← Ch.05 | Ch.07 → |
"Chạy mau...." Phạm Trường An thở hổn hển, kéo Đỗ Thu Nương thoát khỏi 'hiện trường gây án'.
Lúc này Trương Nguyên Bảo đang nằm trên đất, hai mắt nhắm chặt, mũi tràn ra máu tươi, hình như sóng mũi đã bị đánh lệch.
Đỗ Thu Nương thấy vậy vẫn chưa hết giận, vừa rồi bị Trương Nguyên Bảo ôm, nàng cảm thấy vô cùng buồn nôn, đang đưa chân lên định đạp hắn một phát nữa, bỗng nghe Trương Nguyên Bảo rên một tiếng. Phạm Trường An cả kinh, vội vàng kéo nàng chạy đi.
Hai người chạy một mạch tới tận bờ sông, Đỗ Thu Nương mới giùng giằng níu Phạm Trường An dừng lại.
Đỗ Thu Nương vừa thấy hả giận lại buồn cười, Trương Nguyên Bảo mặt người dạ thú kia bị đánh thành đầu heo, thật là tốt! Nghĩ vậy, nàng chống nạnh cười khanh khách không ngừng. Phạm Trường An đứng bên cạnh, thấy vậy lo lắng hỏi "Đỗ..... Đỗ...... ngươi không sao chứ?"
"Không sao! Ta rất ổn!" Đỗ Thu Nương đáp, cảm thấy Phạm Trường An ngày càng vừa mắt, "Phạm Trường An, sao ngươi lại biết ta ở đây?"
"Ngươi đến trễ hơn bình thường, tổ mẫu lo lắng nên bảo ta đi tìm ngươi thử!" Phạm Trường An đáp.
Thật ra là Phạm Trường An ôm sách ngồi trước cổng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Đỗ Thu Nương, mới đi dọc đường tìm nàng. Hắn vừa vào rừng đã thấy Trương Nguyên Bảo đang ôm Đỗ Thu Nương, bèn nóng lên đấm Trương Nguyên Bảo một cái.
Như vậy là không đúng! Quân tử chỉ được dùng miệng, không thể đánh nhau...... Phạm Trường An thầm nói.
"À, Phạm Trường An, sao ngươi ra tay nhanh nhẹn hay vậy?" Đỗ Thu Nương vừa nói vừa đi một vòng quanh người Phạm Trường An quan sát.
"Ta... ta vẫn luôn học quyền pháp với sư phụ dạy võ trên trấn....." Phạm Trường An gãi đầu nói, "Ta muốn bảo vệ tổ mẫu!"
Đỗ Thu Nương lập tức hiểu ra, khó trách vừa rồi trông Phạm Trường An rất khí phách, chỉ một quyền đã đánh lệch mũi Trương Nguyên Bảo. Nàng bỗng cảm thấy thật có lỗi, "Phạm Trường An, ta không nên gọi ngươi là 'tiểu quỷ nhát gan'!"
"Tất nhiên! Ta vốn không phải là tiểu quỷ nhát gan!" Phạm Trường An nghe vậy, trong lòng thoải mái hẳn, nhìn Đỗ Thu Nương với vẻ đắc ý. Thấy nàng cười vui vẻ, không biết sao hắn cũng thấy vui lây.
Phạm Trường An bỗng nhớ lại cảnh Đỗ Thu Nương định đá Trương Nguyên Bảo bèn nói "Vừa rồi, ngươi không nên đá Trương Nguyên Bảo. Trong sách nói, nữ tử tốt là phải dịu dàng nho nhã, hiểu lễ nghĩa..... Đá người như vậy là việc nữ tử không nên làm!"
"Hắn là kẻ xấu, tại sao ta không được đá?!" Đỗ Thu Nương không vui nói. Tên súc sinh Trương Nguyên Bảo kia là kẻ người người đều muốn diệt!
"Chỉ có nữ nhân chanh chua ngoài chợ mới ra tay đánh người....." Phạm Trường An nói nhỏ, vừa nói vừa nhìn Đỗ Thu Nương chăm chú.
"Nhìn ta như vậy có ý gì? Chán ghét?" Đỗ Thu Nương vừa nói vừa tức giận vươn tay đẩy Phạm Trường An ra. Phạm Trường An bất ngờ không kịp phản ứng, thân mình lảo đảo. Hắn luống cuống quơ tay níu đại cái gì đó, nào ngờ bắt trúng tay Đỗ Thu Nương.
"Tùm! Tùm...." Hai người đồng thời rơi xuống sông.
"Phạm Trường An!" Nước sông rất lạnh, may mắn là cũng không sâu. Đỗ Thu Nương giãy người đứng lên, xoay người nhìn Phạm Trường An. Hình như hắn không hề biết nước sông sâu hay cạn, đang còn đạp nước phịch phịch, cảnh tượng cực kỳ buồn cười. Nàng bèn vươn tay kéo hắn lên.
Phạm Trường An đứng lên xong, đột nhiên hô to "Đỗ Thu Nương! Ngươi là nha đầu hung hãn!"
Phạm Trường An nói xong, cả hai người đều ngơ ra. d", iễn. đàn/lê/m. quưpý. đôn Hồi lâu, Đỗ Thu Nương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ngất, cười vô cùng sung sướng. Nàng chỉ vào người hắn nói "Phạm.... Phạm Trường An.... Trên đầu ngươi..... đầu ngươi mọc thêm tóc, ha ha ha!"
Phạm Trường An đưa tay mò đầu mình thử, một cọng rong và hai cây lục bình....
Đỗ Thu Nương thật là đáng ghét!
Phạm Trường An yên lặng đưa ra kết luận như vậy, buồn bực nhìn Đỗ Thu Nương cười đến ngả nghiêng ngả ngửa.
Thật ra, vừa rồi hắn vốn muốn nói, tên háo sắc Trương Nguyên Bảo kia tất nhiên đáng đánh, nhưng về sau nếu xảy ra chuyện tương tự, thì hãy để nam tử ra mặt. Nàng là một cô nương xinh đẹp, không nên tự mình động tay..... Nàng không bao giờ chịu nghe cho hết lời của hắn. dì;smễn. ưkl[đàn/lê, quý, đôn Cũng may, ít nhất nàng đã biết hắn không phải tiểu quỷ nhát gan, biết hắn là một thư sinh có võ công.
Nghĩ vậy, Phạm Trường An lại thấy được an ủi.
Lúc hai người bò lên bờ, y phục đều ướt đẫm. Đỗ Thu Nương chỉ vào Phạm Trường An nói "Phạm Trường An, mặc kệ thế nào, một quyền kia của ngươi khiến ta rất hả giận, cám ơn ngươi!"
"Không... không cần cám ơn!" Phạm Trường An nhìn Đỗ Thu Nương, mặt bỗng đỏ bừng.
Giờ đang cuối hè, bình thường mọi người chỉ mặc áo mỏng cho mát. Vì vậy, Đỗ Thu Nương vừa rơi xuống nước, y phục đã dính sát vào người, hiện ra vóc dáng xinh đẹp của nàng. Chỉ cần nàng hơi ngửa đầu là bộ ngực đã.... đập vào mắt Phạm Trường An. Dưới ánh mặt trời, từng giọt nước đọng trên người nàng như đang phát sáng, dường như có sinh mệnh, chạy dọc theo làn da trắng như tuyết của nàng. Cảnh đẹp khiến người ta không thể dời mắt được.
Phạm Trường An mơ hồ nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình, phía bụng dưới dường như đang dâng lên một luồng khí nóng, lan tràn khắp tứ chi.
Nhưng Đỗ Thu Nương vẫn hồn nhiên không hề biết, vừa vắt nước trên y phục của mình vừa cau mày nói "Ướt hết rồi, phải làm sao đây....." Nàng vừa ngẩng đầu, thấy cảnh trước mắt, vội la lên "Phạm Trường An! Ngươi làm gì thế?"
Phạm Trường An đang xoay lưng với Đỗ Thu Nương, nhanh chóng cởi áo ngoài của mình ra. Từ góc nhìn của nàng có thể thấy hình như tay hắn đang phát run."Y phục của ngươi ướt hết rồi, khoác áo của ta đỡ đi!"
Phạm Trường An vẫn không quay đầu lại, đưa áo cho Đỗ Thu Nương, bá đạo ra lệnh "Mau mặc vào đi!"
"Y phục của ngươi cũng ướt!" Tuy cãi lại, nhưng miệng Đỗ Thu Nương lại vô thức nhếch lên, ngoan ngoãn nhận lấy áo của Phạm Trường An bận thêm vào, sửa sang đàng hoàng xong mới nói "Phạm Trường An, ta xong rồi!"
Lúc này Phạm Trường An mới xoay đầu lại, "Chúng ta mau về thôi! Nhanh lên, nếu không ngươi sẽ bị cảm đó!"
Cứ tiếp tục nhìn Đỗ Thu Nương, không chừng trong đầu hắn lại dâng lên tư tưởng xấu xa nữa! Không được!
"Không về thế này được!" Đỗ Thu Nương quả quyết nói.
Giỡn hả, nếu cứ thế này mà về, bị người trong thôn thấy, họ sẽ nghĩ sao? Hai người đều ướt đẫm, hắn thì y phục xốc xếch, nàng tuy chỉnh tề hơn một chút nhưng lại mặc y phục của hắn, mọi người không nghĩ hai người vừa đi 'tắm chung' mới là lạ đó!
Phạm Trường An nghe xong cũng nhận ra quả là không ổn, bèn kéo ống tay áo Đỗ Thu Nương nói "Đi theo ta!"
Phạm Trường An có một nơi ở tạm bí mật, ngay cả Phạm lão phu nhân cũng không biết, đó là căn nhà lá cách con sông này không xa, ngay dưới chân núi Ngưu Đầu. Không biết là nhà của ai, để trống đã lâu. Khi nào không vui hắn sẽ tới đó ngồi một lúc. Qua nhiều năm, hắn cũng để thêm vào trong đó không ít đồ.
Phạm Trường An vào nhà, nhóm lửa lên. Đỗ Thu Nương ngồi đối diện, hai người cách nhau bởi một tấm vải mỏng. Nàng cởi áo ngoài ra, cẩn thận đưa cho hắn, uy hiếp "Phạm Trường An, nếu ngươi dám nhìn lén, ta sẽ móc mắt ngươi cho Vượng Tài ăn!"
"Ta..... ta không nhìn....." Phạm Trường An cúi đầu nhận lấy y phục của Đỗ Thu Nương, cẩn thận hong trên lửa cho khô.
Lúc hong, mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ trên y phục tỏa ra theo hơi nóng. Phạm Trường An vừa ngửi thấy, trong đầu lại hiện ra hình ảnh y phục ướt đẫm bó sát người của Đỗ Thu Nương, có thể nói là vừa đau khổ lại sung sướng. Hắn không nhịn được bèn lén nhìn trộm bóng người nàng qua tấm vải mỏng.
"Phạm Trường An, Phạm Trường An!"
Đỗ Thu Nương đột nhiên kêu khiến Phạm Trường An giật nẩy mình, trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Lúc này hắn mới phát hiện chỗ nào đó dưới bụng lại bắt đầu có cảm giác căng tức.
Hồng nhan quả nhiên là họa thủy, khiến người ta không cách nào không mong nhớ!
"Phạm Trường An, sao ngươi tìm được chỗ này? Cũng không tệ ha!" Đỗ Thu Nương vừa quan sát khắp nhà vừa nói.
Phạm Trường An không trả lời, đưa y phục đã hong khô cho Đỗ Thu Nương, rồi bắt đầu cởi y phục của mình, nhớ đến chuyện vừa rồi, hắn không cam yếu thế, dặn "Ngươi cũng đừng nhìn lén ta đó!"
"Xì!" Đỗ Thu Nương cười nói "Ai thèm nhìn ngươi! Chỉ là một thư sinh, chẳng biết có mấy lượng thịt!"
Nói thì nói vậy, nhưng nhìn bóng dáng cao lớn của Phạm Trường An, Đỗ Thu Nương không thể không thừa nhận, vóc người của hắn cũng rất cường tráng.
Hai người hong khô y phục xong, trời đã không còn sớm. Đỗ Thu Nương đứng trước cửa nhà duỗi lưng một cái, định kêu Phạm Trường An về, lại thấy cách đó không xa có một nữ tử trẻ tuổi và một nam tử trung niên bụng phệ đang ôm nhau đi về hướng này.
Đỗ Thu Nương đen mặt, kéo Phạm Trường An vào nhà trốn, "Chúng ta tạm thời đừng ra!"
Vốn Đỗ Thu Nương muốn tránh hai kẻ kia, nhưng hai kẻ kia lại quyết tâm muốn đụng vào. Nàng nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, bèn liếc khắp căn nhà rách một lần, bất đắc dĩ phát hiện, hình như chỉ có gầm giường là có thể trốn được, bèn kéo Phạm Trường An chui xuống đó.
Hai người vừa chui vào gầm giường xong thì hai kẻ kia cũng mở cửa bước vào.
"Chỗ này sẽ không có người đến chứ?" Nam tử hỏi.
"Không đâu! Mấy ngày nay thiếp hay tới đây xem thử, nhưng không thấy chủ nhà trở lại, hẳn là đã đi xa rồi!" Nữ tử bỗng gắt giọng, "Sao? Lão gia ngại chỗ này cũ rách, không xứng?"
"Làm gì có! Ta chỉ sợ Thu nhi thấy tủi thân thôi!" Nam tử cười dâm, nhéo mông nữ tử nói "Tiểu bảo bối, mấy tháng không gặp, ta nhớ nàng muốn chết!"
"Thu nhi cũng rất nhớ lão gia....... Lão gia, Thu nhi ướt rồi....."
Hai kẻ kia liên tục nói những lời không đứng đắn.
Đỗ Thu Nương bắt đầu lo lắng, sẽ không làm chuyện ấy ngay giữa ban ngày ban mặt chứ?!
Ý tưởng này mới vừa nảy ra trong đầu Đỗ Thu Nương thì cái yếm của nữ tử kia đã rớt xuống mặt đất, bên trên là một đóa hoa mẫu đơn đỏ tươi chói mắt.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |