Tiến triển thực chất
← Ch.412 | Ch.414 → |
Dương Phàm không dám uống nhiều, đến tám giờ đã la hét đòi đưa Tưởng Tiêu Đan về đi ngủ. Lý do là: phụ nữ mang thai phải nghỉ ngơi thật tốt, nhất định phải đảm bảo ngủ đủ giấc.
Những lời này khiến Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ gục ngay tại chỗ. Dương Phàm thật là một người chồng kiêm người cha tốt đúng chuẩn!
Lý Thiên Vũ nhìn vẻ mặt Chu Tiểu Vân hâm mộ, lập tức tỏ thái độ: "Tiểu Vân, em yên tâm, sau này em có thai, anh còn tốt với em hơn!" Chu Tiểu Vân mắng anh một câu.
Sau khi hai người ra về, Chu Tiểu Vân vội vàng thu dọn bát đũa trên bàn.
Lý Thiên Vũ vội nói: "Em ngồi kia nghỉ ngơi đi, để anh rửa cho!" Nói xong, anh bê bát đũa vào bếp rửa.
Trong lòng Chu Tiểu Vân ấm áp, nhìn bóng lưng Lý Thiên Vũ bận rộn cao lớn, trong lòng cô có sự kiên định và vui sướng khó diễn tả.
Chu Tiểu Vân, rốt cuộc mày còn do dự cái gì nữa? Người đàn ông tốt như vậy chẳng lẽ mày còn lo lắng sao? Chẳng lẽ vì ký ức kiếp trước, mày định để đến khi học xong nghiên cứu sinh mới tính tiếp à?
Chu Tiểu Vân im lặng xuất thần, kỳ thực, tình cảm của hai người vẫn rất tốt. Có lúc cô cũng rất đau lòng khi thấy dáng vẻ Lý Thiên Vũ cố kìm nén, khó chịu. Ngẫm lại cả hai đều người trưởng thành, lại sống chung, mà cô còn bắt anh "thủ thân như ngọc" có vẻ hơi tàn nhẫn một chút.
Giống như để một người bị đói bụng rất lâu, một miếng thịt kho tàu thơm ngào ngạt đặt trước mặt mà anh ta chỉ có thể ngửi lại không thể ăn. Đối với đàn ông đó là chuyện giày vò cỡ nào!
Hai người đồng thời nghĩ đến: Sau này chúng ta có con không biết sẽ giống ai? Bốn mắt nhìn nhau, tình yêu nồng nàn chảy xuôi.
Lý Thiên Vũ cúi đầu, hôn lên môi Chu Tiểu Vân. Cô vươn tay ôm cổ anh, nhiệt liệt đáp lại.
Anh lập tức cảm nhận được hôm nay cô khác biệt, tim đập thình thịch. Chẳng lẽ, cuối cùng cô tình nguyện cùng anh *** Chuyện này thực sự không cần hỏi thành lời, người yêu nhau trong lòng tương thông làm cho Lý Thiên Vũ thoáng cái lĩnh hội được lời nhắn nhủ của Chu Tiểu Vân.
Hô hấp Lý Thiên Vũ trở nên dồn dập. Chuyện mong ước đã lâu đột nhiên xuất hiện khiến anh có chút không biết phải làm sao.
Chu Tiểu Vân thấy Lý Thiên Vũ ngừng lại, trong lòng hơi cảm thấy kỳ quái. Bình thường anh ấy luôn gấp gáp, sao hôm nay đến bước quan trọng lại dừng lại.
Mở mắt ra, cô đón nhận ánh mắt thâm tình của anh."Tiểu Vân, anh yêu em!"
Nước mắt Chu Tiểu Vân thoáng chốc tràn mi. Cô nghẹn ngào nói: "Thiên Vũ, em cũng yêu anh!"
Lúc này, rốt cuộc ý hợp tâm đầu. Tất cả không còn tồn tại, trong mắt họ chỉ có nhau.
Lý Thiên Vũ đi tắt đèn, trong bóng tối anh không hề bị cản trở đi tới trước mặt Chu Tiểu Vân.
Cô đứng dậy, chủ động chui vào lòng anh. Đôi môi nóng rực không ngừng in dấu trên mặt cô, triền miên trên môi rồi đến sau tai, xuống dưới cổ.
Cô cảm thấy bàn tay Lý Thiên Vũ nóng hổi chạm vào ngực mình, đột nhiên cảm giác tim đập thật nhanh.
Chu Tiểu Vân miễn cưỡng tìm được giọng nói của chính mình: "Đừng ở đây, vào phòng ~~" Âm thanh vừa phát ra khỏi miệng, cô giật nảy người. Giọng nói gợi cảm, kiều mị ấy thật sự là của mình ư? Xấu hổ quá ~~
Lý Thiên Vũ cúi đầu cười, giọng anh vẫn khàn khàn trầm thấp: "Anh chưa gấp đến mức triền miên với em trong phòng khách."
Mặt Chu Tiểu Vân lập tức đỏ bừng, biết rõ Lý Thiên Vũ không nhìn rõ, cô vẫn vùi đầu vào ngực anh, không dám nhìn vào mắt anh.
Lý Thiên Vũ ôm cô, bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Chu Tiểu Vân nín thở, mơ hồ nhìn thấy Lý Thiên Vũ từ từ cởi quần áo đến khi anh trần trụi. Một luồng máu nóng xông thẳng lên não, đột nhiên cô cảm thấy hô hấp thật khó khăn.
Lý Thiên Vũ cúi người hôn Chu Tiểu Vân, bàn tay to di chuyển trên người cô, thuận tay cởi quần áo cô.
Khi cả hai không còn mảnh vải, anh thở dài thật sâu, hai tay mạnh mẽ ôm cô vào ngực. Một khát vọng mãnh liệt trào dâng trong lòng anh. Anh chỉ muốn hung hăng giữ lấy người phụ nữ mình yêu, không hề che giấu tình yêu ẩn sâu say đắm để cô cảm nhận được...
Chu Tiểu Vân chỉ cảm thấy cả người như có lửa. Nơi bị anh chạm vào ngưa ngứa, hình như đang khát vọng cái gì đó, hình như đang chờ đợi cái gì đó. Nhưng trong lòng cô vẫn khẩn trương và khiếp sợ không nói nên lời...
Kỳ quái, kiếp trước đã vô cùng quen thuộc với chuyện này, vì sao, hiện tại lại khẩn trương như vậy...
Vào lúc này, ngôn ngữ có vẻ quá dư thừa, trong bóng tối chỉ còn lại tình dục nồng đậm... Sau tiếng kêu đau, cuối cùng Chu Tiểu Vân biến thành đàn bà. Một giọt lệ chảy xuống, không biết vì đau đớn hay vì vui sướng...
Lý Thiên Vũ thoáng dừng lại, hôn giọt nước mắt trên mặt cô: "Tiểu Vân, anh yêu em mãi mãi. Anh sẽ khiến em hạnh phúc cả đời..."
Chu Tiểu Vân chưa kịp đáp lại, đã bị Lý Thiên Vũ cuốn vào thiên đường sắc dục. Thân thể quấn quýt, hai trái tim cũng dính chặt vào nhau. Một đêm này, hai người không còn ngăn cách.
Đến khi quá mệt mỏi, Chu Tiểu Vân thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, cô lại bị Lý Thiên Vũ quấn lấy. Lại một trận triền miên hết mình, cô cảm giác mình mệt đến nỗi không có sức mà rên rỉ. Thân thể đau mỏi không có sức nhưng trong lòng lại ngập tràn vui sướng và thỏa mãn.
Rốt cuộc Lý Thiên Vũ mệt mỏi, ôm chặt Chu Tiểu Vân trong lòng ngủ thật say.
Tiểu Vân, cuối cùng em đã thực sự thuộc về anh. Chắc là em không biết anh đã đợi giây phút này bao lâu. Từ ngày anh yêu em, anh đã mong mỏi đến giây phút này. Anh không muốn em còn tí xíu do dự, anh không muốn em còn tí xíu miễn cưỡng. Anh đợi đến mức trái tim đau đớn.
Cuối cùng, anh đã đợi được em, cuối cùng anh đã đợi được trái tim em.
Hãy tin tưởng anh, anh nhất định sẽ yêu thương em, cho em một cuộc sống hạnh phúc, để cho chúng ta yêu nhau trong yên bình, mãi mãi ở bên nhau...
← Ch. 412 | Ch. 414 → |