Gia đình ba người
← Ch.170 | Ch.172 → |
Nửa đêm.
Đang nằm trong một gian phòng khách thì chợt nghe thấy tiếng động, Doãn Chính Đạc lập tức xốc chăn rồi chạy ra ngoài. Bước vài bước là đến phòng ngủ chính, anh đẩy cửa ra, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Đưa tay bật đèn, tim anh thót lại, Lê Diệp đang ngồi cạnh bồn cầu liên tục nôn khan.
Anh cúi người vỗ vai cô, "Sao thế?"
Lê Diệp không nói nổi, cô xua tay, ý bảo anh là mình không sao. Nhưng vừa xua tay, cô lại cảm thấy lợm cổ, mà chỉ nôn ra được chút nước chua, từ dạ dày đến thực quản đều dày đặc cảm giác nóng rực khó chịu.
Doãn Chính Đạc đứng dậy ra rót một cốc nước rồi mang vào cho cô. Lê Diệp uống một chút thì đôi mày mới thoáng giãn ra được. Có điều chỉ được trong chốc lát, rồi cô lại quay đầu nôn tiếp. Bữa tối không ăn nhiều, nôn một chút là hết, giờ chỉ toàn nước chua, cô nắm chặt tay lại, cả người như run lên.
Doãn Chính Đạc cầm lấy tay cô thì phát hiện ra các đầu ngón tay đều đã lạnh buốt, trông cô khổ sở như vậy, anh liền quay đầu gọi, "Thím Kim ơi!"
Lê Diệp lắc đầu ngăn lại, "Đừng...". Cô nắm chặt tay, lau khóe miệng, thở đều đều rồi nói, "Không có gì đâu... Chỉ là phản ứng bình thường thôi..."
Tuy anh đã làm bố của một đứa trẻ nhưng lại chưa từng được chứng kiến quá trình người phụ nữ của anh mang thai. Lúc Doãn Kính mang thai, bên cạnh có bao nhiêu người giúp việc chăm sóc, chẳng phải chịu khổ chút nào. Cho đến tận bây giờ, anh mới thôi nghĩ rằng phụ nữ mang thai có gì mà khổ.
"Em chắc là không sao chứ? Nôn kinh khủng như vậy cơ mà!" Doãn Chính Đạc lại gọi, "Thím Kim!"
Lê Diệp đè tay anh lại, giờ đã nửa đêm, gọi người ta đến cũng có ích gì, cũng đến lúc cô phải có phản ứng, hơn nữa bữa tối ăn đồ ăn có chút dầu, nôn là chuyện bình thường.
Thím Kim nhanh chóng chạy đến, vừa đi vừa khoác nốt cái áo, thấy bộ dạng Lê Diệp, bà liền nói, "Cô bị nôn ra ư?"
Doãn Chính Đạc gật đầu, "Có cách nào cho đỡ không thím? Có cần đến bệnh viện không?"
"Nếu nghiêm trọng quá thì phải đi bệnh viện đấy. Cô à, cô đứng dậy đi đã, tôi đi pha ít sữa ấm cho cô uống, không là đau dạ dày đấy."
Doãn Chính Đạc nâng Lê Diệp dậy. Gương mặt cô đã hơi tái, cả người co lại trông như đau bụng dưới, anh vội bế cô lên, đi về giường. Đặt cô nằm xuống, anh kéo chăn đắp cho cô nhưng lại phát hiện ra hai chân cô run bần bật, không biết có phải bị chuột rút do ban nãy quỳ nôn hay không. Anh sờ trán cô, ướt rượt mồ hôi, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương như thế này của cô, rốt cuộc cũng không đành lòng, anh liền nắm lấy bàn chân cô xoa bóp.
Cảm nhận được cái run rẩy của cô, anh ngẩng đầu, "Sao thế này? Chuột rút à?"
Lê Diệp lắc đầu, "Đầu gối hơi đau chút thôi... Không phải chuột rút."
Anh vén ống quần của cô lên, đầu gối cô ửng đổ, anh bèn cúi đầu, khẽ thổi vào đó.
Thật ra làm vậy cũng vô dụng, nhưng hành động của anh lại khiến chân Lê Diệp càng run rẩy hơn.
