← Ch.35 | Ch.37 → |
Bởi vì không cho Tôn Đông Mặc tới đón, Trương Thiến không thể không vội vàng ra nhà ga, vé tàu hỏa là chuyến bảy giờ ba mươi, hành lý hôm qua chỉ xếp một nửa, hôm nay còn cần sắp xếp, trước khi đi còn phải dọn dẹp phòng chỉnh tề, như vậy mới trễ nãi thời gian, lúc ra cửa đã sáu giờ bốn mươi rồi.
Xuống lầu còn gọi ô tô, xe chưa đủ nhân số nên chưa chịu đi, trên đường lại kẹt xe, khi tới nhà ga đã muộn giờ, cộng thêm thời gian kiểm tra hành lý còn lãng phí bao nhiêu thì giờ nữa, Trương Thiến một đường chạy tới, thật vất vả mới lên được tàu.
Trương Thiến ngồi thở hổn hển, nghe xình xịch xuất phát, cảm giác mình cổ họng cháy khô, trong lòng oán trách: lúc nào cũng trễ giờ, sao hôm nay lại chuẩn xác như vậy? May mà tất cả mấy thứ đồ nặng đều bỏ vào trong không gian, hành lý không nặng, bằng không...
Cho dù như vậy, Trương Thiến trán vẫn đổ mồ hôi, tê chân không chịu được, dáng vẻ rất nhếch nhác.
Nửa giờ sau, Trương Thiến vừa mới tỉnh lại đã nhận được điện thoại của Tôn Đông Mặc.
"Thiến Thiến, hôm nay cố gắng làm bài thi tốt nha." (Huong August -)
"Vâng..." Trương Thiến mới nhớ tới, vì cô nói dối, Tôn Đông Mặc cho là hôm nay cô có cuộc thi, không biết cô đang trên đường về nhà.
"Mấy ngày nay, chuyện công việc anh cũng đã làm xong, xế chiều anh qua, sau buổi thi cuối cùng vào ngày mai, bọn mình đã ở được gặp nhau rồi."
Trương Thiến đột nhiên không nói nê lời, có một người ở phương xa quan tâm mình, loại cảm giác đó khiến Trương Thiến cảm thấy cả người được ngâm trong nước nóng, ấm áp, thoải mái. Ngay cả tâm tình cũng khá hơn nhiều.
Rõ ràng vừa rồi chịu uất ức, Trương Thiến đã đặt vé tàu ở trên web, vừa xuống xe, còn phải mất công tới chỗ bán vé lấy vé.
Cô sợ mình bỏ lỡ chuyến tàu, mặt dày chạy đến chen ngang, xin nhờ để mình lấy được vé trước.
Năm phút nữa là tàu chạy, Trương Thiến nóng nảy không chịu được, cố tình ở giữa hàng lại có một cụ ông không ưa hành vi này của Trương Thiến: "Ai cũng chạy chuyến xe lửa này, muốn mua vé thì xuống phía sau xếp hàng đi, giới trẻ bây giờ thật là..."
Trương Thiến nghe vậy mặt đỏ rần, cụ ông nói rất đúng, loại chuyện chen ngang như thế, thường ngày cô cũng không ưa, nhưng hiện tại cô thực sự rất vội, mắt đã đỏ lên, tàu hỏa không đợi người.
Trương Thiến hết sức hối hận về quyết định nóng vội của mình, ra vẻ bất ngờ gì chứ, sao không để Tôn Đông Mặc tới đón, nhưng nhớ tới giọng nói mệt mỏi của hắn trong điện thoại, đènh ép xuống sự hối hận này.
May mắn người lấy vé tiếp đó là một chàng trai trẻ, thấy bộ dáng đầy mồ hôi của Trương Thiến, hơn nữa anh xách hành lý lên không dễ dàng gì, lén bảo cô nhanh chóng lên lấy vé trước.
Trương Thiến cảm kích nói cảm ơn, lúc này mới vội vã lấy vé, nhanh chạy lên tàu.
Có người thương, nhất định trẻ con không chịu nổi ủy khuất. Nếu như không có có cú điện thoại kia, nói không chừng chốc lát sau Trương Thiến sẽ điều chỉnh tốt tâm tình bản thân, chậm rãi quên đi chuyện này.
Nhưng bây giờ, nghe được giọng nói của Tôn Đông Mặc, có hắn quan tâm, cái loại tâm tình uất ức đột nhiên bộc phát, Trương Thiến rất muốn kể mọi chuyện ra cho hắn nghe.
Cô biết trên tàu hỏa nhiều người, nhưng chỗ ngồi của cô vừa lúc ở góc cửa ra vào, đè thấp giọng nói, mang theo nức nở, Trương Thiến nhỏ giọng nói chuyện này cho hắn biết, giống như chỉ cần nói với hắn, cho dù Tôn Đông Mặc không nói câu gì, tâm tình của cô đã khá nhiều.
