Nhận nuôi
← Ch.02 | Ch.04 → |
"Con đã thấy khá hơn chút nào chưa?" Lãnh Thần trở lại phòng bệnh của Tuyết Ly thấy cô bé không biết đã thức từ bao giờ đang lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nhìn không ra cô đang nghĩ gì. Đôi mắt ấy gần như cố định trống rỗng.
Nghe thấy có tiếng người nhưng Tuyết Ly không muốn quay đầu lại, nàng bây giờ chỉ muốn yên tĩnh một mình mà thôi, nàng cần thời gian để tiếp nhận sự thật nàng đã mất đi tất cả.
Thấy Tuyết Ly không quay lại Lãnh Thần cũng không phật ý, hắn chỉ càng cảm thấy tự trách, sự ra đi của người thân duy nhất với một cô bé năm tuổi là một đả kích quá lớn. Có lẽ nếu là hắn hắn cũng không thể chấp nhận được.
Đi đến trước mặt Tuyết Ly hắn ngồi xuống nhìn vào mắt cô bé, nhưng trong đôi mắt đó hắn vẫn không thấy một tia động đậy tưởng như đã trở nên vô hồn vậy, thấy thế Lãnh Thần có chút hoảng hốt.
"Tuyết Ly"! Hắn nhẹ nhàng thử gọi tên cô bé.
Thấy Lãnh Thần gọi tên mình, Tuyết Ly nghi hoặc nhìn lại. Sao người đàn ông này lại biết tên cô?
Lãnh Thần thấy cô bé có nghi hoặc nhìn mình không nói mới có chút an tâm, ít nhất cô bé không tự nhốt mình vào thế giới riêng, cú sốc này không khiến cô bé mất đi bản thân. Hắn nghe nói độ tuổi của Tuyết Ly rất mẫn cảm, rất dễ bị hoàn cảnh dẫn đến rối loạn tự thu bản thân lại không muốn quan tâm mọi thứ giống như một cách bảo vệ bản thân vậy.
Lúc mới vào phòng thấy cô bé như vậy hắn đã rất lo sợ điều này nhưng giờ có thể yên tâm một chút rồi.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại ánh mắt của Tuyết Ly.
"Cô bé, ta có một việc muốn thương lượng với con được chứ"?
Tuyết Ly vẫn không nói gì chỉ hơi gật đầu một chút chứng tỏ cô có nghe thấy lời hắn nói.
"Con có muốn về nhà với ta không, ta sẽ thay mẹ con chăm sóc cho con, con sẽ có một gia đình mới yêu thương con như mẹ con vậy". Hôm qua hắn đã âm thầm ra quyết định, hắn muốn nhận nuôi cô bé, hai vợ chồng hắn từ lâu đã rất muốn có một cô con gái nhưng chỉ có thể sinh ra một cậu con trai thì không thể sinh được nữa. Có lẽ cô chính là món quà ông trời ban tặng cho vợ chồng hắn.
Hả? Nàng vừa nghe thấy cái gì cơ? Người này không phải là một tên lừa đảo đi, lại còn muốn một người phụ nữ hai bảy tuổi về nhà với mình, còn cái gì gia đình hạnh phúc, hắn không phải là đang cầu hôn nàng chứ.
Không đúng, thay mẹ cô là sao? Đến cô còn chẳng biết mẹ mình là ai sao hắn có thể nói vậy. Rõ ràng đây là một tên lừa đảo.
Thấy Tuyết Ly hơi co lại tránh xa hắn, cùng ý đối địch trong đôi mắt long lanh của Tuyết Ly Lãnh Thần thở dài.
"Tuyết Ly. Con mới chỉ năm tuổi thôi không thể nào tự chăm sóc cho bản thân mình được, ta cũng không thể yên lòng đưa con tới viện phúc lợi được, hãy cho ta một cơ hội được chăm sóc con! Được không"?
Khoan đã! Cái gì năm tuổi? Cô đàng hoàng là một người hai mươi bảy tuổi rồi sao qua lời hắn nói lại thành năm tuổi rồi.
Bất giác Tuyết Ly mốn đưa tay xoa thử mắt hắn xem hắn có bị mù không?
Cái gì thế này, tại sao tay của nàng lại nhỏ như vậy. Đây rốt cuộc là tại sao?
Thấy Tuyết Ly định đưa tay cho mình rồi lại hốt hoảng rụt lại, Lãnh Thần lại vui mừng tưởng rằng cô bé đã định tiếp nhận mình nhưng lại sợ hãi không dám.
Nghĩ vậy nụ cười trên mặt hắn lại càng tươi. Hắn nhẹ nhàng nắm lại bàn tay nhỏ bé ấy: "Tin tưởng ta. Được chứ!"
Khi Lãnh Thần hỏi Tuyết Ly vẫn còn đang chìm đắm trong những nghi hoặc của riêng mình. Đây là sao, nàng trọng sinh sao? Trùng sinh vào một cô bé năm tuổi bị tai nạn, nhưng nàng nhớ từ nhỏ tới lớn nàng không hề bị tai nạn lần nào. Như vậy chẳng lẽ nàng trọng sinh vào thân thể của một cô bé khác sao? Điều nay thật là vô lý, đã như vậy cô bé lại còn cùng tên với mình như vậy càng vô lý hơn.
" Hôm... hôm nay là ngày bao nhiêu?" Tuyết Ly vội vàng lắp bắp hỏi lại.
" Là 10/ 07/ 2015." Lãnh Thần máy móc trả lời, trong lòng lại thấy kỳ lạ sao tự nhiên cô bé lại hỏi ngày tháng như vậy.
Mùng mười sao, vậy là ba ngày sau khi nàng gặp tai nạn, cô bé này cũng gặp tai nạn trong ngày đó và không may qua đời nên nàng đã chiếm mất thân xác của người ta sao?
Lãnh Thần thấy Tuyết Ly lại ngây người đành bất lực hỏi lại.
"Tuyết Ly con có muốn sống cùng với chúng ta không?"
Tuyết Ly giờ này đầu óc không biết đã lưu lạc tới phương trời nào, chỉ máy móc gật đầu không quan tâm Lãnh Thần hỏi gì.
" Vậy con hãy nghỉ ngơi, ta đi chẩn bị." Thấy Tuyết Ly gật đầu Lãnh Thần thở phào nhẹ nhõm, cô bé đồng ý là tốt rồi, bây giờ hắn chỉ cần đi làm giấy tờ nhận nuôi là được.
Gọi y tá vào chăm sóc, Lãnh Thần nhẹ nhàng vuốt tóc, chỉnh lại chỗ nằm cho cô rồi bước đi chuẩn bị, hắn còn muốn báo quan gia dọn dẹp phòng cho cô, cũng phải đi thông báo tin mừng này cho vợ hắn, có lẽ cô ấy sẽ rất vui mừng.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |