So sánh
← Ch.404 | Ch.406 → |
Tiểu Bảo luôn ít có hảo cảm với Lý Thiên Vũ, thuần túy bởi nhìn chị thích anh mới miễn cưỡng tiếp nhận anh ta tồn tại, hiện tại anh không khỏi không nhìn kỹ Lý Thiên Vũ một lần nữa.
Nếu như, có một người đàn ông yêu chị như thế ở bên cạnh chị, hình như cũng là việc có thể chấp nhận...
Đêm đó, Lý Thiên Vũ uống rượu say.
Anh uống với mỗi người Chu Quốc Cường, Triệu Ngọc Trân, Đại Bảo, Tiểu Bảo một chén, tửu lượng vốn không cao, tự nhiên sẽ uống say. Buổi tối anh đành phải ngủ ở nhà Chu Tiểu Vân. Đương nhiên, không có chuyện ngủ chung với cô. Anh ngủ ở phòng cô còn cô ngủ chung với Nhị Nha.
Buổi tối, Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường khi về phòng thổn thức hồi lâu.
"Quốc Cường, con cái chúng ta đứa nhỏ đều đã lớn, Đại Bảo và Lưu Lộ chỉ thiếu bước kết hôn, Đại Nha cũng có bạn trai." Triệu Ngọc Trân thất vọng vô cớ, những đứa con bà dứt ruột đẻ ra đều đã tìm được một nửa của mình. Con trai thì thôi, dù sao cũng là dẫn thêm người về nhà. Nhưng con gái lại khác, nghĩ đến con gái mình cực khổ nuôi lớn sau này phải gả vào nhà người khác, trong lòng bà chua xót.
Thảo nào ngày Chu Tiểu Hà kết hôn, Thẩm Hoa Phượng ở trong phòng khóc mãi. Đổi lại là mình, chỉ sợ cũng như thế!
Chu Quốc Cường than thở: "Đâu còn cách khác, các con luôn có ngày trưởng thành. Chúng ta thuận theo tự nhiên đi, Lý Thiên Vũ là một chàng trai tốt, có mấy ưu điểm. Sinh viên, ưu điểm số một! Có việc làm, đối xử với con bé cũng tốt. Anh thấy, ánh mắt con gái mình không tệ lắm. Hơn nữa, Lý Thiên Vũ lại là anh họ Lưu Lộ, biết gốc biết rễ, chắc nhân phẩm cậu ta không xấu."
Ngày thứ hai, Lý Thiên Vũ và Lưu Lộ đều trở về. Dù sao Lưu Lộ chưa chính thức gả qua đây, vì thế năm mới cô phải về nhà.
Đại Bảo mua vài thứ mang đến nhà Lưu Lộ, thuận tiện ở lại chơi một ngày.
Đối với chàng rể Đại Bảo, Lưu Chính Thanh thực sự càng xem càng hài lòng, nghĩ thầm ở trước mặt người khác kể chuyện con rể ông là vận động viên chạy nước rút của đội điền kinh tỉnh sẽ hãnh diện lắm.
Hơn nữa, hiện tại hai đứa đã đính hôn, coi như đã định chuyện hôn nhân. Vừa giải quyết chung thân đại sự của Lưu Lộ, còn có thể để con bé ở nhà thêm mấy năm, nghĩ mặt nào đều rất vừa ý.
Lưu Chính Thanh quan tâm hỏi Lý Thiên Vũ: "Tiểu Vũ, hôm qua cháu đến nhà Chí Lương."
Lý Thiên Vũ cười nói: "Cậu, cháu nghe cậu nói, mua đồ đến. Cháu còn ăn tối ở đó, tối hôm qua uống nhiều nên ngủ ở nhà Tiểu Vân một đêm."
Ý Lưu Chính Thanh đang muốn hỏi tự nhiên không phải cái này: "Ba mẹ Chí Lương có nói gì không?" Lần đầu tiên đến nhà, để lại ấn tượng cho cha mẹ nhà gái rất quan trọng.
Lưu Lộ chen miệng vào: "Cha, cha đừng bận tâm. Con thấy, ấn tượng ba mẹ Chí Lương với anh Tiểu Vũ rất tốt. Bằng không, sao có thể giữ anh Tiểu Vũ ở đó một đêm!" Từ hành động này đủ nhìn ra cha mẹ Chu Tiểu Vân đã chấp thuận Lý Thiên Vũ.
Lưu Chính Thanh yên lòng, trong lòng nghĩ bao giờ sẽ bàn với cha mẹ Lý Thiên Vũ việc này.
Mặc dù Lý Thiên Vũ là cháu trai bên ngoại của ông, nhưng nhiều năm qua ông vẫn đối xử với Lý Thiên Vũ như con trai, kỳ vọng rất cao ở anh, nào có đạo lý chuyện lớn cả đời không quan tâm.
Suy nghĩ và hành động của bậc trưởng bối không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Lý Thiên Vũ, trong lòng anh đang tràn đầy vui mừng, ảo tưởng về tương lai tốt đẹp...
***
Sang năm mới, Lý Thiên Vũ quang minh chính đại đến nhà Chu Tiểu Vân. Ừm, cảm giác này thật tuyệt vời.
Chờ mấy đứa đi hết, trong nhà bỗng nhiên quạnh quẽ hẳn, Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường lại bắt đầu bận rộn buôn bán.
