Thành Đông Á
← Ch.17 | Ch.19 → |
Thành Đông Á nằm phía đông của Thiên Nhai, giáp biển chết, gần khu vực nhân ngư tộc sinh sống. Vượt qua biển chết chính là Thiên Nhã đế quốc. Đây là một thành phồn hoa, nổi tiếng chính là sản vật của biển.
Thường thì cứ 3 tháng sẽ có 1 chuyến tàu đi qua Thiên Nhã đế quốc. Qua đó phải đi mất nửa tháng trên biển. Mà trên biển có hòn đảo gọi Mĩ Nhân Ngư, có truyền tống trận xuống biển. Hạ Vũ là nhắm tới cái này mà đến.
Nhưng mà không phải dễ dàng ra được đến đó. Mĩ nhân ngư tên đảo đã nói lên tất cả. Tàu đi qua biển chết yên bình rất khó khăn, vì ít ai chống lại được sự hấp dẫn của tiếng hát biển cả. Vì vậy trong đoàn bao giờ cũng có ít nhất 3 cầm sư để chống lại âm thanh của biển. Đối với điều này, Hạ Vũ tương đối có hứng thú.
Hai người vào thành, sau đó hỏi thăm, thuê phòng trọ. Đáng tiếc đi vài nơi vẫn không có phòng. Ba tháng mới có 1 chuyến đi biển nên những ngày này đặc biệt cháy phòng. Thật là khó khăn.
Ở Thiên Nhai, lấy Cực Thiên thành làm trung tâm, bốn phía có các thành lớn nhỏ khác nhau, nhưng gần biên giới bao giờ cũng có thành lớn, lần lượt là Đông Á thành giáp biển chết, qua đó là đến Thiên Nhã đế quốc. Bắc Á thành là nơi gần chỗ ở cũ ở Hạ gia thôi, có rừng Tạp Liên - rừng ma thú lớn. Kế đó là Nam Á thành, gần dược cốc, thánh địa của dược sư là ở đây. Còn Tây Á thành địa hình hoang mạc, sa mạc lớn, tiếp nối với Thiên Như đế quốc.
Đi thêm mấy khách điếm, cuối cùng cũng còn sót 1 phòng. Hạ Vũ hơi ngẩn ra, nhưng vẫn thuê. Vũ Dực sớm đã đỏ mặt rồi. Nhưng là hắn da đen đi nên khó nhận ra.
"Ta... Ta sẽ ngủ ngoài."
"Không sao, chúng ta chỉ ở có 1 đêm thôi, có lẽ mai sẽ có phòng trống. Ngươi ngủ trên giường đi."
"Làm sao có thể?" Vũ Dực cao giọng
"Dù gì hiện tại ta cũng phẫn nam trang. Ngươi xem tên tiểu nhị nhanh nhẹn như vậy cũng nên thông cảm. 2 ngày nữa chúng ta rời bến rồi."
"Nhưng là..."
"Ta đâu có làm gì ngươi." Hạ Vũ bất mãn."Người ta nữ nhân còn không ngại, ngươi làm như ta sẽ cường bạo ngươi không bằng."
Vũ Dực đỏ mặt đến tận mang tai. Hắn biết hắn không thể là đối thủ miệng lưỡi với nữ oa này được. Vũ rất lười nói với mọi người, nhưng nàng lại nói đặc biệt nhiều với người thân. Vũ cũng rất cứng đầu, ý nàng đã quyết dùng sức chính trâu cũng không kéo về được. Nhưng Vũ của hắn cũng rất dễ tính. Hắn có không tốt đến mấy, nàng cũng nhẫn nại chỉ bảo. Vũ Dực cảm nhận sâu sắc, nàng chính là 1 thiên tài. Nàng là cường nhân. Hắn muốn đuổi theo, còn xa lắm.
Sắp xếp xong, Hạ Vũ ra bến tàu tìm hiểu. Vé đặt đã gần hết. Chuyến này ra khơi có 5 thuyền lớn. Chỉ còn cái thuyền cũ nhất là còn trống. Đến mua vé cùng lúc với Hạ Vũ còn có một lão già nua, tóc trắng xóa, gầy đét. Hạ Vũ nhìn lão gầy đến nỗi gió thổi cũng muốn bay nên nhường lão xếp hàng mua vé trước. Nàng là đứa trẻ ngoan nha.