Anh đang xoa bóp chân cho cô thì thím Kim mang sữa vào. Lê Diệp uống hai ngụm nhưng vẫn thấy không thoải mái, cô cố quên cảm giác buồn nôn đó đi, ngồi yên điều chỉnh hơi thở.
Từ từ uống sữa, thấy thím Kim không giấu được cái ngáp ngắn dài, cô liền nói, "Không có chuyện gì nữa đâu, thím Kim đi ngủ đi, cháu đỡ nhiều rồi, một lát nữa là ngủ thôi."
Thím Kim cũng đã có tuổi, bình thường giờ này là đang ngủ say rồi. Thấy bà không thức khuya nổi, Doãn Chính Đạc ngẩng đầu, "Thím đi ngủ đi, có gì tôi sẽ gọi."
"Vậy cô có chỗ nào không thoải mái thì gọi tôi ngay nhé."
Lê Diệp gật đầu thì thím Kim mới chịu đi.
Lê Diệp ngồi nhìn Doãn Chính Đạc xoa bóp chân cho mình, tay anh to lại khỏe, chỉ xoa bóp một lát mà da cô đã nóng lên.
"Được rồi." Cô đè tay anh lại, "Không sao nữa rồi."
Anh buông tay, đưa mắt nhìn cốc sữa vẫn còn một nửa, "Sao, không uống được à?"
Lê Diệp gật đầu, "Hơi buồn nôn."
Anh để lui cái cốc sang một bên, "Thế thì đừng uống nữa, nằm xuống nghỉ đi, cũng muộn rồi, ngủ thôi."
Lê Diệp tựa đầu vào gối, nằm một lát mà vẫn không buồn ngủ, dạ dày thì lại khó chịu, không rõ là muốn nôn hay thế nào.
Thấy cô có vẻ mệt mỏi, anh vặn tối đèn đi, ngồi bên cạnh, "Không ngủ được à?"
Lê Diệp gật đầu. Ra ngoài lâu như vậy, đột nhiên trở về, thay đổi chỗ ở, cô hơi không quen, hơn nữa cơ thể lại không khỏe, có nằm cả đêm chắc cũng không ngủ ngon nổi.
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô, anh cố không nghĩ gì khác, đưa tay vào trong chăn, cách lớp áo ngủ mà xoa khẽ bụng cô. Lê Diệp run lên, anh lại cúi người, lắng nghe tiếng động bên trong, "Lúc có Hi Hi cũng phản ứng như vậy à?"
Lê Diệp không ngăn anh lại, cô lắc đầu, "Lúc có Hi Hi còn nghiêm trọng hơn bây giờ, hồi đấy uống nước thôi cũng nôn."
Anh nghe vậy thì lập tức nhíu mày, thì ra lúc mang thai người mẹ lại khổ sở như thế, trước đây thấy Doãn Kính Lam ngày nào cũng ăn đủ loại thịt cá bổ dưỡng, còn nghĩ rằng rất hưởng thụ nữa.
Lê Diệp không muốn oán trách anh, "Không sao, qua giai đoạn này là ổn, giờ chỉ là tạm thời thôi."
Doãn Chính Đạc chẳng sờ thấy gì, giờ bụng cô còn chưa to, nếu không biết cô có thai thì nhìn cũng chẳng biết được.
Đang được mát xa thì bụng bỗng kêu một tiếng rọt rọt, Lê Diệp hơi xấu hổ, vội vàng đẩy tay anh ra.
Vừa nghe thấy âm thanh đó, anh biết ngay là cô đói. Bữa tối chưa ăn nhiều, vừa nãy còn nôn ra hết, hơn nữa phụ nữ có thai phải ăn nhiều hơn trước, cô đói cũng là bình thường."Em nằm đây nhé, đợi anh một lát.", anh đứng dậy luôn.
Lê Diệp liền tóm anh lại, "Anh đừng đi gọi thím Kim, thím ấy lớn tuổi rồi, muộn thế này còn bị dựng dậy, sức thím ấy không trụ nổi đâu."
Doãn Chính Đạc gãi đầu, anh không gọi thím Kim dậy thì ai nấu cho cô ăn đây. Nghĩ một lát rồi anh nói, "Anh xuống bếp xem thế nào." Nói xong, anh ra cửa. Lê Diệp bảo anh không cần phiền như vậy nhưng anh chẳng thấy phiền toái gì, nửa đêm cô đói, không thể cứ để cô nhịn đói được.
Xuống bếp, anh kiểm tra một lượt. Bữa tối còn dư lại không ít đồ, nhưng món canh gà khiến cô buồn nôn, giờ mà mang lên cho cô khó mà đảm bảo được là cô không nôn tiếp, vậy chẳng phải là họa vô đơn chí sao. Lục lọi một hồi, anh tìm được một đĩa dưa cải chua cay, món này vị hơi nặng, nhưng nghe nói phụ nữ có thai thường thích ăn, thôi cứ lấy ra rồi tính sau.
Cơm còn dư đã nguội ngắt, anh nghĩ ngợi một lúc rồi lấy điện thoại ra, tìm công thức nấu ăn trên mạng. Có vô vàn thứ hữu ích, anh xem một lúc rồi chuẩn bị bắt tay vào làm.
Theo hướng dẫn, anh đảo đảo khuấy khuấy đến nửa tiếng đồng hồ, nhìn đồng hồ, đoán chắc cô đang đói quằn quại nên anh vội đổ thức ăn ra rồi mang lên phòng.
Cửa mở ra, Lê Diệp đang mơ màng ngủ, nửa tỉnh nửa mơ, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần, rồi có tiếng anh gọi, "Ăn cơm này.". Cô cố mở mí mắt ra, nhìn anh đặt bát xuống mặt tủ đầu giường, rồi anh xoa xoa tay, "Em nếm thử đi."
Thức ăn còn nóng, anh lại không đi gọi thím Kim... Lê Diệp nhìn anh, trên gương mặt anh vẫn còn treo nguyên vẻ kiêu hãnh. Cô cầm thìa, uống một ngụm canh trứng rau cải. Vị hơi nhạt, nhưng vẫn ổn.
"Em ăn cơm đi." Anh đưa bát cho cô, "Tranh thủ còn nóng. Canh thế nào?"
Lê Diệp đưa mắt nhìn bát cơm rang trứng, dám chắc anh cho dầu quá tay, màu đã ngả nâu nâu. Cô xúc một thìa, cũng may, không tệ như vẻ bề ngoài.
"Cũng được." Cô nhìn anh, trong ánh mắt anh tràn đầy vẻ chờ mong nên cô đành phải nói, "Rất ngon."
Anh không nhịn được cười, "Thật không?"
Lê Diệp không ngờ anh lại tự tay nấu cơm cho mình, mùi vị không tính là ngon nhưng cũng không quá tệ. Canh thanh đạm, ăn xong liền cảm thấy dạ dày thoải mái hơn hẳn, ăn cơm với dưa cải lại chẳng hề có cảm giác buồn nôn, cô cứ vậy thong thả ăn.
Anh ngồi bên cạnh nhìn, cho đến khi cô ăn hết mới thôi. Nhìn bát đĩa hết nhẵn, anh vô cùng có "cảm giác thành tựu", "No chưa? Có muốn ăn nữa không?"
Cô no đến sắp không chịu nổi rồi, "Thôi, no rồi."
Anh dọn dẹp qua quýt rồi ngồi xuống cạnh cô, "Vậy em ngủ đi."
Lê Diệp nằm xuống, thấy anh ngồi cạnh mình như vậy thì lại có cảm giác không quen, "Anh cũng về đi, tôi không sao."
Anh thản nhiên đáp, "Anh ngồi một lát thôi, đợi em ngủ rồi anh về."
Lê Diệp không biết làm sao, đành nhắm mắt lại rồi chẳng mấy chốc đã buồn ngủ thật. Từ lúc có thai vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi, ăn no rồi lại buồn ngủ, chỉ một lát sau cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Thấy cô không nôn ọe nữa, chân cũng không run rẩy nữa, Doãn Chính Đạc mới yên tâm. Sợ mùi thức ăn sẽ ám không khí trong phòng, anh bèn bật điều hòa và thông gió cho thoáng.
Cô ngủ rất say, anh còn sợ tiếng điều hòa sẽ khiến cô tỉnh giác, nhưng không, cô không hề động đậy.
