← Ch.4 | Ch.6 → |
"À, bản thiếu chủ hẳn là phải nhớ tới cái gì sao?"
Lúc nào cũng thế, chẳng lẽ hắn còn khống chế không nổi? tức giận quá mức, Y Phiến Vũ vẫn không quên nhìn nụ cười trên môi Hướng Tuyết Xuyên chằm chằm.
Tuyệt quá a! Nếu họ đã trở mặt với nhau như thế, nàng đây cũng chẳng cần sợ hãi rụt rè làm gì nữa.
"Hướng thiếu lâu chủ, chúng ta cứ nói thẳng ra đi! Đúng vậy, ta đã nhận ra huynh là kẻ vô sỉ ngày ấy rình coi bản tiểu thư tắm, vì trả thù huynh, ta mới cố ý gần gũi với huynh, để huynh hiểu lầm là ta ái mộ huynh, cuối cùng, lúc huynh cho rằng bổn tiểu thư là kẻ dễ chơi thì cho huynh nếm thử mùi vị ngã từ trên mây xuống dưới vực"
Việc đã đến nước này, nàng cũng chẳng có lý do gì giấu diếm kế hoạch của mình nữa, huống hồ, đêm nay có thể là lần gặp mặt cuối cùng của họ, vì thế có nói hay không việc họ tính lợi dụng lẫn nhau thì phải nói cho rõ lần này, quan trọng nhất là, nàng muốn cho hắn hiểu được nàng Y Phiến Vũ tuyệt đối không phải là nữ tử dễ bị người ta coi thường.
"Nàng nói xong rồi chứ?" Hướng Tuyết Xuyên giống như một kẻ nhàm chán hắt xì một cái.
Hả?
Nghe xong lời nàng nói, chẳng phải hắn nên thấy áy náy đầy cõi lòng mà cúi đầu nhận sai với nàng...Ha! Cúi đầu nhận lỗi với nàng, vậy khả năng đó còn khó hơn là lấy mạng hắn rồi!
NHưng dù hắn không chịu cúi đầu nhận sai với nàng, cũng không hẳn là không cần thế này, lại còn động chạm tới bảo nàng nói những lời nhàm chán nữa chứ? Hừ! Nàng còn có một đống lời chưa nói hết kìa!
NHưng mà nàng đã không còn muốn biết nên bắt đầu từ đâu nữa...
Không! Hiện giờ nàng hẳn nên lo lắng, là nàng vẫn bị vây chặt trên chiếc ghế, định chạy cũng chạy không thoát, định gọi lại sợ hắn ra tay trước.
"Nàng khẳng định là nói xong rồi chứ?" Hắn vừa nói vừa tiến gần tới nàng. Y Phiến Vũ trừng mắt khi bỗng thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn áp sát, nàng theo bàn năng lùi lại, đột nhiên một tiếng cộc mạnh vang lên, cái gáy của nàng đã bị đập thẳng vào lưng ghế dựa bằng gỗ lim.
"Đau quá!" Nàng kêu lên đau đớn, khuôn mặt nhỏ bỗng nhăn nhó lại, "Đều tại huynh!" Đau đớn ập tới chạm vào tiềm thức sợ hãi của nàng, khiến nàng vỗ nhẹ gáy bị thương, vẫn không quên mở miệng mắng hắn.
Dưới tình huống không báo trước, Hướng Tuyết Xuyên đột nhiên ôm lấy người nàng, ngay sau đó, hai cánh môi non mềm của nàng đã bị một vật thể mềm mại cháy bỏng nuốt trọn.
Y Phiến Vũ chợt sợ ngây người. Hắn đang làm gì thế? Nàng soi xét con mắt gần trong gang tấc kia của hắn, phải mất một lúc khá lâu, nàng chỉ có thể ngơ ngác mặc hắn nhấm nháp mật ngọt của nàng, hoàn toàn quên mất định phản kháng.
Cuối cùng nàng cảm giác toàn thân vô lực, ý thức dần mơ hồ...rốt cuộc hắn mới buông tha cho nàng.
"Như ta nghĩ, nàng vốn trốn không thoát lòng bàn tay của ta" Hướng tuyết Xuyên nhìn chằm chằm vào hai mắt mờ mịt của nàng, trong mắt xoẹt qua lạnh lùng.
Ầm!
Y Phiến Vũ chỉ cảm thấy mình hình như bị đập một gậy, hơn nữa loại đau đớn này còn đau gấp trăm ngàn lần cơn đau bị đập vào thành ghế dựa kia.
Ý thức nàng càng trở nên rõ ràng, cảm xúc của nàng toàn bộ lập tức bùng phát ra, "Hướng Tuyết Xuyên, tên chết tiệt vớ........ này. Ưm!"
Đôi môi nàng sưng tấy, chữ "vẩn" còn chưa kịp nói hết thì môi đã bị bịt lần nữa, mà lần này hắn hoàn toàn chẳng có chút ôn nhu nào cắn môi lưỡi nàng.
"Đau..." Bị cắn đau, Y Phiến Vũ liều mạng chống cự lại, nhưng mặc kệ nàng dùng hết sức thế nào, với Hướng Tuyết xuyên mà nói, vốn c hẳng là gì cả.
Đáng giận quá, Hương Tuyết Xuyên ngươi coi thường ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, tuyệt đối không tha cho người!
Y Phiến Vũ cố nén cơn đau tê dại ở trên môi, không ngừng nghĩ trong lòng xem nên làm thế nào băm vằm Hướng Tuyết Xuyên thành trăm mảnh.
Không, băm vằm trăm mảnh cho hắn thì lợi hắn quá, nàng định trói hắn lại đem bêu riếu trên đường phố, đập nát danh dự hắn, sau này cũng chẳng có mặt mà ra gặp người ta nữa! Lúc Hướng Tuyết Xuyên cảm nhận được vị mặn, mới phát hiện ra nàng đã khóc rồi.
Hừ, mới vậy mà đã khóc, hắn vốn còn không cho nàng nếm trừng phạt chân chính là gì nữa kìa!
Đương nhiên hắn sẽ không làm thế, cũng không thể giết nàng, nhưng hắn phải làm cho nàng hiểu được, chỉ cần lời hướng Tuyết Xuyên hắn nói ra sẽ nhất định làm được, điểm này nàng tốt nhất là nhớ kỹ trong lòng.
Thật ra từ đầu hắn đã biết Y Phiến Vũ nén giận tất cả đều là vì trả thù hắn, nhưng nàng ngàn lần không ngờ đươck là, cái mà nàng gọi là trả thù thế mà lại trở thành cơ hội tốt để cho hắn tiếp cận nàng, hơn nữa phải cảm ơn cơ hội này, hắn mới tuyệt đối nắm chắc có thể tiêu trừ nỗi hận của nàng, cũng tiện thể khiến nàng yêu hắn.
Tuy nàng luôn mồm mắng hắn là hạ lưu vô sỉ, còn nói nàng quyết định gả cho một đối thủ một mất một còn Tề Phượng Minh, nhưng hắn lại hiểu được hắn đã thành công nắm trọn lòng nàng rồi.
NHưng nàng vẫn chẳng chịu thừa nhận mà còn chọc giận hắn, mới khiến hắn không kiềm chế nổi thế, nhưng không sao, nếu Tề Phượng Minh mà dám đối nghịch cùng hắn, hắn tất nhiên sẽ chơi đùa hết cỡ với hắn ta rồi.
"Ngươi cách ta xa chút!" Miệng vừa được tự do, Y Phiến Vũ lập tức đẩy hắn một cái. Hướng Tuyết Xuyên lùi ra cách nàng vài bước, không muốn ép nàng."Nàng khóc à?"
"Thì thì thế nào chứ?" Nàng vừa tức vừa thẹn vừa giận vội vàng lau nước mắt trên mặt.
"Là không thế nào hết, nhưng ta vẫn khuyên nàng một câu đừng có gần gũi quá với Tề Phượng Minh" Thanh âm Hướng Tuyết Xuyên giấu sự cảnh cáo.
"Hừ! Bổn tiểu thư muốn ở một chỗ với ai, chẳng lẽ còn phải được ngươi đồng ý nữa sao?" Nàng quyết định bằng bất cứ giá nào, cho dù phải chọc giận hắn thật cũng chẳng sao, cùng lắm là nàng đền mạng mình cho hắn, một khi nàng chết, hắn cũng đừng mơ có được Cách Tinh Quyết.
"Không cần"
"Hừ!" Y Phiến Vũ bật lên hừ một tiếng, biểu đạt sự giận dỗi trong lòng ra.