Lão thân thiện gật đầu cảm ơn Hạ Vũ.
Aizzz, vé vét, tàu hạng 3. Đã thế cả đoàn chỉ có hai gã cầm sư. Không biết chuyến này đi có an lành hay không đây.
Hạ Vũ trở về quán trọ, than thở với Vũ Dực. Hắn chỉ mím môi không nói gì. Kế đến ăn trưa xong, Vũ Dực nói hắn muốn đi tham quan thành Đông Á. Hạ Vũ chỉ nói cẩn thận rồi nằm ngủ.
Nàng làm sao không biết, hắn là muốn nhường giường ngủ trưa cho nàng chứ.
Đến xế chiều Hạ Vũ mới tỉnh, vặn lưng vài cái mới khoan khoái đứng dậy. Vũ Dực vẫn chưa về sao? Mặc dù nàng cũng mệt, nhưng lực lượng của nàng mạnh hơn hắn. Có không nghỉ mấy ngày cũng không sao. Nhưng hắn mới tu luyện, còn muốn cậy mạnh cái gì. Hạ Vũ thở dài.
Thật là đứa trẻ quật cường.
"Tỉnh rồi?" Vũ Dực đi vào, đôi mắt hơi né tránh ánh nhìn của nàng.
"Ai đánh ngươi?" Hạ Vũ nhíu mi
"Ta..."
"Đã nói nếu đánh không lại phải chạy. Ta nói ngươi thế nào rồi? Muốn cậy mạnh?" Hạ Vũ tức giận "Đứng yên đấy, ngươi định chạy đâu?"
Hạ Vũ ấn Vũ Dực ngồi xuống, làu bàu gì đó. Sau đó tỉ mỉ xem vết thương cho hắn. Mới có 1 buổi chiều, hắn đã làm cái gì vậy? Hoàn hảo chỉ là thương ngoài da. Hạ Vũ lấy thuốc bôi cho hắn.
"Đừng... Ta tự làm..."
"Ngồi yên." Hạ Vũ hung dữ."Ta xem ngươi vẫn là khỏe mạnh chán. Phải hay không muốn thêm vài vết thương?"
"Xin lỗi..." Hắn mím môi.
"Ngươi a. Ngươi phải xin lỗi chính bản thân mình ý. Ngươi làm nó đau mà."
"Không đau." Hắn lắc đầu phủ nhận "Ta... có vài đứa trẻ xúm vào đánh 1 lão say rượu. Ta chỉ là thấy không thuận mắt..."
"Aizzzz..." Hạ Vũ thở dài "Được rồi, tùy ngươi đấy. Không chết người là được." Nếu chết thì uổng công nàng bồi dưỡng "Đó là quyền tự do của ngươi mà."
Tự do?
Phải, nàng nói cho hắn tự do, dưới đôi cánh của nàng.
Lúc này, ráng chiều nhuộm một mảng đỏ rực. Hạ Vũ đứng ngược ánh sáng nên hắn không thấy rõ biểu cảm của nàng. Nhưng lúc này, toàn thân hắn rung động. Hạ Vũ mặc một bộ nam trang màu trắng ngà. Mái tóc đỏ rực như hòa vào với ánh mặt trời đằng sau. Những tia sáng bao chùm lấy thân thể nàng, khiến hắn cảm giác như nàng ở rất xa, rất xa. Chỉ sợ chạm vào sẽ tan biến. Vũ Dực thất thần.
Rất nhiều năm sau đó, hắn vẫn luôn nhớ lại ráng chiều hôm ấy, và cười thỏa mãn. Gặp được nàng, chính là phúc của hắn tu luyện mấy đời. Nhưng cũng cười rất cay đắng. Bởi vì nàng không thuộc về hắn.
Người con gái hoàn mĩ ấy, vĩnh viễn là nữ thần trong mắt hắn.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |