← Ch.090 | Ch.092 → |
Đỗ Kim Hoa suýt chút nữa cười thành tiếng! Muốn mắng tên kia một trận, nghĩ răng bà là kẻ ngốc sao? Ai mặc áo dài đi đốn củi, đốn xong quần áo vẫn sạch sẽ được à?
"Vậy thì cám ơn ngươi."Bà tới hàng rào mở cổng ra: "Mời vào đi."
Nếu kẻ ngốc này muốn cho thì bà nhận.
Dù sao cũng không phải lấy không, Đỗ Kim Hoa nhìn thư sinh với ánh mắt cân nhắc.
"Ai da!" Cố Đình Viễn vui vẻ nâng bó củi nặng lên, nín thở một hơi khiêng đến trong sân.
Trần Nhị Lang từ nhà xí đi ra, nhìn thấy cảnh này, ' y" một tiếng rồi nói: "Huynh đệ ngốc nghếch của ta! Ngươi cũng quá thành thật!"
Không phải chỉ là bát nước lã thôi sao? Vác bó củi tới để cảm ơn? Hắn có bị ngốc không vậy?
Ngốc nghếch?
Đỗ Kim Hoa liếc nhìn Trần Nhị Lang, ngốc cái răm! Han sao có thể là kẻ ngốc?
Đâu ốc người đọc sách có ngốc hơn Nhị Lang không? Bà ghét bỏ không thôi nhìn nhỉ tử mình, rồi nhìn thư sinh hiền lành, trắng trẻo, trung thực kia.
"Hắn không ngốc." Đỗ Kim Hoa ánh mắt bắt bẻ nói. Rõ ràng, thư sinh này đến vì Bảo Nha. Hôm qua có lẽ không phải đi ngang qua vào xin nước, mà là đã nhìn trúng Bảo Nha.
Nhưng mà Đỗ Kim Hoa cũng không tức giận. Bà nhìn chàng thư sinh đang nói chuyện với nhi tử mình, bộ dáng tuấn tú, biết mua thức ăn, có thể kiếm tiền để sinh sống, còn là một thư sinh văn hay chữ tốt. Cố Đình Viễn đã đạt được tiêu chuẩn kén chọn của bà.
Đây là nhân tuyển đầu tiên có thể để bà chọn lựa, Đỗ Kim Hoa không khỏi cảm thấy tính tình hắn cũng tốt, bắt đầu nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Cố Đình Viễn. Khi đó hắn còn chưa nhìn thấy Bảo Nha, biểu hiện lúc đó chính là bộ dáng thật sự của hắn.
"Củi đã đưa tới rồi, cháu xin cáo từ." Cố Đình Viễn nói vài câu liền rời đi. Ở lại lâu hơn, chọc người ta ghét.. Nhạc mẫu rất ghét người nhàn rỗi không việc gì làm, hắn không thể để lại ấn tượng xấu với nhạc mẫu.
Trần Nhị Lang rảnh rỗi quá đến bị khùng giữ chặt hắn lại nói: "Sao lại đi? Không nghỉ ngơi một chút sao? Chặt nhiều củi như vậy không mệt sao? Có uống nước không?"
Cố Đình Viễn mặt lại nóng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn ta, chỉ có thể nói: "Ta không mệt. Ta không khát. Da tạ huynh đài."
"Không cần khách khí." Trần Nhị Lang vỗ vai hắn. Lần này, suýt chút nữa đem Cố Đình Viễn đập thấp xuống, hắn không khỏi âm thâm cảm thấy may mắn là mình không tự đốn củi đưa tới. Nếu tự tay đốn củi lại còn vác về, lúc này không phải sẽ bị Nhị cữu huynh vỗ một cái không đứng nổi sao. Bị vỗ ngã xuống cũng không sao, chỉ là xấu hổ trước mặt nhạc mẫu mà thôi. Hắn không muốn bị mất mặt, hắn chỉ muốn đứng trước mặt gia đình Bảo Âm sạch sẽ, nhẹ nhàng thoải mái.
Về việc Đỗ Kim Hoa có tin là hắn chặt củi hay không, Cố Đình Viễn chưa từng xem thường nhạc mẫu mình. Lão nương tự mình có thể nhìn rõ, chỉ là bà không nói mà thôi.
Nhưng Cố Đình Viễn không còn cách nào khác. Hắn đã từng nghĩ, nếu mang một thứ gì đó nhẹ nhàng, chẳng hạn như hai cân thịt, nhạc mẫu sẽ cảm thấy hắn không biết tính toán khi mua thứ quý giá như vậy. Còn nếu mua một ít đồ ăn vặt, nhạc mẫu sẽ cảm thấy không thiết thực, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hắn xuề xòa, không đáng tin cậy.
Bó củi tốt hơn nhiều, cùng lắm là nhạc mẫu chỉ cho rằng hắn ngốc
"Kim Hoa tẩu tử, khách nhân tới rồi!" Đột nhiên, bên ngoài lối đi truyên đến một tiếng nữ nhân gọi.
Khách tới rồi? Ai vậy? Đỗ Kim Hoa nhìn ra ngoài, lại tới cầu thân sao?
Cố Đình Viễn cũng rất kinh ngạc, quay đầu nhìn ra ngoài.
Đó là một nam nhân, bộ dạng trông giống hạ nhân sai vặt trong gia đình đại hộ, hắn ta dắt một con ngựa đi đến bên ngoài sân, đầu tiên mỉm cười nói: "Đây có phải là nhà của Trân Hữu Phúc không?" "Đúng rồi." Đỗ Kim Hoa cau mày: "Ngươi là ai?"
← Ch. 090 | Ch. 092 → |