Cuối cùng, Trương Thiến nói xin lỗi với Tôn Đông Mặc, "Thật xin lỗi, em thấy anh quá mệt mỏi, muốn anh nghỉ ngơi nhiều mới không để anh tới, vốn muốn cho anh một ngạc nhiên bất ngờ." (Huong August -)
Bên đầu kia điện thoại, Tôn Đông Mặc nhìn đống tài liệu chồng chất trên bàn, thật sự dở khóc dở cười, mấy ngày nay bản thân hắn mệt như vậy, không phải là vì muốn hoàn thành công việc xong để có thời gian đi đón cô sao?
Bất quá bây giờ Trương Thiến đã ngồi trên xe lửa rồi, hiện tại nói gì cũng vô ích, nghĩ đến mấy ngày nghỉ khó có được, Tôn Đông Mặc mở miệng: "Vậy sau khi em trở về, anh dẫn em đi chơi mấy ngày, dù sao công việc cũng gần xong."
Trương Thiến nhỏ giọng gật đầu đồng ý.
"Về sau đừng làm như vậy nữa, cũng không cho phép gạt anh nữa." Tôn Đông Mặc chuyển bút, nhân cơ hội này nói ra yêu cầu của mình.
"Vâng."
"Xuống tàu hỏa, ngoan ngoãn chờ anh tới đón em." Tôn Đông Mặc hài lòng nhếch miệng.
"Dạ."
Cúp điện thoại, Trương Thiến thở phào nhẹ nhõm, tâm tình tốt lên nhiều, chú ý tới tầm mắt của hành khách bên cạnh, Trương Thiến ngượng ngùng nghiêng đầu qua, làm bộ như thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng không lâu liền bị cảnh sắc không ngừng lướt qua phía sau làm hoa mắt, vì vậy vùi đầu nằm trên bàn nhỏ giả vờ ngủ say.
Xuống xe lửa, quả nhiên Trương Thiến đã nhìn thấy Tôn Đông Mặc đứng đó, hôm nay hắn mặc một thân màu đen, trang phục cắt may vừa vặn, tôn lên dáng người thon dài cao lớn của hắn, thoạt nhìn thật khuôn phép, cộng thêm khí chất ôn hòa và tướng mạo tốt, đứng trong đám người, Tôn Đông Mặc rất dễ thấy.
Trương Thiến bước nhanh về phía hắn, mặc dù mỗi ngày đều trò chuyện điện thoại, nhưng rốt cuộc cũng đã hai tháng không gặp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì kích động mà đỏ lên, đôi mắt lấp lánh, thần thái sáng láng.
"Tôn Đông Mặc." Giọng nói thanh thúy có thể cho thấy sự xúc động của chủ nhân.
Tôn Đông Mặc thuận tay cầm hành lý cho Trương Thiến, một tay nắm lấy eo nhỏ Trương Thiến, ước lượng hành lý, nhíu mày nghi ngờ hỏi: "Sao lại nhẹ như vậy?"
"Ha ha, bên trong cũng không có đồ gì nặng." Trương Thiến khoát khoát tay, sợ vì những lời này mà phát hiện ra điều gì khác thường, vội vàng dời đề tài.
"Đúng rồi, sao hôm nay ăn mặc khuôn phép như vậy."
"Con dâu xấu sớm muộn gì cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng." Tôn Đông Mặc không ngừng cười đùa, thật ra bộ quần áo này đã chuẩn bị mấy ngày trước rồi, là Lâm Dương giúp hắn chọn, về phương diện này chính hắn cũng không am hiểu lắm, nhưng nghe được lời khen ngợi của Trương Thiến, hắn cảm thấy bộ quần áo này cũng không tệ lắm, rất phù hợp.
"A." Trương Thiến đột nhiên nghĩ đến, lần trước nghỉ lễ Quốc khánh, tối hôm đó, ba Trương đã gọi điện thoại thúc giục hỏi sự quan hệ giữa hai người. Trương Thiến đã buông vũ khí đầu hàng rồi.
Nghĩ đến lời ba mẹ nói, phải dẫn người về thăm nhà một chút, nhìn lại cách ăn mặc của Tôn Đông Mặc, sao còn không hiểu. Khuôn mặt cô từ từ đỏ lên.
Lên xe, cất hành lý xong, Trương Thiến chú ý tới bọng mắt Tôn Đông Mặc hơi xanh, sắc mặt cũng hơi trắng, nếu không cẩn thận chú ý sẽ không nhìn ra, nghĩ đến mấy ngày nay hắn mệt mỏi như vậy cũng là vì mình, Trương Thiến nhất thời mềm lòng: "Hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt đã, ừm, hôm nay ngồi tàu hỏa thời gian dài em cũng có phần mệt mỏi."
Chú ý tới tầm mắt Tôn Đông Mặc, Trương Thiến bổ sung nói: "Hôm nào chính thức đến nhà thăm hỏi cũng không muộn mà."
Tôn Đông Mặc nghe cái lý do sứt sẹo như vậy, đồng thời chú ý tới vẻ mặt đỏ ửng của Trương Thiến, trong lòng cười thầm, khuôn mặt vẫn là dáng vẻ đồng ý: (Huong August -) "Ừ, ngồi tàu lâu như vậy, chắc đã rất mệt, hiện tại anh đưa em về nhà trước, nghỉ ngơi cho tốt đã."
Trương Thiến nhìn Tôn Đông Mặc hào phóng như vậy, hài lòng gật đầu: "Anh cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, không phải đã nói muốn bồi em đi chơi sao, nếu không có sức lực..." Chớp mắt, cố ý làm ra ánh mắt hung ác nhìn Tôn Đông Mặc "Xem em làm thế nào trừng trị anh."
"Dạ, tuân lệnh, nữ vương đại nhân!" Nói xong, Tôn Đông Mặc khởi động xe.
Trương Thiến không hiểu về nhãn hiệu xe cùng giá trị của chúng, nhưng không có nghĩa cô không có niềm yêu thích với xe đẹp. Rõ ràng chiếc này không phải chiếc xe trước. Bày trí bên trong khiến người ta thoải mái, trong xe không có vật trang trí nào đặc biệt, nhưng chính sự giản lược đó lại tạo nên nét hào phóng cho xe.
Ánh mắt Trương Thiến quay một vòng: "Đây là xe anh mới mua à?"
"À, cần thiết cho công việc, cũng không thể dùng xe Lâm Dương mãi được."
"Vẫn chưa hỏi bây giờ anh đang làm gì."
"Em nói xem thành phố D là nơi như thế nào?" Tôn Đông Mặc không trả lời thẳng, ngược lại hỏi Trương Thiến một vấn đề có vẻ không liên quan.
"Dĩ nhiên rất tốt." Là một người con của thành phố D, tới bây giờ Trương Thiến luôn tự hào về quê hương mình.
Thành phố phong cảnh tú lệ, quả thực là một thành phố xinh đẹp, có núi có biển, không thiếu thung lũng, không khí mát mẻ, chất lượng vô cùng tốt.
Tôn Đông Mặc cười: "Chuyện anh đang làm, chính là khiến càng nhiều người biết cái thành phố này."
Hiện tại cuộc sống của con người ngày càng được nâng cao, càng thêm chú trọng đến vấn đề nếp sống văn minh và sức khỏe cộng đồng. Thành phố D vốn là một thành phố du lịch, cây cối nhiều, hoàn cảnh cũng tốt, có đặc sắc riêng. Không chỉ có biển lớn, chung quanh sơn thủy hữu tình, đây tuyệt đối là địa phương tốt cho nơi giải trí tiêu khiển và dưỡng lão.
Mặc dù Trương Thiến vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng cũng không làm trở ngại tới sự tán thành mà Trương Thiến dành cho. Biết Tôn Đông Mặc đã xác định được con đường của mình, cô gật đầu không hỏi nữa.
Xe mới vừa lái vào chung cư, mẹ Trương đã biết khi nhìn qua cửa sổ. Thấy mình con gái xuống xe, lúc này mới phản ứng được, hình như con rể cũng tới, còn đổi một chiếc xe khác, chỉ là chiếc này có vẻ khiêm tốn hơn cái trước kia.
Cô vội vàng chào hỏi ba Trương mở cửa, tuy nói Trương Thiến muốn để Tôn Đông Mặc sau này mới bái phỏng, nhưng đã đến cửa nhà, sao có thể không để cho người ta vào chứ, ba Trương, mẹ Trương còn đứng một bên nhìn chằm chằm đấy.
Tôn Đông Mặc giơ lên một đống đồ, rượu, thuốc lá, trái cây, thức uống, những thứ này đều đã chuẩn bị tốt khi đợi tàu hỏa, Trương Thiến không biết cốp sau của hắn lại chứa nhiều đồ như vậy.
Ba mẹ Trương cười ha hả chiêu đãi, đối với hắn cực kỳ hài lòng, dáng dấp tốt, lễ phép, công việc cũng không tồi, ba mẹ Trương cũng là người hào phóng, bọn họ ở chung rất vui vẻ. (Huong August -)
Con gái mình thật có mắt nhìn, cảm thán như vậy, Tôn Đông Mặc dưới sự nhiệt tình của ba mẹ Trương mà ở lại ăn cơm tối. Sau đó còn đánh cờ với ba Trương.
Tối muộn, Tôn Đông Mặc phải đi rồi.
← Ch. 35 | Ch. 37 → |