← Ch.66 | Ch.68 → |
Em muốn anh theo em xuống địa ngục.
Bạch Tuyết cười nhẹ, khiến vết bỏng trên mặt càng thêm dữ tợn.
"Anh Mặc, tại sao anh lại có thế ác độc như vậy, em thâm tình anh không để ý tới, em hy sinh vì anh anh cũng không thèm để tâm, trong mắt anh, em là cái gì?
Tôn Đông Mặc chăm chú nhìn người phụ nữ này, đối với cô ta, anh có sự thương tiếc, nhưng không phải tình yêu, thật ra anh đã từng ưa thích cô, như anh trai thích em gái, đối với cô, lòng anh mang áy náy, nhất là khi nhìn vào khuôn mặt bỏng nặng cô, có thể nói đó là tội lỗi của anh, nhưng cho dù thời gian có quay ngược trở lại, anh vẫn sẽ làm vậy, anh không hối hận.
Mà bây giờ, đối với người phụ nữ đã tổn thương vợ và ba mẹ mình, tâm tình Tôn Đông Mặc rất phức tạp, có sức sống, có thương hại, cũng có sự giải thoát, nhưng anh biết, chính mình sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến người nhà mình, nếu không, anh không ngần ngại chĩa mũi nhọn về phía kẻ đó.
Con ngươi Tôn Đông Mặc dần dần trở nên thâm trầm, màu sắc âm u quỷ dị, nhưng không có ai thấy những điều này.
"A, còn có thể như vậy? Làm sao?" Bạch Tuyết giễu cợt cười nhạo một tiếng, dời tầm mắt nhìn người trên giường, "Anh Mặc, anh vì cô ta, nhưng nếu như được chọn lựa một lần nữa, em cũng sẽ làm như vậy. Âm thanh chiếc xe đâm vào và hình ảnh cô ta ngã xuống, chính là khung cảnh đẹp nhất em từng được xem đó, anh nói đi, anh Mặc?"
Sau khi nghe lời này, hô hấp của Tôn Đông Mặc trở nên gấp rút, thật sự là cô làm, hơn nữa còn là tự mình lái xe đâm người, anh giật giật thân thể, nheo mắt lại: "Quả nhiên tai nạn kia là do cô bày kế! Bạch Tuyết, chuyện này không liên quan đến Trương Thiến."
"Thiến Thiến? Trước kia anh cũng gọi em là Tiểu Tuyết." Bạch Tuyết không bắt được trọng điểm những lời này, cô chỉ lẩm bẩm lâm vào hồi ức tốt đẹp kia, nhưng rất nhanh đã hồi hồn, súng trong tay hơi nâng lên, nòng súng nhắm ngay người trên giường, tùy ý lên đạn.
Thấy Tôn Đông Mặc đứng dậy ngăn trước giường bệnh Trương Thiến, Bạch Tuyết hơi nhíu mày, cười hài hước.
"Tôn Đông Mặc, mày giả bộ tốt lắm." Tôn Đông Mặc ngẩn người.
Bạch Tuyết không để ý đến sắc mặt của Tôn Đông Mặc, cô nghiêm mặt, biểu cảm phong tình của một bông hồng xã hội đen chợt lóe lên rồi biến mất: "Tao sẽ không làm gì người trên giường. Nếu cô ta không phải là Trương Thiến chân chính, bắn cô ta có ích lợi gì?"
"Cô ở đây nói cái gì thế?"
"Tôn Đông Mặc, mày không cần phải ngụy biện, bị mày lừa một lần còn chưa đủ sao? Mày thật ác độc, với bản thân cũng có thể xuống tay nặng như vậy, ban đầu chẳng phải vì khổ nhục kế của mày, tao mới hoàn toàn tin tưởng mày đó sao, đặt phần lớn tinh lực đi tìm mấy phản đồ kia như lời mày nói." Huong August (LQD)
Bạch Tuyết dừng lại một chút, cô tức giận không khống chế được tâm tình bản thân, thật vất vả bình tĩnh lại, cô nói tiếp: "Nhưng kết quả là gì đây, phản đồ, mày nói đã bị mày giết, Tôn Đông Mặc, mày thật độc ác, tao vĩnh viễn không quên được trận hỏa hoạn ngày đó, ngọn lửa yêu diễm ấy đã phá hủy tất cả mọi thứ của tao.
Tôn Đông Mặc không nói gì, anh cúi đầu có vẻ như sám hối điều gì, nhưng căn bản Bạch Tuyết không tin tưởng người đàn ông máu lạnh này lại có thể sám hối, cô giơ súng lên, nhắm thẳng vào Tôn Đông Mặc, nói: "Vô dụng, điện thoại di động không có tín hiệu."
"Hiện tại biết sợ rồi à, mày cho rằng ở đây có một thế thân, dành thời gian tới đây thăm liền cho rằng tao sẽ bị lừa ư?"
Cô ta nhìn Tôn Đông Mặc, hả hê nói: "Tôn Đông Mặc, mày quá tin tưởng vào bạn bè của mình."
Thấy Tôn Đông Mặc nghe thế câu này vẫn không có vẻ gì khác thường, Bạch Tuyết có chút phiền não, trước kia cô thích nhất chính là vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra của anh, nhưng hiện tại lại thấy không vừa mắt.
Cô nói tiếp: "Mày xem, bây giờ, dưới sự giúp đỡ của bạn bè mày, tao đã mang tâm can bảo bối của mày về."
Bạch Tuyết vỗ tay, hai người mang một cái bao tải từ ngoài cửa đi vào, ném bao tải vang "Bộp" một cái, lúc bao tải rơi trên mặt đất, nét của Tôn Đông Mặc trở nên rất khó coi, mặc dù chỉ là một cái chớp mắt, nhưng Bạch Tuyết cũng chộp được nét biến hóa này.
Tâm tình Bạch Tuyết rất tốt, cô đã sớm nghi ngờ hòn đảo nhỏ này, mặc dù không tới thường xuyên, nhưng những lúc rãnh rỗi, Tôn Đông Mặc đều sẽ tới nơi này, hơn nữa mặc dù mỗi lần đều có che giấu hành tung của mình, nhưng luôn có một hai lần bị cô nắm đuôi, giống như anh cố ý nói cho người khác biết, tựa như nơi này có người quan trọng với anh.
Quả nhiên, sau khi liên tục thăm dò, cô phát hiện ra chút đầu mối từ một bệnh viện tư của Lâm Dương, bạn Tôn Đông Mặc, cho dù bệnh viện này là do nhà anh ta mở, nhưng cũng không phải là không moi được chút tin tức. Một y tá nhỏ tên Phương Văn, chỉ cần cho chút tiền, cô đã lấy được thông tin mình muốn.
Bạch Tuyết nhìn bao tải không nhúc nhích nằm đó, cô nhìn chăm chú vào mắt Tôn Đông Mặc, dùng chân đá đá bao tải, bao tải một chút cũng không động, nhưng cô nhìn thấy tia giận dữ trong mắt Tôn Đông Mặc, bây giờ tâm tình Bạch Tuyết thật sung sướng, cô khoát tay nói với hai người kia: "Mở nó ra, để anh Mặc gặp vợ nhỏ của mình." Huong August (LQD)
Câu "Anh Mặc" Bạch Tuyết gọi hết sức châm chọc, nhưng Tôn Đông Mặc không để ý đến, anh chỉ khẩn trương nhìn chăm chú vào bao tải đó.
"Bạch Tuyết, rốt cuộc cô muốn làm gì."
"Anh Mặc, lời của em anh còn chưa hiểu à, em muốn anh theo em xuống địa ngục." Bạch Tuyết giương mắt chờ mong nhìn vào mắt Tôn Đông Mặc, dùng giọng nói khàn khàn một lần nữa nhắc lại mục đích của mình.
"Bạch Tuyết, đây là chuyện giữa chúng ta, để cô ấy đi." Tôn Đông Mặc lúc này vẻ mặt rất trấn định như cũ. Nhưng Bạch Tuyết không hiểu sao lại có chút không thoải mái.