Bà nội ở nhà nói thầm: "Mấy đứa nhỏ sao thoáng cái đã biến đâu mất!" Cả Nhị Nha cũng đi học ở thị trấn, trong nhà chỉ còn người lớn. Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân mỗi ngày đều bận rộn việc buôn bán, bà nội một mình rất cô đơn. Cũng may Thẩm Hoa Phượng thường ôm con gái Chu Tiểu Hà sang chơi với bà nội giải buồn.
Bà nội nhìn cháu gái bé nhỏ bi ba bi bô thì thích lắm, ôm trên đùi nựng yêu.
Thẩm Hoa Phượng bây giờ hài lòng đối với con rể Phan Phong hơn không ít, nghĩ thầm tuy trong nhà nghèo một chút thế nhưng đối xử với Tiểu Hà rất tốt. Con gái có cuộc hôn nhân hạnh phúc, người làm mẹ trong lòng tự nhiên cũng thả lỏng.
Chu Tiểu Hà và Phan Phong đều phải đi làm, con gái vẫn sống bên bà ngoại. Cuộc sống Thẩm Hoa Phượng hiện tại trôi qua cực kỳ phong phú, không có thời gian lải nhải Chu Chí Hải nữa.
Chu Chí Hải giờ làm việc ở xưởng sửa chữa rất tốt, mỗi tội chưa có bạn gái làm cho Thẩm Hoa Phượng sốt ruột, ở trước mặt bà nội lải nhải: "Hải nhà con tuấn tú lịch sự, không biết vì sao chưa có bạn gái."
Thẩm Hoa Phượng không tự chủ lại đặt Chu Chí Hải và Đại Bảo lên bàn cân so sánh.
Nhìn vợ Đại Bảo nhà người ta thật đẹp, nghe nói còn biết khiêu vũ, lại là sinh viên trường đại học nổi tiếng, bây giờ làm giáo viên ở trường chuyên cấp ba, mọi mặt đều xuất sắc. Thẩm Hoa Phượng hâm mộ lắm.
Bà nội cười nói: "Giờ chuyện bọn nhỏ kết hôn đều là chúng tự mình làm chủ, không cần người lớn bận tâm! Hải từng nói, năm nay sẽ dẫn cô gái xinh đẹp về mà!"
Thẩm Hoa Phượng nở nụ cười, nói đề tài này luôn khiến người ta thoải mái.
Triệu Ngọc Trân ngó qua, nhìn cô bé phấn nộn không nhịn được ôm hôn hai cái: "Ai, không biết đến bao giờ con có thể ngồi như mẹ, nói về cháu trai cháu gái."
Nếu như Đại Bảo và Lưu Lộ cũng sinh bà đứa cháu ẵm bồng thì tốt quá!
Thẩm Hoa Phượng nở nụ cười: "Em cần gì lo lắng về cái này! Chị thấy, không đến hai năm Đại Bảo sẽ cho em thằng cháu trai!"
Triệu Ngọc Trân hạnh phúc: "Đến lúc đó em sẽ không đi chợ bán thực phẩm nữa, buôn bán nhiều năm, mắt thấy con cái đều trưởng thành có tiền đồ. Chờ có cháu, mỗi ngày em ở nhà trông cháu, không đi đâu."
Đang cười cười nói nói, Thẩm Hoa Phượng nhắc đến bạn trai Chu Tiểu Vân: "Chị nghe Tiểu Hà nói, Đại Nha đã bạn trai đúng không! Nghe nói cậu ta đến nhà em hai lần!"
Triệu Ngọc Trân gật gật đầu.
Ở trước mặt Thẩm Hoa Phượng, bà nội hết lời khen bạn trai Chu Tiểu Vân tốt thế nào.
Triệu Ngọc Trân ở bên cạnh cười híp mắt. Nhắc tới bạn trai con gái mình, bà cũng cảm thấy rất có mặt mũi. Dù sao từng là sinh viên, đang đi làm ở xí nghiệp liên doanh nước ngoài, nghe Lưu Lộ nói, tiền lương rất cao. Thằng bé vừa cao vừa đẹp trai, không tìm ra điểm nào để chê trách.
Bệnh cũ Thẩm Hoa Phượng lại tái phát, tự nhiên lại so sánh con rể nhà mình và người ta.
Về diện mạo, phỏng chừng sàn sàn nhau, Phan Phong cũng là chàng trai ưa nhìn.
Về công ăn việc làm, công việc con rể nhà mình hình như kém hơn. Lý Thiên Vũ người ta là nhân viên cao cấp trong xí nghiệp lớn, xem ra tiền lương nhất định cao hơn Phan Phong.
Về điều kiện gia đình, gia cảnh nhà Phan Phong rất bình thường. Không biết nhà Lý Thiên Vũ này như thế nào...
Thẩm Hoa Phượng hỏi ra miệng: "Gia đình anh chàng này thế nào?"
Triệu Ngọc Trân cũng không rõ: "Em cũng không biết, hình như cũng xuất thân là dân quê, có lẽ không đến nỗi nào. Dù sao chỉ cần thằng bé tốt là được, đâu phải sống cùng gia đình bên đấy."
Thẩm Hoa Phượng không đồng ý nói: "Không phải chị nói suông đâu, điều kiện kinh tế gia đình tốt vẫn hơn. Em xem Tiểu Hà nhà chị, gả đến nhà Phan Phong phải sống cực khổ hơn hẳn. Sau này còn phải tự mình tiết kiệm tiền mua nhà trong thị trấn, cuộc sống thật mệt mỏi a! Nếu là có sẵn sẽ tốt hơn."
Lời này nói cũng có đạo lý, trong lòng Triệu Ngọc Trân bắt đầu suy nghĩ.
← Ch. 404 | Ch. 406 → |