Tống Uyển Yểu không hiểu, đi qua ngồi xuống, lại hỏi lần nữa: "Rốt cuộc anh làm sao vậy?"
Hàn Vệ Vũ nắm tay cô, xoa nắn chỉ tay cô, một lát sau, anh nói: "Hôm nay là sinh nhật anh."
Tống Uyển Yểu ngẩn ra, thử thăm dò: "Vậy thì chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Han Vệ Vũ cười xòa, nụ cười tươi tắn trên mặt anh không còn mà thay vào đó là vẻ ảm đạm: "Trước sinh nhật tám tuổi của anh một ngày, mẹ anh rời khỏi nhà, đến năm hai mươi tuổi anh lại gặp bà ấy ở Mĩ, nhưng bà ấy không nhận ra anh. Bà ấy rời đi không bao lâu thì kết hôn nữa, anh nghĩ mỗi lần tan học về nhà không cần phải nhìn thấy cảnh ba mẹ khắc khẩu, đối với người ba quên không được mẹ anh, ông ấy rất đau khổ nhưng cũng không để cho người khác biết, quay đầu mà ngẫm lại, ông ấy cũng thật đáng thương."
Cô im lặng nghe, cô không biết cách an ủi người khác, , câu chuyện xưa lúc này giống như đang trải ra trước mắt, giống như một món quà sinh nhật tuyệt đẹp và ý nghĩa nhất, chỉ cần vươn nhẹ tay chạm vào thì có thể đụng đến.
Anh trở nên im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện giường có một cửa sổ thủy tinh, ánh mặt trời phản chiếu lên tấm kính thủy tinh, ánh sáng cực chói mắt nhanh chóng xẹt qua đáy mắt của anh.
"Em phải đi sao?" Anh không nhìn cô, đột nhiên hỏi.
"Tôi cuối cùng cũng phải đi." Cô nói: "Anh còn chưa hoàn toàn hồi phục, nghỉ ngơi cho thật tốt đi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Anh quay sang, nhìn cô: "Có phải em cũng thấy tôi đáng thương?"
"Anh đáng thương? Anh có cái gì đáng thương đâu?"Cô rút tay ra, xoay người ngồi trở lại ghế sofa, "Cho dù anh thật sự đáng thương, nhưng cũng phải nói một câu, anh đáng thương nhưng cũng có chỗ đáng giận nữa."
Anh không phải không nghe ra trong giọng điệu của cô có chút oán trách, nhưng anh trấn định lòng mình nói: "Hả? Anh có chỗ nào đáng giận?"
Cô không lên tiếng, anh tiếp tục nói: "Người khác hận anh, cho dù hận đến tận xương tủy, cũng không ảnh hưởng gì đến anh, cùng lắm thì chỉ chém anh vài dao. Một câu nói của em, so với một nhát dao càng làm anh khó chịu hơn. Em nói đi, anh rốt cuộc có chỗ nào khiến em cảm thấy đáng giận, em nói ra, anh sẽ thay đổi tất cả!"
Cô bị câu nói của anh làm cho kinh ngạc, nếu là vài ngày trước, cô nhất định sẽ cảm thấy hãnh diện trước mặt anh, nhất định phải đứng trên lập trường đạo đức mà phê phán anh. Nhưng hiện tại cô không thể mở miệng, cô tự dưng thấy lo lắng.
Cô nhìn anh một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ đến một câu nói trong truyện 'Hồng lâu mộng', từ nay về sau anh phải thay đổi, từ trong miệng của em gái Lâm nói ra, hàm chứa biết bao u oán, bao nhiêu trách móc, lọt vào lỗ tai người khác rung động đến tận tâm can.
Cô dời ánh mắt, giống như không yên lòng nói: "Chính anh cũng không biết mình đáng giận ở chỗ nào, thì tôi càng không biết."
← Ch. 09 | Ch. 11 → |