Lúc này, người trong bao tải đã được cởi ra, nằm đó không nhúc nhích, Bạch Tuyết tức giận đi tới nâng cằm cô lên, nói với Tôn Đông Mặc: "Tại sao muốn để cô ta đi, mục đích của tao chẳng phải là để mày mất đi người mình yêu nhất ư?"
Tôn Đông Mặc cười, cười đến Bạch Tuyết không giải thích được.
"Cô sẽ không có được ngày đó."
Vừa dứt lời, hai tiếng súng vang lên, hai người sau lưng Bạch Tuyết đã ngã xuống, mà khi cô ý thức được có chuyện không bình thường, vừa mới giơ tay lên muốn nổ súng, lại phát hiện cô gái vốn bị chính mình nâng cằm đã gọn gàng gỡ súng trên tay xuống, chính cô lại bị cô gái kia quật ngã trên mặt đất.
Nơi xa, chạy tới một binh sĩ mặc thường phục: "Báo cáo đội trưởng! Quân địch tổng cộng có 24 người, bốn gã tử vong, còn lại toàn bộ đã bị bắt."
"Làm tốt lắm, mang ba người này đi." Tôn Đông Mặc lạnh nhạt nói, xoay người đi tới giường bệnh, như nghĩ tới điều gì, anh dừng một chút, nói với cô gái mặc quần áo giống Trương Thiến một câu.
"Cám ơn."
Vết thương ma sát trên mặt đất rất đau, nhưng điều này làm sao so được với sự tiếc nuối trong lòng. Một lần nữa, Tôn Đông Mặc lại đùa bỡn cô, Bạch Tuyết cảm thấy toàn thân mình tràn đầy lửa giận vô biên, cô mặc cho cổ họng đau rát của mình, lớn tiếng gào thét: "Tôn Đông Mặc, tao nguyền rủa mày, tao nguyền rủa mày cả đời không có được người mình yêu, cả đời này nhất định sẽ cô đơn đến già."
Ngoài cửa sổ có vẻ âm u, cho dù bị chế trụ, Tôn Đông Mặc vẫn cảm thấy giọng nói của Bạch Tuyết lại quanh quẩn đâu đây.
Trước mắt anh tối sầm, dường như trong đầu hiện lên một hình ảnh, trong trận hỏa hoạn lửa cháy đỏ rực, tiếng gào thét quỷ dị và âm thanh vang vọng của Bạch Tuyết hợp thành một chỗ, khiến lòng người sợ hãi. Hình ảnh đó vừa rõ ràng, lại nhìn thấy một bóng dáng trắng đen, không ngờ lại chính là Trương Thiến vốn đang nằm trên giường.
Tôn Đông Mặc chợt quay đầu, phát hiện Trương Thiến vẫn an tĩnh như Thụy mỹ nhân (*mỹ nhân ngủ) nằm trên giường mới thở phào nhẹ nhõm.
Người nằm trên giường bệnh vẫn luôn là Trương Thiến, nhưng Tôn Đông Mặc để một cô gái giả trang thành Trương Thiến, giấu ở phòng bệnh kia, chính là phòng bệnh 109, phòng bệnh khiến rất nhiều người nhớ, chỉ cần có người hỏi thăm về phòng bệnh này, chắc chắn lập tức Lâm Dương sẽ biết.
Nhưng không ngờ, trong bệnh viện lại có một y tá nhỏ không hiểu phép tắc như vậy, nghe nói còn là bạn học Trương Thiến, nhưng cũng may kế hoạch không thất bại, nếu không...
Tôn Đông Mặc nhìn Trương Thiến an nhiên ngủ trên giường, cặp mày như núi hơi cong lên.
Thiến Thiến, không sao rồi, bây giờ em đã an toàn, rốt cuộc lúc nào thì em có thể tỉnh lại. Bọn anh rất sốt ruột.
Tôn Đông Mặc nắm tay Trương Thiến, cúi đầu, lặng lẽ bình phục tâm tình kích động vừa rồi.
Anh không nhìn thấy, một ngón tay của Trương Thiến, bỗng nhiên hơi cử động...
← Ch. 66 | Ch. 68 → |