Vay nóng Tinvay

Truyện:Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu - Chương 140

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Trọn bộ 234 chương
Chương 140
Ra điều kiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-234)

Siêu sale Lazada


Trong phòng ngủ. Mấy ngày liền chạy ngược chạy xuôi, Doãn Chính Đạc vừa mệt mỏi vừa đau thắt lưng, nên vừa ăn cơm xong là đã ôm máy tính lên giường nằm.

Lê Diệp thay quần áo cho Hi Hi xong xuôi. Thằng nhỏ ngồi trong phòng đầy đồ chơi, chẳng cần người lớn trông, đúng là bớt lo hơn hẳn.

Lê Diệp thấy anh nằm trên giường liền bảo, "Vừa ăn xong đã nằm sấp, anh cẩn thận đau dạ dày đấy."

Anh ừ hử một tiếng nhưng cũng chẳng hề động đậy.

Lê Diệp bước đến, ngồi xuống cạnh anh.

Vốn dĩ anh phải làm việc, có văn kiện cần anh xem gấp, nhưng mới ăn no nên sinh ra uể oải, anh nằm xuống gối, tìm mấy game đơn giản chơi.

Nghe thấy nhạc game, lại nhìn Hi Hi đang chơi dưới đất, Lê Diệp cảm thấy thời khắc như vậy thật sự tĩnh lặng đến thần kì.

Ngày thường anh không thích chơi game, vì công việc quá bận rộn, anh rất ít khi lãng phí thời gian vào việc giải trí. Lại phải nói, cuộc sống của anh thật quá buồn tẻ.

Chơi một lát, anh mới thoát khỏi game, mở văn kiện ra xem. Quay đầu lại nhìn cô, ngay bên cạnh mình, anh đưa tay chỉ chỉ bả vai, "Bóp vai cho anh."

Lê Diệp đưa tay xoa bóp trên bả vai cứng ngắc của anh. Có đôi khi anh dựa vào ghế làm việc lâu, cổ sẽ không thoải mái, cô vừa nắn nóp vừa nói, "Khi nào rảnh đi tìm bác sĩ Đông y xoa bóp bấm huyệt đi."

Anh chống tay vào trán, "Anh làm gì có thời gian rảnh."

Cô vỗ khẽ vào người anh, "Giờ bảo anh đi họp là anh có thời gian rảnh đấy."

Anh cười cười, "Kiếm tiền đương nhiên là phải rảnh rồi."

Lê Diệp bĩu môi, véo anh một cái. Anh thoải mái thở một hơi dài thượt, lại càng thêm buồn ngủ.

"Diệp Nhi." Anh nghiêng đầu nhìn cô, "Mấy hôm nữa, đi tham dự một hoạt động với anh."

Lê Diệp nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Nhiều giám đốc doanh nghiệp khi đi tham dự sự kiện đều đưa vợ theo, nhưng cô không quen với những việc như vậy. Anh cũng biết cô không thoải mái nên chưa từng nhắc đến yêu cầu này.

Thấy cô nhìn mình với vẻ sợ sệt, khóe miệng anh cong lên, anh cầm tay cô, "Công viên mang tên em sắp chính thức hoạt động rồi."

Giờ Lê Diệp mới nhớ ra chuyện ấy. Mấy tháng trước anh từng đưa cô đến nơi đó, nơi ngập tràn loài lavender cô thích, nơi khiến cho người ta vừa bước vào đã ngỡ lạc giữa cảnh trong mơ.

"Lần khác có thể không đi, nhưng lần này em phải tham dự." Anh gối đầu lên cánh tay, "Em phải cắt băng khánh thành cùng anh."

Lê Diệp có chút lo lắng, "Nhưng mà bây giờ..."

"Sẽ làm tốt công tác an ninh." Doãn Chính Đạc không hề sợ hãi, "Anh không tin tên kia thần thông quảng đại, thích gì là được."

Lê Diệp vẫn không tránh được cảm giác lo lắng, nhưng nỗi băn khoăn trong lòng lại không thể nói cho anh biết.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bỗng Hi Hi đang ngồi dưới sàn cứ liên tục vỗ đệm, i a loạn cả lên.

Doãn Chính Đạc nhìn thằng bé một cái, rồi đưa tay nhấc nó lên. Thằng bé nhoài vài cái là đã len vào giữa hai người, nằm vật xuống, tự nhiên làm cái bóng đèn sáng trưng.