"Nhưng nếu nàng dám thành thân cùng nam nhân khác, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!" Hắn thốt lên trông tươi cười, nhưng trong mắt lóe tia sáng không rét mà run.
Hắn lại uy hiếp nàng cơ đấy!
Hừ, nếu nàng lại khuất phục, nàng sẽ tự vứt bỏ mình. Y Phiến Vũ bỗng đứng lên, bước nhanh ra cửa, định lên tiếng kêu to-
"Muốn gọi người cũng được, nhưng tốt nhất nàng nên kêu lớn tiếng hơn một chút" Số người hầu bên ngoài phòng nàng sớm đã bị ngã xuống cả, hiện giờ bất kể nàng có kêu giời gì cũng chẳng có ai đến đâu.
"Chẳng lẽ ngươi đã đem toàn bộ họ...."
"Yên tâm, người hầu nhà nàng chưa đủ tư cách để tay ta dính máu đâu"
"Hướng Tuyết Xuyên, rốt cuộc ngươi muốn gì?" Nàng tức giận mắt như sắp phụt ra lửa.
"Rất đơn giản, cách Tề Phượng Minh xa một chút"
"Hừ, dù ta không muốn ở cùng một chỗ với Tề Phượng Minh, ngươi cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi" Nói đi nói lại, hắn vẫn sợ Tề Phượng Minh sớm đoạt được Cách Tinh Quyết trước hắn.
"Ồ, nàng đã khẳng định nhanh vậy?"
"Nói thật với ngươi, nói cho ngươi hay, hôn sự của ta chẳng tới lượt ta làm chủ, vì thế ta khuyên ngươi vẫn nên đặt hết tinh thần ở chỗ cha ta đi" Nàng nói lạnh nhạt.
"Chẳng phải Y Phú Quý rất thương nàng sao?"
Y Phiến Vũ nghe vậy thì nhăn mặt lại. Gần đây, nàng và cha không được tốt cho lắm, nhưng khi nghe được Hướng Tuyết Xuyên gọi thẳng tên cha nàng, trong lòng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
"Cha ta có thương ta hay không, gần như chẳng có liên quan gì tới hôn sự của ta"
"Nếu ông ấy thương nàng, nàng mới nguyện đồng ý với bất cứ hôn sự nào"
"Vậy thật sự xin lỗi rồi, cha ta ông ấy giống y ngươi, lại có thêm cả Tề Phượng Minh giống y nữa, đều coi tiểu nữ tử ta đây như một quân cờ để lợi dụng, hay nói cách khác là, ta một quân cờ này hoàn toàn chẳng thể tự mình quyết định được cái gì, như vậy Hướng Thiếu lâu chủ nghe đã hiểu chưa vậy?" Nàng cười lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự tự giễu.
"Nàng đừng nói mình như vậy chứ" Chẳng biết là do nàng tự giễu hay là hiểu ra nàng chẳng nguyện làm theo ý của Y Phú Quý, sắc mặt Hướng Tuyết Xuyên trở nên khó coi vô cùng.
"Ta nói tất cả đều là thật. Chẳng lẽ ngươi cho tới tận bây giờ không chịu thừa nhận nguyên nhân ngươi muốn hết hôn cùng ta cũng giống y chang với Tề Phượng mINh đó sao?" Đôi mắt như nước của nàng ngoài trào phúng ra còn kèm theo tia bi thương.
"Đương nhiên là khác rồi" Sauk hi Hướng Tuyết Xuyên trả lời xong, tự mình cũng thấy sửng sốt chút. Vì sao hắn lại đáo chắc chắn như thế chứ?
Y Phiến Vũ nói rất đúng, nếu không phải vì Cách Tinh Quyết, hắn vốn cũng sẽ chẳng có gì mà xuất hiện cùng nàng, nhưng vì sao hắn lại đáp chắc chắn như vừa rồi vậy?
"Ồ, ta đây cũng muốn biết Hướng thiêu lâu chủ, ngươi khác Tề Phượng mInh ở chỗ nào vậy?" Không thể không nói, lúc hắn đáp vậy thì lòng nàng quả thật sung sướng trong lòng một chút, nhưng cũng rất nhanh nàng lập tức phát hiện ra mình không rõ lời hắn nói là thật hay giả nữa.
"Mục đích Tề Phượng Minh lấy ngươi cũng thật sự là vì Cách Tinh Quyết, còn ta..."
