Không kiêu ngạo, không siểm nịnh+Beta
← Ch.009 | Ch.011 → |
Thấy Nam Tú Cầm té ngã trên đất, nha hoàn Tiểu Đào bên người Nam Tú Cầm vội vàng nâng Nam Tú Cầm đứng lên, chân tay run lẩy bẩy hỏi "Công chúa, ngài không sao chứ?"
"Không có việc gì? Có muốn ta làm cho ngươi thử xem? Ngươi đúng là kẻ vô dụng!" Nam Tú Cầm nghe thấy lời Tiểu Đào, không khỏi lên cơn giận dữ, giơ tay tát Tiểu Đào một cái, trên mặt Tiểu Đào lập tức hiện lên dấu bàn tay màu đỏ, có thể thấy được rõ ràng.
Nam Tú Cầm tát Tiểu Đào xong, cảm thấy chỗ cổ tay có cảm giác đau, vừa cúi đầu nhìn, phát hiện chỗ cổ tay lại là một mảng sưng đỏ, nàng không khỏi càng thêm căm hận, lui về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch nói "Ngươi điêu dân lớn mật này, lại dám đánh bổn cung! Chưởng quỹ, ngươi cứ như vậy nhìn bổn cung bị khi dễ sao?! Chẳng lẽ Doãn thiếu chủ muốn làm phản!"
Lão bản nghe được lời Nam Tú Cầm nói, trên trán càng rịn ra tầng mồ hôi hột, nữ tử này mới từ trên tay hắn cầm đi trâm phượng, hắn đã nhìn ra cô gái này thân thủ bất phàm, huống chi dám công khai đắc tội công chúa Tú Cầm, khẳng định lai lịch cô gái không nhỏ, hắn làm sao dám tùy tiện đắc tội?
"Công chúa bớt giận, tiểu nhân không dám!" Lão bản đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, vội vàng quỳ xuống xin lỗi Nam Tú Cầm, một bên nghiêng nghiêng dùng khóe mắt nhìn Nam Ức Tịch, thấy dáng vẻ nàng vẫn thản nhiên tự tại, ngay cả nha hoàn sau lưng nàng không có chút nào sợ hãi, xem ra vị chủ nhân này có lai lịch lớn!
Hắn vừa sai người đi gọi thiếu chủ tới, bây giờ chỉ cần ngăn chặn đợi một lát, không để cho các nàng có hành động làm cho mọi chuyện xấu đi là tốt rồi.
"Không dám?! Bổn cung thấy ngươi rất dám! Đầu tiên là dung túng điêu dân này cướp đi trâm phượng của bổn cung, lại trơ mắt nhìn nàng nhục nhã bổn cung!" Nam Tú Cầm mới vừa bị Nam Ức Tịch làm nhục một phen, trong lòng lửa giận ngập trời, hết lần này tới lần khác lại không dám đến gần Nam Ức Tịch, chỉ đành chút giận lên người khác.
"Tiểu nhân oan uổng!" Lão bản thấy bộ dáng Nam Tú Cầm tức giận ngất trời, làm sao còn dám phân biệt, chỉ đành phải hô to oan uổng, vừa trấn an nói, "Công chúa không nên tức giận, tiểu nhân đã phái người đi mời thiếu chủ đến, tin tưởng thiếu chủ nhất định sẽ cho công chúa một cái công đạo hài lòng!"
Lão bản nói xong lời này, lại len lén nhìn Nam Ức Tịch một cái, giống như chỉ sợ nàng lại đột nhiên nổi giận, Nam Ức Tịch đưa tay sờ sờ mũi, nhìn nàng đáng sợ như vậy sao?
Doãn Lưu Quang rất nhanh đã đến, tình huống nơi này hạ nhân đã nói cho hắn biết, theo trong miêu tả của hạ nhân hắn đã đại khái đoán được hồng y nữ tử lớn mật cướp đi trâm phượng của công chúa, lại vô lễ với công chúa chính là Nam Ức Tịch, vừa vào tiệm, quả nhiên thấy Nam Ức Tịch thản nhiên tự đắc ngồi một bên, một bộ dáng không liên quan.
Quan sát thấy vậy chân mày không khỏi cau lại, cung chủ Ma cung thật đúng là gây phiền toái cho hắn, trước khi hắn ra ngoài Doãn Lưu Nguyệt quấn lấy hắn khóc lóc kể lể chuyện cung chủ Ma cung hạ thuốc câm nàng, hắn còn chưa kịp hỏi rõ ràng, đã bị hạ nhân kêu đi.
"Doãn Lưu Quang bái kiến công chúa." Doãn Lưu Quang quay về phía công chúa Tú Cầm vái chào, ôn hòa lễ độ dò hỏi, "Nghe hạ nhân bẩm báo, nói công chúa trong cửa hàng Lưu Quang bị oan ức, là Lưu Quang sơ sót."
"Hừ! Chính là điêu dân này, nàng không chỉ đoạt trâm phượng của bổn cung, còn động thủ với bổn cung, ngươi tới vừa đúng lúc, mau bắt nàng lại cho bổn cung!" Nam Tú Cầm nghe được Doãn Lưu Quang nói, nhíu mày nhìn chằm chằm Nam Ức Tịch, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng đắc ý độc ác.
Nam Ức Tịch không khỏi có chút đồng tình nhìn Nam Tú Cầm một cái, bốn năm trôi qua, một chút thông minh cũng không tiến bộ. Nếu nàng thật sợ nàng ta bắt lại nàng, thì nàng đã sớm thừa dịp Doãn Lưu Quang chưa tới bỏ chạy rồi, làm sao có thể bình tĩnh ngồi chờ chỗ này. ?
Doãn Lưu Quang nhìn Nam Ức Tịch một cái, thấy vẻ mặt nàng khí định nhàn nhã, trong mắt thậm chí mang theo vài phần trêu tức, không khỏi cau cau mày lại, nói với Nam Tú Cầm, "Xin công chúa thứ tội, Lưu Quang sợ là không làm được."
"Doãn Lưu Quang, ngươi định qua mặt bổn cung sao? người nào không biết ngươi văn võ song toàn, người có võ công như vậy ở trong Nam Hải chỉ đếm được trên đầu ngón tay?" Nam Tú Cầm nghe thấy Doãn Lưu Quang nói, đột nhiên biến sắc, cho rằng Doãn Lưu Quang đang cố ý qua loa, không khỏi nhìn chằm chằm Doãn Lưu Quang trách mắng.
Vẻ mặt Doãn Lưu Quang vẫn như cũ ôn hòa lễ độ, hắn không nhanh không chậm nói với Nam Tú Cầm, "Công chúa có chỗ không biết, vị cô nương này chính là khách quý Hoàng thượng mời tới, Lưu Quang không có quyền đi quá giới hạn. Huống chi, cho dù luận võ công, Lưu Quang không phải là đối thủ cung chủ Ma cung."
"Ngươi chính cung chủ là Ma cung Quỳnh Lạc?!" Nam Tú Cầm nghe Doãn Lưu Quang nói, có chút kinh ngạc nhìn Nam Ức Tịch, tên của cung chủ Ma cung nàng không mấy xa lạ, mấy ngày nay Lam Cẩn Du từng nhắc qua nàng, dường như phụ hoàng có chuyện cần nàng ta trợ giúp, mà Lam Cẩn Du lúc đến chỗ nàng bị thua thiệt.
Nàng không để ý đến cục diện chính trị, làm cho nàng để ý chính một câu nói của Lam Cẩn Du, "Cung chủ Ma cung tính tình ngoan lệ, thật sự là chà đạp một đôi mắt đẹp như vậy."
Lam Cẩn Du cư nhiên lại khen ngợi nàng ta có đôi mắt đẹp, trong lòng nàng ghen ghét, bởi vậy mới nhớ kỹ cung chủ Ma cung, không nghĩ tới hôm nay tại nơi này gặp được, Nam Tú Cầm không khỏi quan sát đôi mắt Nam Ức Tịch.
Một đôi mắt hoa đào bên trong mắt sóng mắt lưu chuyển, có mười phần xinh đẹp và cao thâm. Đôi mắt này, nếu không phải bởi vì trong đó có xinh đẹp và cao thâm, thật đúng là cực kỳ giống Nam Ức Tịch! Chẳng lẽ bốn năm qua, hắn vẫn không thể quên Nam Ức Tịch sao!
"Bổn cung mặc kệ nàng có thân phận gì, hôm nay nàng mạo phạm bổn cung, ngươi nhất định phải cho Bổn cung một câu trả lời!" Nam Tú Cầm nhớ tới hành động ban nãy của Nam Ức Tịch, trong lòng căm tức không thôi.
Hơn nữa nàng vừa nhìn thấy đôi mắt nàng ta giống Nam Ức Tịch không khỏi dấy lên lửa giận hừng hực, nhớ tới đêm tân hôn Nam Ức Tịch đột nhiên chết bệnh, Lam Cẩn Du uống đến say mèm ôm nàng khóc lóc gọi tên Nam Ức Tịch, nhớ tới những năm gần đây, Lam Cẩn Du bằng mặt không bằng lòng, dường như có vách ngăn không thể vượt qua được.
Nàng không phải không biết tâm tư Lam Cẩn Du, nàng chẳng qua ẩn nhẫn không nói, bởi vì nàng quá yêu Lam Cẩn Du, quá sợ mất đi hắn. Vì vậy, nàng mới hận thấu xương Nam Ức Tịch, hận không tìm được thi thể nàng đánh mấy ngày mấy đêm!
Nữ tử cuồng ngạo này có một đôi mắt giống nàng ta, rồi lại không cung kính nàng, dù như thế nào nàng phải thu thập nữ nhân này!
← Ch. 009 | Ch. 011 → |