Véo véo má thằng bé, Doãn Chính Đạc nhíu mày, giờ thằng bé vẫn chưa biết đi, đợi nó đi vững, thì đến đâu cũng chỉ sợ bị quý quá thôi. Hi Hi lật người lại, chân tay khua khoắng loạn xạ, cái miệng bi ba bi bô làm văng hết cả nước miếng lên mặt anh. Tuy là thứ khiến người khác phát kinh, nhưng của con mình, Doãn Chính Đạc không hề ghét bỏ. Anh khẽ cắn vào cái mũi nhỏ của thằng bé, khiến nó cười khanh khách không thôi.

Nhìn hai bố con chơi đùa ầm ĩ, Lê Diệp cũng cười theo, cười, rồi bỗng nhiên lại cảm thấy hai mắt nóng lên...

Sao băng tuy đẹp, nhưng chung quy thời gian xuất hiện vẫn thật ngắn ngủi.

***

Tần Trạch.

Năm lần bảy lượt Lê Diệp đến đây đều không tìm được Tần Thành. Không biết có phải ông ta đã đi rồi hay không, Lê Diệp cũng không biết tìm ông ta ở đâu, chỉ có thể đến đây chờ.

Lê Thành Tường vẫn nằm trong bệnh viện. Não ông ta bị tổn thương nặng, bác sĩ nói muốn bình phục thì chỉ có nhờ vào nghị lực của ông ta. Tuy không hề nói rõ, nhưng ai nghe thấy cũng hiểu được hàm ý phía sau... Chuyện của con người đã hết, chỉ trông vào ý trời.

Là ai đã gây ra sự cố lần này, Lê Diệp biết rõ hơn ai hết. Cô không biết mục tiêu tiếp theo sẽ là ai, mỗi buổi sáng Doãn Chính Đạc ra khỏi nhà, là cô đều phập phồng lo lắng, chỉ sợ đến tối anh không về.

Đợi một lúc lâu, khi Lê Diệp chuẩn bị đi, phía sau chợt truyền đến tiếng nói, "Sao con còn ở đây?"

Cô quay đầu lại, nhìn người vừa xuất hiện, tâm trạng vô cùng phức tạp, "Là ông, bác cả bị tai nạn, là do ông làm?"

"Bác cả?" Tần Thành cười khẩy một cái, "Gọi thân thiết thật. Năm đó hắn bội ước, hại nhà họ Tần chúng ta thê thảm, con cảm thấy hắn không nên chết sao?"

Lê Diệp ai oán, "Còn chưa đủ sao? Đã nhiều người chết như vậy rồi còn chưa đủ sao?"

"Chưa đủ." Ánh mắt Tần Thành lạnh đi, "Người hai nhà kia chết sạch mới là đủ."

"Bố." Bỗng nhiên Lê Diệp gọi ông ta.

Tần Thành run lên, nhìn cô với vẻ không thể tin được.

"Dừng tay lại đi, đừng hại người nào nữa." Lê Diệp cầu xin, "Cứ cho là vì con và Hi Hi đi, vì cháu ngoại bố mà tích đức đi."

"Ta không hại ai cả, mà ta đang trừng phạt chúng!" Tần Thành liên tục cào tóc, "Con đừng nghĩ nói như vậy mà có thể bảo ta làm gì cũng được! Lòng con chỉ hướng về nhà họ Doãn với họ Lê thôi, con căn bản không coi mình là người họ Tần!"

Lê Diệp lắc đầu, "Nhà họ Lê nuôi con khôn lớn, không có bà nội thì giờ con chỉ là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa thôi. Bà đã chuyển phần lớn cổ phần công ty cho con rồi, đó là sự bồi thường của bà, còn chưa đủ sao?"

Tần Thành không tin, "Bà ta chuyển cổ phần công ty cho con? Vì sao chứ?"

"Có lẽ bà đã sớm biết con là người họ Tần rồi, nhận nuôi con chính là muốn bù đắp cho con. Bố bảo con phải hận bà như thế nào? Bà là người cho con nhiều tình thân nhất đấy."

"Năm đó bà ta dung túng cho con trai bội ước, đương nhiên bà ta chột dạ rồi. Cho con cổ phần công ty mà con đã cảm động rơi nước mắt rồi ư? Rồi chuyện của nhà họ Tần là có thể xóa bỏ?"

Thấy không thể nào thuyết phục được ông ta, Lê Diệp đành phải nói, "Phải như thế nào thì bố mới chịu dừng tay?"

"Trừ phi ta chết." Tần Thành xoay người lại.

Lê Diệp bước đến, giữ chặt tay ông ta rồi đột nhiên quỳ xuống.

Ông ta cúi đầu, nhìn đứa con gái chưa bao giờ thừa nhận thân phận của mình.

Lê Diệp ngẩng đầu nhìn ông ta. Duyên kiếp gặp gỡ, vận mệnh trêu đùa, cho đến bây giờ cô mới biết được thân thế thật sự của mình, nhưng đó lại là nút thắt như vậy, cô không thay đổi được gì cả, chỉ có thể gắng hết sức để cơn phong ba bão táp này mau chóng dịu xuống.

"Bố, con cầu xin bố, dừng lại đi, đừng trả thù nữa. Bố nghĩ cho Hi Hi mà xem, nó còn nhỏ như vậy, nếu có một ngày nó biết ông ngoại nó giết bao nhiêu người, thì nó sẽ đau lòng như thế nào!"

"Nó sẽ không biết có một ông ngoại như ta." Tần Thành cười chua xót, "Ta là người đã chết từ lâu rồi, giờ người đứng trước mặt con, con hẳn đang coi là một tên ác quỷ không danh không phận chứ hả."

Lê Diệp lắc đầu, "Không, bố còn sống, bố còn có con và Hi Hi, không phải là bố không có người nhà. Hi Hi không có ông ngoại, còn những đứa trẻ khác đều có ông ngoại, thằng bé sẽ cần. Con cũng cần có bố. Bố, vì sao bố không chịu buông bỏ thù hận mà sống cuộc sống hiện tại đi!"

"Con?" Ông ta nhìn Lê Diệp, "Con họ Lê, được gả vào nhà họ Doãn, con có quan hệ gì với ta? Còn cả đứa con trai con nữa, nó thân với ông ngoại hơn, hay vẫn là thân với bố hơn?"

Lê Diệp kéo bàn tay lạnh ngắt của ông ta, "Nếu bố có thể rũ bỏ thù hận, con và Hi Hi sẽ rời khỏi nhà họ Doãn."

Tần Thành cười khẩy, "Đừng đùa ta, chẳng qua là con sợ bất lợi cho nhà họ Doãn thôi. Con bỏ được thằng kia sao?"

Vẻ mặt Lê Diệp vô cùng nghiêm túc, "Chỉ cần bố đồng ý với con, con có thể đi theo bố."

Tần Thành nhìn cô chằm chằm, như để phân rõ thật giả trong lời nói của cô. Nghĩ ngợi một hồi, rồi ông ta nói, "Con chịu ly hôn với thằng họ Doãn, dẫn Hi Hi theo ta?"

Lê Diệp chần chừ một lát, rồi nhắm chặt mắt lại, gật đầu thật mạnh, "Có thể."

Ông ta rút tay khỏi tay cô, "Vậy thì lấy được giấy chứng nhận ly hôn rồi hẵng đến tìm ta."

"Vậy bố phải đồng ý với con, trong lúc này, đừng gây ra hành động gì làm hại người khác nữa."

Ông ta nhìn cô, "Con định đùng cách này để kéo dài thời gian à... Ta cho con ba ngày, vậy là đủ rồi chứ?"

Lê Diệp lắc đầu, "Ba ngày... ba ngày quá nhanh..."

"Ly hôn chỉ cần một tiếng là xong, miễn là con muốn." Tần Thành cúi đầu nhìn cô, "Ba ngày sau, con mang chứng nhận ly hôn và cả thằng bé đến tìm ta, chúng ta cùng đi. Nếu con định lừa ta, thì đừng trách ta không niệm tình cha con."

Lê Diệp ai oán nhìn ông ta, chỉ thầm mong ông ta sẽ không đẩy mình vào thế tuyệt vọng không thể xoay chuyển được.

Ông ta nhìn ra vẻ đau thương của cô, "Có trách cũng chỉ trách con sinh vào nhầm nhà, nếu con thật sự được sinh ra ở họ Lê, làm cái chức đại tiểu thư, thì cũng chẳng gặp những chuyện này... Hay là, con cứ coi như không biết ta, không biết chuyện gì hết, yên tâm làm bà Doãn, ta chết rồi, chẳng còn ai biết đến bí mật này nữa."

Làm sao có thể coi như không biết, Lê Diệp cúi đầu. Mỗi giờ mỗi phút, cô đều nhớ đến chuyện chết thảm của nhà họ Tần, nhớ tới những nỗi bất hạnh của nhà họ Doãn và họ Lê. Ở bên cạnh Doãn Chính Đạc, có nhiều khi, cô cảm thấy không thể nào đối mặt được với anh.

"Con về đi, ba ngày sau lại đến." Tần Thành quay đầu định đi, bỗng nhiên cả người loạng choạng, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.

Lê Diệp chạy lại đỡ lấy ông ta. Ông ta vội vàng moi một lọ thuốc từ trong túi ngực ra, bàn tay run rẩy đáng sợ, mãi vẫn không mở được nắp.

Lê Diệp giúp ông ta mở nắp, đổ ra một viên thuốc. Ông ta vội bỏ viên thuốc vào miệng, nuốt mạnh xuống một cái.

Một lúc lâu sau, sắc mặt trắng bệch của ông ta mới khôi phục lại một chút. Tựa vào gốc cây đại thụ bên cạnh, ông ta hít thở mà có vẻ khó nhọc.

Lê Diệp nhìn lọ thuốc, thoáng tỏ vẻ kinh ngạc. Tần Thành đưa tay cướp lấy, đóng nắp lại rồi bỏ vào túi áo ngực.

Lê Diệp nhìn ông ta, "Tại sao bố phải uống loại thuốc này?"

Ông ta không trả lời, quay đầu bỏ đi.

Lê Diệp đuổi theo ông ta, "Bố bị bệnh gì?"

"Không liên quan đến con." Tần Thành bước đi, nhanh chóng biến mất hút.

Lê Diệp nhìn ông ta bỏ đi, trong lòng trở nên nặng nề...

MS - Contin, là thuốc giảm đau loại mạnh, dùng cho người bệnh ung thư giai đoạn cuối...

Cô bắt đầu hiểu ra, vì sao ông ta lặng lẽ bao nhiêu năm, mấy năm nay lại đột nhiên xuất hiện, rồi liên tiếp ra tay với nhà họ Lê.

Không phải hiện giờ ông ta mới nghĩ đến việc đó, mà là ông ta không còn nhiều thời gian.

Lòng nặng nề âm u như trận mưa lớn, khắp các ngõ ngách đều không có lấy một khoảng sáng sủa.

Đứng yên một lát, rồi cô kéo lại vạt áo khoác, chậm rãi rời khỏi nơi này.

***

Càng gần đến ngày khai trương, Doãn Chính Đạc càng bận rộn hơn.

Anh đặt cho Lê Diệp một bộ lễ phục. Trên phương diện ăn vận, anh còn có hứng thú hơn cả cô, anh tìm một nhà thiết kế, đặc biệt làm cho cô một bộ váy dài lộng lẫy sang trọng.

Về đến nhà, Lê Diệp bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, dọn từ trong ra ngoài. Từ trước đến nay cô vẫn luôn thích sạch sẽ, Doãn Chính Đạc chẳng hề thấy ngạc nhiên. Quần áo anh quăng ra, cô lập tức gấp gọn gàng, đồ mới thay ra, cô lập tức mang đi giặt.

Cô cứ như vậy khiến anh có chút ngại, anh liền kéo cô lại, "Không phải giặt liên tục thế đâu, anh chỉ mặc có một lát thôi, không bẩn."

Lê Diệp lại thầm muốn dọn dẹp một lượt cả chỗ này, cô chỉ vào tủ quần áo, "Quần áo của anh, em đều phân loại hết rồi, đồ anh hay mặc ở bên trái, không hay mặc ở bên phải. Sau này đừng có mua nhiều như thế làm gì, có nhiều bộ anh còn chưa xé mác đấy."

Doãn Chính Đạc ồ một tiếng. Anh không hay đi mua, nhưng mỗi lần đến hiệu quần áo, anh đều bị đám nhân viên nhiệt tình giới thiệu hết những sản phẩm mới, để bớt phiền, ai giới thiệu gì anh cũng lấy rồi cà thẻ luôn.

"Còn nữa này." Lê Diệp mở ngăn tủ ra, "Trời sắp lạnh rồi đấy, em xếp những bộ có thể mặc đến vào đây này, đến khi nào nhiệt độ hạ xuống thì anh tìm ở đây nhé."

Có vẻ thấy phiền, anh gãi gãi đầu, "Sao em rách việc thế nhỉ, lúc nào lạnh thì em tìm quần áo cho anh có phải là xong rồi không."

Lê Diệp cụp mắt xuống, "Anh cũng phải tự nhớ đi chứ."

"Anh làm gì mà nhàn thế hả, nhớ làm gì cái chuyện này."

Lê Diệp đóng ngăn tủ lại, rồi nhìn anh... Cũng phải, cho dù anh không nhớ việc này thì đã có thím Kim...

Thấy cô yên lặng dọn dẹp, Doãn Chính Đạc đặt văn kiện trong tay xuống, bước đến kéo cô, "Cứ dọn mãi thế làm gì, trong nhà có người giúp việc, em nghỉ ngơi đắp mặt nạ đi, sắp phải tham dự sự kiện rồi."

Lê Diệp nhìn bộ váy dài treo ở bên cạnh, "Đắp mặt nạ cũng chẳng có tác dụng lâu... Em muốn dọn dẹp lại chỗ này cái đã."

"Còn đầy thời gian dọn, không phải vội." Anh cản cô lại lao vào làm việc, kéo cô đến cạnh giường rồi ấn cô nằm xuống, "Nào, anh lấy ở chỗ mẹ anh đấy, bà ấy còn tiếc không cho anh cơ, bảo là thứ này đắt lắm."

Anh lấy chiếc mặt nạ ra, lật lên lật xuống, nhìn tờ hướng dẫn rồi cẩn thận đắp lên mặt cô.

Dáng vẻ nằm thườn ra rồi còn đắp mặt nạ của cô có vẻ buồn cười, anh nhìn dòng ghi công dụng ở ngoài vỏ bao, hoài nghi nói, "Cái này thật sự thần kỳ thế sao?"

Lê Diệp chưa từng dùng thứ này, cũng không biết nó đắt đến đâu, nhưng đồ Trần Oanh mua chắc chắn không phải loại xoàng.

Anh ngồi bên cạnh, lại lấy ra một cái nữa, rồi cũng nằm xuống đắp lên mặt mình, còn chẳng mở to miệng được, "Dính thế... kinh quá đi."

Lê Diệp cười anh, "Đây là đồ cho phụ nữ, anh đắp làm cái gì hả."

"Anh cũng phải tham dự sự kiện quan trọng, cũng phải làm đẹp chứ." Anh nằm im, dần dần cảm thấy vô cùng thoải mái, "Đến lúc đấy lên hình, chắc chắn sẽ rất đẹp trai."

Lê Diệp nghiêng đầu nhìn anh. Có đôi khi cô cảm thấy tâm tính anh cực già, lại có đôi khi cảm thấy, thật ra anh cũng là một đứa trẻ không thể lớn nổi.

Đưa tay ra, cô xoa xoa đầu anh, vẫn là kiểu tóc ngắn ngủn, hơi dài một tí là lại cắt, lúc nào cũng chỉ có một kiểu.

Nhưng thật ra, sờ vào lại rất thích tay.

Anh đang buồn ngủ, bị cô nghịch thế lại cảm thấy càng mê man hơn, "Yên tâm, anh đã bố trí người trong ngoài kĩ càng rồi, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố gì hết... Anh không tin là không đề phòng được tên ma quái đấy."

Lê Diệp nhìn anh, anh từ từ nhắm hai mắt lại hưởng thụ khoảnh khắc nhàn nhã...

Nói không nên lời. Cô không thể nói ra nút thắt giữa họ Tần và họ Doãn, cũng không nói ra được lời đề nghị ly hôn kia.

Ba ngày, thời gian ba ngày quá ngắn. Giờ này, phút này, ngay cả giây tiếp theo, cô cũng không muốn đối mặt với chuyện đó.

Kéo dài một chút, còn chưa đến thời điểm cuối cùng, cô vẫn còn một chút thời gian...

Nghiêng người, cô gối đầu lên cánh tay anh, anh liền thu tay lại, ôm trọn lấy cô.

Nghe tiếng tim anh đập, cô thầm thở một hơi dài thượt trong lòng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-234)