Môi Y Phiến Vũ nhếch lên, đợi hắn tìm ra lý do giải thích.
"Còn ta lấy nàng là vì yêu nàng thật lòng" Hướng Tuyết Xuyên nhắm mắt nhưng lúc này cũng khó che giấu tình yêu nồng đậm trong đó.
Nàng vốn không biết tim đập bình bịch có ý gì? Nhưng giờ khắc này, nàng rốt cuộc hiểu được cuối cùng cũng đã rõ rồi.
Nhưng nét đỏ ửng trên mặt hắn nổi lên rất nhanh những cũng biến mất rất nhanh.
"Ta không tin" Nếu không có Cách Tinh Quyết, có lẽ nàng còn có thể tin hắn chút, nhưng mà...
"Vì sao?" Hắn thoang chốc chau mày, lạnh giọng chất vấn.
"Ngươi nghĩ là ta và ngươi còn có thể tin ai được nữa đây?"
"Nói vậy, nàng đã coi tất cả mọi nam tử tiếp cận nàng đều cùng một loại người sao?" Hướng Tuyết Xuyên nheo mắt lại, trên mặt lại hiện lên chút lạnh lung.
'Đúng vậy" NHưng mà cũng chỉ có hắn mới có bản lĩnh khiến nàng không thể ném thẳng khối Cách Tinh Quyết chết tiệt kia vào mặt hắn.
"Ta có một đề nghị, có lẽ sẽ khiến nàng tiêu trừ sự hoài nghi của nàng với ta" Vì sớm muốn lấy được Cách Tinh Quyết, hắn đành đi một nước cờ hiểm.
"Đề nghị gì?"
"Nghĩ cách lấy được Cách Tinh Quyết"
"Hừ, đây là đề nghị chó má gì thế hả?"
"Ta không bảo nàng giao cho ta, mà nếu nàng lấy được Cách Tinh quyết thì có thể tuyên bố với bên ngài là Cách Tinh Quyết đã bị trộm rồi, tới lúc đó..."
"Ta sẽ không làm theo ý ngươi, hơn nữa ta có lấy được Cách Tinh Quyết, ta lại càng không muốn gả cho ngươi"
"Nàng sẽ"
"Đừng trả lời chắc chắn như thế, ngươi cho là bổn tiểu thư không biết ngươi đang có chủ ý quỷ quái gì sao?" Định lén lấy CÁch tinh Quyết ra nói còn dễ hơn làm, lúc trước nàng cũng đã bị thất bại quá nhiều lần rồi.
"Ồ, lại bị nàng phát hiện ra rồi"
"Hướng Thiếu lâu chủ, ta cũng có một đề nghị tạm được có thể cho ngươi tham khảo đó" Chẳng hiểu sao, phẫn nộ trên mặt hắn chuyển dần sang giảo hoạt. Đôi mắt Hướng Tuyết Xuyên chợt lóe lên, mím môi hỏi, "Xin rửa tai lắng nghe"
"Ngươi nên kèm chặt ta thành con tin, sau đó ép ta cha giao ra Cách Tinh Quyết chẳng phải là xong rồi sao?" Nàng dướn mi, sung sướng nói ra kế hoạch trong lòng mình, gần như đã quên lần thiết kế này là do chính mình.
"Nàng vẫn không hiểu được ư/" Hướng Tuyết Xuyên phản ứng ra ngoài dự kiến của nàng.
Đề nghị này của nàng không tốt à?
Vì sao hắn thoạt nhìn như rất bất ngờ vậy lại có chút không tin, lại xen lẫn chút châm chọc nữa.
"Hướng Tuyết Xuyên, ngươi tốt nhất nói rõ ra cho ta" Nàng thật sự không chịu nổi ánh mắt nhìn nàng "khinh thường" như vậy.
TRầm mặc khá lâu, Hướng Tuyết Xuyên bỗng cười hơi thần bí nói thong thả, "Đề nghị này của nàng lúc cha nàng chiêu cáo với thiên hạ đã từng có người làm rồi, chẳng qua cha nàng cũng chẳng coi trọng nàng lắm, vì thế lúc ấy cũng nói rõ trước đây, nếu có kẻ bắt nàng uy hiếp ông ấy, ông ấy thà rằng cùng chết luôn"
"Cùng chết luôn..." Nói thật nghe câu thế, nàng thật sự không biết nên vui hay buồn nữa? Cha làm vậy, rốt cuộc là muốn đạt được cái gì trong đó vậy chứ?
"Đương nhiên, cũng có kẻ cố tình không tin, cố ý muốn đem nàng đổi lấy Cách Tinh Quyết, vì thế..."
"Vì thế ngươi liền lén thương lượng với cha ta, chỉ cần cha ta nguyện ý cho ngươi tiếp cận ta, ngươi sẽ cố sức hết lòng "bảo vệ" ta có đúng không?" Nàng nhếch nhếch khóe môi, nói hết lời thay hắn.
Kết quả là nàng vẫn bị người cha thân yêu nhất của mình và thêm cả hắn nữa đùa giỡn xoay vòng.
"Nàng nói vậy cũng có vẻ đúng" Chẳng qua hắn thật sự không đoán trước được Y Phú Quý sẽ cấu kết với Chư Phượng lâu Hừ, hay Y Phú Quý cũng muốn có được kho báu đó?
""Đúng là đúng không phải có vẻ đúng, ngươi cũng đừng tưởng ở trước mặt ta làm trò" Lời Y Phiến Vũ mới nói được một nửa, chợt nghe thấy một trận ồn ào đang hướng về phía phòng nàng. Chẳng lẽ bị phát hiện ra rồi?
"Nè! Thừa dịp cha ta còn chưa đuổi tới, ngươi nhanh chút trốn đi đi" Sauk hi nàng từ biệt hắn cũng không muốn gặp lại hắn nữa.
"Vũ Nhi, nàng phải nhớ kỹ lời ta"
Y Phiến Vũ cũng chẳng để ý hắn như trước.
"Ta sẽ còn đến nữa" Hắn sẽ cho nàng thời gian để bình tĩnh lại. Nghe thấy hắn nói, sự phẫn nộ trong lòng Y Phiến Vũ càng sâu thêm.
Hừ! Hắn lại tới làm gì nữa chứ? Đêm nay Y Phú Quý cũng không ở nhà. Vì thế với Y Phiến Vũ mà nói, đó là một cơ hội tuyệt vời.
"Thật xin lỗi, Bình Nhi, ngươi tạm thời chịu ấm ức chút nhé" Y Phiến Vũ sau khi đánh Bình Nhi bất tỉnh trên giường, thì đắp chăn cẩn thận cho nàng ta, thổi tắt nến, xốc lên một bọc nhỏ, cẩn thận mở cửa sổ ra, nhảy xuống. Muốn nàng ngồi chờ chết sao, đừng có hòng.
"Mở cửa, mở cửa nhanh!"
Y Phiến Vũ thuận lợi chạy ra khỏi nhà, có sức đấm mạnh vào cánh cửa khách sạn.
"Nửa đêm nửa hôm là ai đó?" Tiểu Nhị bị đánh thức vừa mở cửa vừa bực mình kêu lên. Cửa vừa mở ra, Y Phiến Vũ lập tức vọt vào, rồi nhanh tay đóng cửa lại.
"Cô nương, cô..." Nhìn thấy tiền trong tay Y Phiến Vũ, cơn tức của tiểu nhị lập tức biến mất, "Xin hỏi cô nương là định..."
"Mau chuẩn bị cho ta một gian phòng thượng hạng, còn nếu có ai hỏi ta, thì ngươi biết trả lời thế nào rồi đó?"
"Biết, biết rồi, mời cô nương đi theo tiểu nhân" Tiểu nhị dẫn nàng ra sau nhà. Lúc tiến vào phòng riêng sau hậu viện khách sạn, sau khi đuổi tiểu nhị đi, lo lắng trong lòng Y Phiến Vũ lúc này cũng lắng xuống.
Phù! Sauk hi thở phào một hơi, nàng leo lên giường nằm.
"Hừ! Hướng Tuyết Xuyên, tới tìm ta đi nha! Ta cũng không tin ta trốn ở đây ngươi còn có bản lãnh tìm được ta đó" Y Phiến Vũ thì thào tự nói.
Nhưng lời nàng mới nói xong, lập tức nghe được tiếng cửa phòng bị đẩy ra.
"Tiểu Nhị, bổn cô nương đã nói là không cần dùng bữa rồi mà" Y Phiến Vũ cũng không thấy rõ người tới kêu lên đầu tiên.
NHưng đáp lại nàng chỉ có im lặng. Chiếc miệng nhỏ của Y Phiến Vũ mím lại, lập tức đứng dậy ra cửa tìm.
"Thế nào, sao lại là ngươi hả?" Đợi lúc nàng nhìn rõ người tới, lập tức sợ tới mức lùi lại tại chỗ ba bước.
"Vì sao không phải là ta chứ?" Hướng Tuyết Xuyên mỉm cười, chậm rãi bước vào trong phòng. Dưới ánh trăng mêng mông, nàng nhìn thấy nụ cười yếu ớt trên môi của hắn không rõ có nguy hiểm gì, nhưng khi tầm mắt nàng nhìn lên trên thì chợt phát hiện ra hắn cười rất nhạt, đột nhiên nàng kinh hoảng một cái, ngay sau đó một luồng sợ hãi khó hiểu bắt đầu khuếch tán nhanh chóng. Không đúng! Nàng có gì mà phải sợ hắn chứ.
Bình tĩnh, bình tĩnh, nàng tuyệt đối không được hoảng, chỉ cần nàng hoảng hốt hắn sẽ kiêu ngạo lắm đó.
Chỉ một lúc Y Phiến Vũ đã ổn định lại tinh thần, nghếch cằm lên liếc hắn, "Ngươi tìm ta là vận khí ngươi tốt, nhưng ta cảnh cáo ngươi, đừng có tiết lộ hành tung của ta ra cho cha ta biết đó"
"Muốn ta giữ bí mật cũng được, nhưng nàng muốn lấy gì bịt mồm ta đây/" Hướng Tuyết Xuyên nở nụ cười mê người nhìn nàng.
Nhịn, nàng nhất định phải nhịn, "Xin hỏi Hướng Thiếu lâu chủ, ngài cần bao nhiêu phí vậy? Một trăm lượng đã đủ chưa?" Y Phiến Vũ lấy ngân phiếu từ trong tay nải ra, sau khi vuốt phẳng, có sức ném cho hắn.
Hắn bắn ngón tay một cái, tấm ngân phiếu chỉ trong nháy mắt tan như bột phấn. Nàn hoảng sợ, dáng vẻ bễ nghễ biến sạch.
"Có, có võ công thì giỏi lắm sao?" Nàng nuốt nước bọt, dẩu mồm nói.
"Trả lời ta trước, nàng định lấy gì bịt mồm ta lại hả?" Hắn nhíu mi nói, cười tủm tỉm hỏi lại nàng lần nữa.
"Ngươi, ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
"Vũ Nhi, ta kiên nhẫn có hạn, nàng tốt nhất nên biết điều thì hơn"
"Được, vậy tự ngươi nói đi ha! Rốt cuộc ngươi muốn gì? Nhưng ta đã nói trước rồi nhé, trên người ta chỉ có năm trăm lượng thôi, ngươi cũng đừng có hòng mà ăn sạch đó" Muốn sự thật phải không! Được, nàng sẽ cho hắn nếm sự thật.
"Yên tâm đi, ta muốn thứ đó nàng tuyệt đối cho được"
Y Phiến Vũ bĩu môi, ra vẻ chẳng tin.
"Ta muốn nàng"
"Sau đó thì sao?"
"Chẳng có sau đó"
"Chẳng có sau đó..." Y Phiến Vũ trầm mặc một lát, bỗng rõ ý của hắn là gì, , "Hướng Tuyết Xuyên, ngươi đừng có quá đáng đó!"
"Ta vẫn muốn nghe lời nàng nói"
Y Phiến Vũ vanx tức giận trừng mắt với hắn.
"Y Phú Quý sẽ tìm tới đây bất cứ lúc nào, hơn nữa cũng sẽ đem nàng về Y Phủ, với ta mà nói cũng dễ lắm"
"Không!" Nàng không thèm về nhà nữa đâu!
"Không hả?" Hắn cau mày.
"Ta... Ta có thể đồng ý với điều kiện của ngươi!"
"Được, vậy nàng có thể theo ta về Bán Tuyết Lâu"
"Hả?" Vậy chẳng phải là thảm hại hơn rồi sao.
"Không có thời gian cho nàng lo nữa đâu, chỉ một câu, nàng về Y phủ hay theo ta về Bán Tuyết lâu?"
"Bán Tuyết Lâu!"
← Ch. 4 | Ch. 6 → |