Anh quay lại, tiếp tục ngồi bên cạnh cô chứ không định về phòng ngủ, như thể chỗ của anh là ở đây vậy. Tựa vào ghế, anh bắt đầu ngắm nhìn cô. Khuôn mặt đầy đặn hơn một chút, nhưng cũng chẳng thay đổi là mấy, cô mới có thai, còn chưa đến giai đoạn tăng cân nhanh. Hình như phải bốn năm tháng mới nhìn thấy bụng. Lần đầu tiên anh biết mình làm bố thì Hi Hi cũng đã một tuổi, anh không được chứng kiến từ đầu đến cuối quá trình mà nhảy luôn đến kết quả. Lần này, anh có cơ hội theo dõi con mình lớn lên từng ngày rồi.
Con của mình...
Nghĩ đến đây, đột nhiên lòng anh lạnh đi. Anh vẫn không dám xác định đây là con mình, vui mừng làm gì chứ. Anh day day mi tâm, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Cô khẳng định chắc chắn đó là con anh, anh cũng tình nguyện tin như vậy, nhưng con quỷ trong lòng thì cứ một mức quấy quả khiến anh không được yên.
Nhìn cô ngủ say, trong lòng anh cuồn cuộn từng con sóng...
Có lẽ là quá khát khao, anh cứ vậy mà tình nguyện tin, anh đã quyết định vậy rồi thì sẽ không nghi ngờ gì nữa. Bất kể thế nào, anh cũng xác định rằng anh muốn đứa bé này, giờ phút này, anh nhận nó là con mình.
Ngả đầu vào thành ghế, anh vốn cũng mệt mỏi nhưng sợ về phòng rồi cô lại nôn nên đành ngồi lại đó, thiu thiu một lát rồi ngủ lúc nào không hay.
***
Một đêm bình yên, sáng hôm sau, Lê Diệp tỉnh lại thì bắt gặp Doãn Chính Đạc tựa vào chiếc ghế cạnh giường ngủ. Cô vội lấy chăn đắp lên người anh, ngồi ngủ thế này, đúng là tự đi tìm bệnh rước vào mình mà.
Tối qua ăn no rồi đi ngủ, sáng dậy không còn cảm giác khó chịu nữa, cô đi đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài thay quần áo chuẩn bị đi làm.
Chắc tối qua cũng chật vật nên giờ Doãn Chính Đạc vẫn chưa tỉnh. Tư thế kia của anh chắc chắn là không thoải mái, Lê Diệp định gọi anh nhưng lại sợ phá giấc ngủ của anh. Hơi nghiêng đầu, bất chợt nhìn thấy Hi Hi chạy từ ngoài cửa vào, như thế mấy ngày không được đi nên giờ được thể nhảy nhót vậy, Lê Diệp vội chặn nó lại, "Đừng có chạy lung tung, Hi Hi, cẩn thận ngã đấy con."
Hi Hi ngủ đủ giấc, tinh thần vô cùng hưng phấn, thằng bé cao giọng, "Bố, mẹ, ăn cơm!"
Còn đang ngủ mê mệt, Doãn Chính Đạc bị tiếng hét này đánh thức, anh giật mình chồm dậy, "Mẹ con làm sao?"
Nhìn bộ dạng chật vật của anh, Hi Hi bật cười khanh khách, thằng bé che miệng, nhưng chẳng giấu đi được vẻ cười nhạo.
Doãn Chính Đạc thấy Lê Diệp đang bế Hi Hi thì nhíu mày, "Giật cả mình, bị con hù chết rồi!". Nói xong, anh bỗng rú lên một tiếng, tay ôm cổ, lảo đảo lùi về phía sau hai bước rồi ngã vật xuống giường.
"Sao thế?" Lê Diệp vội đặt Hi Hi xuống, bước đến cạnh giường, thấy Doãn Chính Đạc ôm cổ mà mặt mũi nhăn nhó, cô liền hỏi, "Đau cổ hả?"
Tối qua ngửa đầu vào ghế ngủ, lúc đầu anh còn cảm thấy thoải mái nên cứ giữ nguyên tư thế suốt đêm, sáng dậy vừa động đậy đã phát hiện ra cái cổ mình cứng như tượng gỗ, đau buốt kinh khủng. Anh nằm im thin thít, Lê Diệp đành nắn nắn cổ anh, có điều, anh chẳng thấy thoải mái, chỉ rên rỉ kêu, "Đừng, đừng."
Lê Diệp vội ra gọi thím Kim đi tìm hai miếng cao dán cho Doãn Chính Đạc. Trong lúc nhất thời, anh không cảm thấy chuyển biến tốt nào, đành tiếp tục nằm sấp, hai tay còn không dám nâng lên.
Thím Kim hỏi tại sao anh lại bị nghiêm trọng như vậy, có phải do tối qua ngủ bị sái cổ hay không, Doãn Chính Đạc ậm ừ đáp. Lê Diệp thầm nghĩ, vốn dĩ anh không nằm gối, ngủ ngồi trên ghế một đêm, không khó chịu mới là lạ. Trong lòng thầm mắng anh là đồ ngốc, nhưng anh ngủ cạnh mình đến tận hừng đông, cô thật không biết anh vì cái gì nữa, nhưng trong lòng không thể không có chút cảm động.
Cô đi lấy hai cái khăn mặt vào dấp nước ấm, bảo anh cởi sơ mi rồi đắp khăn lên cổ anh, chốc chốc khăn lạnh là cô lại đi dấp nước nóng.
Doãn Chính Đạc nằm sấp, khăn ấm thoải mái vô cùng, khiến cả người anh nóng lên. Anh lại đưa mắt nhìn đồng hồ, đã quá giờ cô đi làm, vừa rồi anh còn thấy cô cầm di động ra hành lang, chắc là gọi điện xin nghỉ.
Công việc của cô trong mắt anh là dư thừa, anh chẳng cần cô kiếm tiền về củng cố gia đình, nhưng cô thích nên đành chiều cô. Có điều, giờ cô đang mang thai, lại đúng mùa đông, ngày nào cũng ra ngoài thật sự không an toàn. Cô xin nghỉ nhưng không triệt để, còn anh lại chỉ mong cô xin thôi việc luôn, nếu muốn đi làm thì đợi sinh đứa nhỏ ra rồi tính. Tuy nhiên đó chỉ là kế hoạch trong lòng anh, đúng ra là không thể nói, cô nhất định sẽ phản đối, mà cũng chẳng ngoan ngoãn nghe lời anh.
Nguyên đầu buổi sáng mà cổ Doãn Chính Đạc vẫn đau đến mức không cựa quậy nổi. Thím Kim bảo anh đến bệnh viện nhưng anh chỉ muốn nằm yên chứ không muốn đi đâu, tối qua không được ngủ ngon mà giấc ngủ lại ngắn, giờ anh muốn nằm lì đấy, vừa hay ngủ bù luôn.
Ngoài trời giăng đầy mây, không lâu sau thì có tuyết, trong phòng lại vô cùng ấm áp, thoải mái. Ăn sáng xong, Hi Hi liền xuống thảm chơi, Lê Diệp ngồi cạnh chơi cùng thằng bé, chốc chốc lại đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc. Anh đang ngủ, thỉnh thoảng còn khe khẽ ngáy.
Hi Hi bỗng chỉ vào bố rồi cười toe toét, Lê Diệp vội nhắc thằng bé nhỏ tiếng lại. Hai mẹ con cứ thế ngồi chơi cùng nhau, thời gian lặng lẽ trôi đến tận trưa.
Tỉnh ngủ, Doãn Chính Đạc ngáp một cái thật to rồi thử nắn cổ. Không đau buốt như hồi sáng nữa, có thể cử động, dù rằng biên độ không lớn.
Thấy anh tỉnh, lại vừa đúng giờ cơm trưa.
Từ lúc Lê Diệp đi, Doãn Chính Đạc cũng không ở lại nơi này mấy, để không bao nhiêu lâu mà chỉ có đám thím Kim quét tước nên vừa hiu hắt vừa quạnh quẽ. Hôm nay cả nhà ba người đã đều trở lại, sum họp quanh bàn ăn, vì vậy căn nhà cho cảm giác không giống trước đây nữa, mà tràn đầy hơi ấm.
Sức ăn của Hi Hi rõ ràng là lại tăng lên, thằng bé cầm thìa xúc từng thìa cơm vào miệng, làm Lê Diệp sợ nó nghẹn nên cứ liên tục phải nhắc nó ăn chậm một chút.
Sau bữa trưa, Lê Diệp dẫn Hi Hi đi ngủ. Thằng bé đúng là đang được vỗ béo, nó nằm vật ra cái giường mềm mại, ngáp một cái đến to rồi ôm chân lăn qua lộn lại. Lê Diệp đọc truyện cổ tích cho nó nghe, chắc vẫn chưa hiểu hết nhưng thằng bé vẫn nghe rất chăm chú.
Doãn Chính Đạc vừa đi vừa đỡ gáy, Hi Hi nhìn thấy anh liền vẫy tay, "Bố ơi! Ngủ nào!"
Đi ngang qua cửa, nghe thấy Hi Hi gọi mình, anh liền dừng bước.
Thấy anh không vào, Hi Hi vỗ vỗ xuống giường, cuống quýt kêu lên, "Bố ơi, vào đây, bố!"
Thằng bé cực giỏi khoản ầm ĩ, Doãn Chính Đạc đành phải bước vào, đứng cạnh giường. Hi Hi lập tức giơ tay giữ chặt lấy anh, vỗ vỗ xuống chỗ trống trên giường, "Bố, ngủ!"
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh Hi Hi, cô cầm quyển truyện cổ tích lật qua lật lại, có vẻ không ý kiến gì.
Hi Hi bắt đầu sốt ruột, cái giọng gọi anh dần như muốn khóc, Doãn Chính Đạc chẳng còn cách nào, đành phải ngồi xuống giường. Thằng nhóc lập tức nhào đến, ôm rịt lấy cổ anh, để dây đầy nước bọt lên mặt anh, "Bố, bố ơi ngủ, ôm cái nào."
Thằng bé càng ngày càng biết quấn người, Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn Lê Diệp, thấy cô không có phản ứng thì mới ôm Hi Hi nằm xuống. Thằng bé gác luôn chân lên người anh, cái tay nhỏ thì vẫy lia lịa, "Bố, mẹ, Hi Hi."
Lê Diệp nhìn thằng bé, nằm trong lòng bố và ở cạnh mình, nó như hai đứa trẻ khác biệt vậy. Ở cùng mẹ, Hi Hi rất ngoan, rất nghe lời, ở cùng Doãn Chính Đạc, nó lại vô cùng nghịch ngợm, bướng bỉnh. Vai diễn của bố mẹ sẽ tương ứng với mặt tính cách khác nhau, lúc trước có thai Hi Hi, cô còn lo nó sẽ ỷ lại vào mẹ rồi sinh tính con gái nữa.
Mỗi lần nhìn Hi Hi, trong lòng cô lại cảm thấy áy náy, bởi đã để nó gặp phải quá nhiều sự không trọn vẹn. Nó còn nhỏ mà đã phải trải qua đủ thứ nhấp nhô, cô và Doãn Chính Đạc, đến cùng vẫn chẳng thể cho nó một gia đình hoàn hảo.
Còn đứa nhỏ trong bụng đây, cho đến bây giờ, cô cũng không thể cho nó một tương lai đích xác.
Ôm Hi Hi, lòng Doãn Chính Đạc cũng không ngừng gợn sóng. Có làm bố mới biết, mà giờ trách nhiệm anh phải gánh vác để tăng lên hai lần, anh phải chăm sóc tốt cho mình, vì Hi Hi cần bố, và anh cũng cần có trách nhiệm với đứa trẻ đang lớn lên từng ngày. Anh chỉ có một cơ hội để cho lũ trẻ được thụ hưởng những điều ưu tú nhất.
Thằng nhóc dựa vào vai anh ngủ, Doãn Chính Đạc bèn nghiêng đầu, bắt gặp Lê Diệp cũng đang đăm chiêu giống mình.
Trong khoảnh khắc quây quần đủ cả gia đình, hai người đều có chung cảm giác bùi ngùi, có thể ở bên nhau mà không hề vướng chút khúc mắc nào, đến giờ họ mới biết khó có được biết bao.
← Ch. 170 | Ch. 172 → |