Lưu đại thúc?
← Ch.060 | Ch.062 → |
Binh lính cúi đầu đi ra, Ngô Trung Nghĩa lập tức tiến lại gần, hai người thì thầm với nhau một hồi, Ngô Trung Nghĩa hài lòng gật đầu, sau đó phá lên cười ha hả, nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ cực kỳ khinh thường, hóa ra lại có lạc hồng thật, không ngờ đó!
"Vương gia xem chừng có chút mệt mỏi, chắc hẳn đêm qua rất vất vả, không được nghỉ ngơi tốt, vậy tại hạ sẽ không quấy rầy nữa!"
Ngô Trung Nghĩa quan sát Lưu Trọng Thiên tỉ mỉ, trong lòng không khỏi nổi lên đắc ý. Lưu Trọng Thiên vốn tự cho mình là thanh cao nhưng thực chất không như vậy, dù xấu hay đẹp, chàng ta chẳng cự tuyệt một ai hết, đáng đời cái đồ ngạo mạn phải cưới một ả xấu như ma lem.
Lưu Trọng Thiên chăm chú xem sách, chẳng buồn ngước mắt lên lần nào, căn bản là coi thường sự tồn tại của hắn. Ngô Trung Nghĩa không thấy được vẻ mặt ủ dột của Lưu Trọng Thiên, đành hậm hực rời khỏi đại bản doanh.
Ngô Trung Nghĩa vừa mới đi, Lưu Trọng Thiên liền tức giận đứng lên, ban hôn cho chàng với một xấu nữ, vậy mà hoàng huynh cũng nghĩ ra được. Hiện tại mới chỉ một tên Ngô Trung Nghĩa vô sỉ cười nhạo chàng, sau này không biết còn bao nhiêu hoàng thân quốc thích Đại Hán sẽ nói xấu sau lưng Lưu Trọng Thiên nữa đây.
Uy Thất Thất - người khiến chàng vừa thương lại vừa bực, vừa yêu lại vừa giận, nữ nhân thần bí kỳ lạ, có lẽ đây là nhân duyên định mệnh, chàng phải lấy một Vương phi xấu xí?
Đương lúc Lưu Trọng Thiên nghĩ tới Uy Thất Thất thì bỗng nhiên cô chạy vào đại bản doanh, chìa tay về phía Lưu Trọng Thiên.
"Vương gia, cho tôi ít bạc!"
"Bạc?"
"Đúng, nhiều một chút!"
"Cô cần bạc để làm gì?"
"Có việc!"
Uy Thất Thất làm nũng bước tới bên người Lưu Trọng Thiên, túm lấy cánh tay chàng, vừa lắc lắc vừa khẩn cầu.
"Vương gia, cho đi mà, nén bạc to một chút!"
"Nén bạc to?" Lưu Trọng Thiên thiếu chút nữa bật cười, nén bạc to là cái quái gì, thiệt tình, chưa từng gặp nữ nhân nào giống như Thất Thất, chắc là cô mới chỉ thấy qua một ít bạc vụn mà thôi.
Lưu Trọng Thiên thực sự không chịu nổi việc Thất Thất làm phiền như thế, đành bất đắc dĩ lấy ra hai thỏi bạc, vừa mới đưa tay ra, Thất Thất đã nhanh chóng chộp lấy, vui mừng đùa giỡn, Lưu Trọng Thiên nghi hoặc nhìn Uy Thất Thất, cô sẽ không phải là người yêu tiền bạc như mạng sống chứ? Ở trong doanh trại, thân là Vương phi của Lưu Trọng Thiên, cô muốn cái gì sẽ có cái đó, còn cần bạc để làm gì?
Uy Thất Thất đem cất bạc đi, hưng phấn kiễng chân lên, nhanh như gió hôn một cái lên má Lưu Trọng Thiên "Cám ơn Lưu đại thúc!" Nói xong vui vẻ chạy ra ngoài.
Lưu Trọng Thiên được hôn bất ngờ, sắc mặt có hơi bối rối, ngẩn ngơ ngồi trước thư án, áp bàn tay lên má, bất giác mỉm cười, cám ơn Lưu đại thúc? Tiểu cô nương này chẳng lẽ nom mình già như vậy sao?
Uy Thất Thất nữ nhân này, rõ thật lớn mật làm càn, giữa ban ngày ban mặt dám hôn chàng, khiến chàng chẳng có chút chuẩn bị tâm lý nào. Song Lưu Trọng Thiên vẫn rất vui mừng, Uy Thất Thất thực sự rất đặc biệt, làm càn đáng yêu.
Uy Thất Thất cầm bạc, ra khỏi đại bản doanh, đi loanh quanh khắp nơi trong doanh trại, cô đương tìm một người, cái gã cô căm ghét khôn cùng, không trừng trị được hắn, Uy Thất Thất khó lòng nuốt trôi cục tức này.
Trong doanh trại đám binh lính vẫn giữ thói quen gọi cô là Thất tướng quân, Thất Thất đương nhiên thích cách xưng hô này, còn cái chức vị Vương phi quái quỷ kia, không gọi cũng được, nghe cứ có cảm giác chướng tai, có vẻ chẳng liên quan hệ gì đến cô.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |