Kế trong kế
← Ch.56 | Ch.58 → |
Có một nhóm hai người đang vội vã chạy trong đêm tối, đúng là Yến Đạt Lãng cùng Hạ Đồ vừa chạy trốn tới Tuyết Hạp Cốc.
"A! ..." Ngựa đang cưỡi đột nhiên bị một sợi dây thừng chắn ngang đường làm cho trượt chân, Yến Đạt Lãng lập tức ngã thẳng tắp xuống. Xem ra thân thủ hắn coi như nhanh nhẹn, khẽ đảo lăn một cái, không đến mức ngã chết, nhưng cũng bị tổn thương nghiêm trọng, ngã xuống đất không đứng lên được.
"Nhị hoàng tử..." Hạ Đồ kinh hoảng mà hô lên một tiếng, cấp tốc ghìm chặt dây cương, xoay người xuống ngựa nâng Yến Đạt Lãng dậy, khẩn trương hỏi thăm: "Nhị hoàng tử, không có sao chứ?"
"Nói nhảm, ngươi ngã thử xem." Yến Đạt Lãng gào thét mắng to một tiếng, đau đến nỗi cả khuôn mặt đều méo mó, lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn.
"Yến Đạt Lãng, sắp chết đến nơi rồi, vẫn còn thích đùa nghịch tính tình hoàng tử, thật sự là không biết sống chết." Bỗng dưng một âm thanh trào phúng vang lên trong bóng tối, theo đó xuất hiện chính là mấy trăm tên lính mai phục, vây quanh hai người lại.
"Là ngươi?" Ngẩng đầu nhìn về phía binh sĩ đi theo phía sau Tôn Tướng quân đang chậm rãi thúc ngựa chạy tới, đồng tử Yến Đạt Lãng co rút lên một lúc, cả kinh không thể tin mà hô lên.
"Đúng là Bổn tướng quân, Yến Đạt Lãng, Bổn tướng quân chờ lúc này đã lâu." Tôn Tướng quân từ trên cao nhìn xuống hai người thấy giống như chó nhà có tang, lạnh lùng cười nói.
"Tôn Hòa, ngươi... tại sao ngươi lại ở đây?" Khóe mắt Hạ Đồ trừng lên, trong nội tâm xông lên dự cảm không tốt, linh cơ trong đầu đột nhiên nảy lên: "Ngươi, ngươi bán đứng chúng ta?"
Tôn Tướng quân chỉ cười không đáp, thưởng thức ánh lửa chiếu xuống sắc mặt không ngừng biến hóa của bọn hắn.
"Tôn Hòa, ngươi là đồ tiểu nhân. Là ngươi đã tiết lộ kế hoạch của quân sư, làm hại ba nước chúng ta toàn quân bị diệt. Là ngươi làm hại lão tử biến thành như vậy, lão tử giết ngươi, a..." Thấy Tôn Hòa im lặng đồng ý, Yến Đạt Lãng phẫn nộ mà rống lên, nhưng hắn ngay cả đứng lên cũng không làm được, tức giận tới công tâm không ngừng thở hổn hển. Một đôi mắt đỏ rực phối hợp bộ mặt dữ tợn kia trong đêm tối giống như ác quỷ, ngược lại dọa cho những binh sĩ ở xung quanh sợ hãi vô ý thức mà lui về sau một bước.
Hạ Đồ cũng trừng ánh mắt thù hận chằm chằm vào Tôn Hòa. Bọn hắn rốt cục cũng hiểu, vì sao quân Long Lân biết kế hoạch bọn hắn. Bởi vì Tôn Hòa này làm nội ứng bán rẻ bọn hắn, để lộ kế hoạch của bọn hắn nên mới bị Liễu Kiếm Khung tương kế tựu kế dẫn vào tuyệt địa, làm hại bọn hắn thảm bại đến tận đây.
Bị ánh mắt khủng bố của hai người này nhìn trừng trừng, trong nội tâm Tôn Hòa có chút sợ hãi, nhưng mà nghĩ tới... Liền mau chóng ổn định tâm tình cười to nói: "Ha ha... Các ngươi sai rồi, Tôn Hòa ta đối với Tề Nguyệt và quân sư một lòng trung thành và tận tâm, sao có thể làm cái hành vi phản quốc, tiết lộ kế hoạch của quân sư, dù sao các ngươi cũng sắp chết rồi, cho các ngươi biết rõ cũng không sao. Ha ha... Các ngươi nhất định không thể tưởng được, đây hết thảy cũng chỉ là diệu kế của quân sư mà thôi."
Sao... Đây là ý tứ gì? Kế hoạch của Quân sư không phải nói để ngươi làm nội ứng, vì đại quân chúng ta mang 'Phong Minh ám binh' phối hợp quân sư đánh lén mở đường sao?" Hạ Đồ nhăn mặt lại vẫn ngây ngốc mà hỏi thăm.
Đêm nay quá mức quỷ dị rồi, bọn hắn đã đến đường cùng rồi, tâm đã sớm loạn như ma rồi.
"Ha ha ha, giống như đám ngu ngốc của các ngươi thì thật sự không xứng để Tề Nguyệt ta dùng hết tâm tư. Nói cho các ngươi biết! Trận chiến tranh này, từ đầu tới đuôi các ngươi đều cho là Tề Nguyệt quốc chúng ta vì chiếm đoạt Yến Vũ nên cùng Hàn Sương bàn mưu kế, kỳ thật nước ta chính thức cùng kết minh chính là Long Lân quốc." (truyện được edit tại tamvunguyetlau) Nhìn thấy hai người đang kinh hãi không thể tin được, Tôn Hòa cười âm hiểm, tiếp tục nói: "Thái tử chúng ta đã sớm cùng Liễu Kiếm Khung đạt thành hiệp nghị, trước do quốc gia của ta dẫn dụ khiến hai nước các ngươi xuất binh, sau đó Liễu Kiếm Khung liền làm bộ không địch lại, bị đánh tới không có lực đánh lại, với tính cách thích làm việc lớn ham công lớn của Yến Đạt Lãng ngươi nhất định sẽ kiêu ngạo. Lúc này, quân sư chúng ta lại dùng cái gọi là diệu kế đem quân Long Lân đẩy vào tuyệt cảnh, kì thực là muốn đem đại quân hai nước các ngươi một lần tiêu diệt sạch. Ha ha ha... Buồn cười, các ngươi còn tưởng rằng quân sư mang 'Phong Minh ám binh' mở đường cho các ngươi, ha ha... Buồn cười quá."
Mỗi một câu nói của Tôn Hòa đều khiến sắc mặt hai người Yến Đạt Lãng lúc đen lúc trắng. Hạ Đồ rốt cục nhịn không được hét lên: "Không có khả năng, không có khả năng..."
"Ha ha... Đến bây giờ còn không chịu tiếp nhận sự thật này sao? Thật sự là không thể ngu xuẩn hơn được. Các ngươi cũng không nghĩ, vì sao mỗi chiến dịch đều cho hai nước các ngươi đánh trước, vì sao chiến dịch đêm nay, quân sư liền điều đi quân đội Tề Nguyệt chúng ta, chỉ cho đại quân hai nước các ngươi đánh vào Tuyết Hạp Cốc. Vấn đề rõ ràng như vậy, các ngươi còn không chịu tin sao?" Tôn Hòa ngửa đầu cười to, giống như là đang cười nhạo sự ngu xuẩn bất lực của bọn hắn.
Nghe Tôn Hòa nói như vậy, hai người càng nghĩ càng cảm thấy có lý, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình bị người ta lên kế hoạch lớn. Lại nghĩ tới phong mật thư đã bị chặn đứng kia thì trong lòng cũng tin tới tám phần rồi. Nhưng mà Yến Đạt Lãng tuy là mãng phu đầu đất, nhưng dù sao từ nhỏ cũng là hoàng tử lớn lên trong sự tranh đấu lừa gạt, âm thanh lập tức hung dữ lên mà rống to: "Ngươi đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy, chúng ta sẽ tin ngươi. Liễu Kiếm Khung cũng không phải kẻ ngốc, để cho quốc gia khác xâm lấn chính mình mà tới giúp đỡ nước Tề Nguyệt của các ngươi, tiểu hài tử ba tuổi cũng sẽ không đi làm chuyện này, chẳng lẽ Liễu Kiếm Khung lại dám sao?"
"Liễu Kiếm Khung đương nhiên không phải ngu ngốc, thái tử chúng ta đã hứa hẹn rồi, chỉ cần hai nước liên hợp chiếm Yến Vũ, Hàn Sương, tất nhiên là hai nước cùng nhau chia thành quả."
Cùng nhau chiếm quốc thổ không phải là lời hứa hẹn mà Tề Nguyệt hứa với bọn hắn trước lúc xuất binh sao? Bọn hắn cùng vì thế nên mới xuất binh, nếu vậy thì Long Lân vì thế cùng Tề Nguyệt hợp lực lại cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Chẳng lẽ tất cả đều là sự thật, nước Tề Nguyệt, Nguyệt Quân Phong, ngươi cũng quá âm hiểm đi! (truyện được edit tại tamvunguyetlau) Yến Đạt Lãng cùng Hạ Đồ đều tin tưởng tới chín phần.
"Các ngươi coi hai nước chúng ta như giấy bỏ sao. Cho dù hai mươi vạn binh mã của hai nước chúng ta toàn bộ chết ở nước Long Lân nhưng nếu muốn đơn giản mà chiếm hai nước chúng ta như thế thì các ngươi cũng khôi khỏi suy nghĩ quá đơn giản rồi!" Yến Đạt Lãng hừ lạnh một hồi nói. Tuy thực lực Yến Vũ, Hàn Sương không mạnh bằng Long Lân, Tề Nguyệt, nhưng cũng là quốc gia có lực lượng quân sự mạnh mẽ, sao có thể dễ dàng bị diệt vong như thế.
"Ha ha... Yến Đạt Lãng, đến giờ phút này ngươi còn ngây thơ thế. Hiện tại biên cảnh các ngươi đã sớm trống rỗng rồi, nếu muốn đánh vào quốc gia các ngươi còn không phải là quá dễ dàng sao."
"Ngươi... Ngươi làm sao có thể..." Yến Đạt Lãng đã kinh hãi đến không mở miệng thành lời. Không có khả năng, việc phải điều đến binh mã biên cảnh bí mật như thế, bọn hắn làm sao có thể biết được.
"Ta làm sao có thể biết được, ha ha, rất đơn giản, bởi vì đây cũng là kế sách của thái tử chúng ta định ra, lại để cho quân sư chế tạo một phong thư "mật hàm điều binh" cố ý cho người của ngươi phát hiện, dụ cho các ngươi về nước điều binh mã, mà binh quý thần tốc, Yến Đạt Lãng ngươi muốn độc chiếm khối 'Thịt mỡ" Long Lân quốc này tất nhiên sẽ liều lĩnh đem binh mã biên cảnh điều tới. Không chỉ Yến Vũ các ngươi, Hàn Sương quốc cũng thế, ha ha..." Cười lớn một tiếng, lại đắc ý nói: "Các ngươi cho rằng Hoàng đế Long Lân quốc điều đến 30 vạn viện binh để làm gì vậy, ha ha ha, cơ hồ ngay tại lúc các ngươi tấn công Tuyết Hạp Cốc, hai mươi vạn đại quân Long Lân kia đã ở Thương Tuyết cốc chặn đứng lại binh mã ở biên cảnh mà các ngươi mang tới rồi, hiện tại chỉ sợ..." Ý tứ không nói cũng đã rõ.
Trong giây lát, sắc mặt của Yến Đạt Lãng cùng Hạ Đồ đều tái nhợt không có được một tia huyết sắc, mặt xám như tro, hai con ngươi trừng lớn, từng cơn tuyệt vọng không ngừng dâng lên trong nội tâm.
Mà Tôn Hòa như cảm thấy kích thích bọn hắn còn không đủ, cười trào phúng nói: "Thái tử chúng ta thần cơ diệu toán, đã sớm lần lượt sắp xếp bẫy rập cho các ngươi nhảy xuống, mà hai nước các ngươi còn ngốc đến mức phía sau tiếp phía trước nhảy xuống."
"Ngươi... Ngươi... Nguyệt Quân Phong, đều là Nguyệt Quân Phong, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua hắn, aaaa..." Yến Đạt Lãng ngửa đầu trong khóe mắt tức lộn kịch liệt mà rống to lên, cừu hận đối với Liễu Kiếm Khung đã chuyển dời đến trên người Nguyệt Quân Phong, thậm chí còn lớn hơn. Lúc này bọn hắn đã là hoàn toàn tin lời Tôn Hòa nói rồi.
"Đợi ngươi làm quỷ rồi nói sau! Yến Đạt Lãng, kỳ thật rơi vào tình trạng ngày hôm nay cũng là do ngươi gieo gió gặt bão thôi, muốn trách thì trách Yến Đạt Lãng ngươi quá mức tin tưởng Thái tử chúng ta, lại đáp ứng dùng danh nghĩa Yến Vũ ngươi vô cớ xâm chiếm Long Lân quốc. (truyện được edit tại tamvunguyetlau) Như thế, Long Lân quốc liền có lấy cớ tốt nhất đánh Yến Vũ, ha ha..." Tôn Hòa ngửa đầu cười to, tay vung lên, binh sĩ vây xung quanh liền từ từ tiến gần về phía hai người.
Hạ Đồ vịn Yến Đạt Lãng càng không ngừng lui dần về phía sau, trong đôi mắt lộ ra chính là đúng sợ hãi tử vong cùng phẫn nộ ngập trời.
Mắt thấy hẳn phải chết trong tay những binh lính thủ hạ này, ngay thời điểm lúc ranh giới chỉ giống như ngàn cân treo sợi tóc thì một cỗ xe lủa chở đầy rơm rạ đang bị thiêu đốt lao tới, trực tiếp bức lui Tôn Hòa cùng bọn binh lính. Phía sau xe rơm bị đốt kia chính là Đồng Dương một thân chật vật cùng mấy binh sĩ Yến Vũ.
"Nhị hoàng tử, Hạ Tướng quân, mau lên ngựa." Đồng Dương vội vàng hô to, vươn tay về phía Yến Đạt Lãng đang bị thương.
Yến Đạt Lãng vui vẻ, vội vươn tay ra, được Hạ Đồ hỗ trợ, ngồi ở sau lưng Đồng Dương, Hạ Đồ lập tức nhảy lên ngựa cưỡi của một tên binh lính khác, liều mạng chạy về phía trước.
Phía sau xe lửa, ngựa cưỡi của Tôn Hòa chấn kinh loạn đạp, thật vất vả mới khống chế được thì không còn nhìn thấy thân ảnh của đám người Yến Đạt Lãng bọn hắn nữa, nhưng mà hắn cũng không có ý định đuổi theo.
Trong chỗ tối, Liễu Kiếm Khung cỡi ngựa chậm rãi tiến lên, mắt nhìn theo phương hướng ánh lửa bọn Yến Đạt Lãng biến mất, khóe môi nhẹ cong lên một nụ cười lạnh lùng.
Tôn Hòa lạnh người, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không có vẻ đắc ý hung hăng càn quấy như vừa rồi, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt nói: "Liễu đại tướng quân, ta cũng đã nói theo như lời của ngươi, van cầu ngươi mang thuốc giải đưa cho ta đi!" Hắn đột nhiên cảm thấy Liễu đại tướng quân này cũng không phai là Liễu Kiếm Khung mà hắn biết trước kia, người này cũng quá âm hiểm rồi, thật đáng sợ.
Thu hồi ánh mắt, Liễu Kiếm Khung lãnh đạm nói: "Tôn Hòa, bổn tướng thật không nghĩ tới, ngươi lại là gian tế của Tề Nguyệt." Hắn thật sự ẩn nấp quá sâu, nếu như không phải Tam hoàng tử nhắc nhở hắn, hắn còn không biết bên cạnh của hắn lại vẫn có gian tế.
Bị sát khí trong đôi mắt của Liễu Kiếm Khung làm cho giật mình, sắc mặt của Tôn Hòa càng thêm tái nhợt, cầu xin tha thứ nói: "Đại tướng quân, cầu xin người tha cho ta đi, ta vốn là người nước Tề Nguyệt, thái tử đã có lệnh thì ta không thể nào không tuân theo được! Đại tướng quân, cầu xin ngươi đem thuốc giải cho ta, ngươi đã nói, chỉ cần ta nói theo ý ngươi cho Yến Đạt Lãng nghe, ngươi sẽ đưa thuốc giải cho ta. Ngươi, ngươi không thể nói không giữ lời được?"
Liễu Kiếm Khung liếc mắt lạnh lùng nhìn hắn, móc trong ngực ra một cái bình sứ ném cho hắn.
Tôn Hòa thiên ân vạn tạ tiếp nhận bình sứ, vội vàng đem thuốc giải nuốt vào. Cũng chỉ một giây sau, trước mắt có ánh sáng trắng lóe lên, cổ họng mát lạnh, thẳng tắp mà ngã xuống.
Liếc qua Tôn Hòa chết cũng không nhắm mắt, khóe miệng Liễu Kiếm Khung nhẹ cong lên, sau đó giương cao, nhớ tới Tam hoàng tử kia cười như không cười nói: Liễu đại tướng quân ngươi là người chính trực, sao có thể để lại tiếng xấu nói không giữ lời được, nhưng mà sau khi giữ lời xong nha...'
Ha ha, trong nội tâm hắn lặng lẽ cười lên, xem ra hắn cũng bị Tam hoàng tử dạy hư mất rồi, cũng khó khách các tướng lĩnh đều cảm thấy hôm nay Liễu Kiếm Khung có chút khác lạ, là vô cùng âm hiểm, ha ha, ngẫu nhiên lại tạo ra một tên tiểu nhân âm hiểm, cảm giác có vẻ như cũng không tệ lắm.
'Cộp, cộp, cộp ...' một hồi tiếng vó ngựa vang lên đã cắt đứt suy nghĩ của Liễu Kiếm Khung. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đại đội nhân mã đông nghịt từ xa chạy về phía bọn hắn, thân binh bên người lập tức triển khai trận thế nghênh chiến.
Trong nháy mắt, đại đội nhân mã kia đã đến trước mắt, tướng quân cưỡi trước đi đầu vừa thấy được Liễu Kiếm Khung lập tức xoay người xuống ngựa, quỳ một gối nói: "Tham kiến Đại tướng quân."
Liễu Kiếm Khung lôi kéo dây cương, vươn tay kéo dậy nói: "Vương Tướng quân xin đứng lên, chiến sự như thế nào?" Người này đúng là tướng quân Vương Nghiệp mang theo mười vạn minh mã từ cửa khẩu phía Bắc mang tới đây để trợ giúp.
Nghe xong Liễu Kiếm Khung hỏi thăm, trên mặt của Vương Nghiệp tràn đầy kích động, hưng phấn nói: "Bẩm Đại tướng quân, mạt tướng tuân theo dự tính của Đại tướng quân, âm thầm đem hai mươi vạn binh mã mai phục ở Thương Tuyết cốc, quả nhiên đúng như dự liệu của Đại tướng quân, đêm nay quân đội hai nước Yến Vũ, Hàn Sương gặp nhau tại Thương Tuyết cốc. (truyện được edit tại tamvunguyetlau) Bởi vì đêm tối thấy không rõ, hai chi quân đội nhào vào đánh nhau, đợi hai quân sắp lưỡng bại câu thương, quân ta theo nơi hiểm yếu, thành công đem quân đội hai nước tiêu diệt. Trận này, quân Yến Vũ, quân Hàn Sương đều chết trận hơn mười hơn vạn, quân ta thu phục chiếm được hơn hai mươi vạn hàng binh, thương vong không dưới ngàn người."
Ngẩng đầu lên nhìn về phía Liễu Kiếm Khung tràn đầy kính nể, không tự giác mà nhớ tới trận chiến lần này: từ lúc lĩnh quân ở cửa khẩu phía Bắc theo tới đây, hắn đã nhận được mật thư từ Liễu đại tướng quân, lại để cho hắn y kế hành sự. Ngay lúc Quân doanh phía bắc bị quân địch tập kích, hắn liền theo kế hoạch mà làm việc, giả bộ chiến bại, tự động bỏ chạy, sau đó âm thầm đem hai mươi vạn binh mã tập kết bốn phía rời đi, mai phục tại Thương Tuyết cốc. Hắn vốn còn không tin Liễu đại tướng quân có thể tính toán đến việc hai nước Yến Vũ, Hàn Sương lại âm thầm điều binh đến. Nhưng lúc thật sự chứng kiến lúc quân đội hai bên tại Thương Tuyết cốc gặp nhau, hắn thật sự kinh hãi đến độ muốn ngửa mặt lên trời mà hỏi: Liễu đại tướng quân, ngươi có phải là thần hay không, mà ngay cả thời gian lẫn thời cơ đều tính toàn vừa chuẩn, toàn bộ nhất nhất đều làm theo không có chút sai lầm nào.
Thấy hắn mang theo ánh mắt cuồng nhiệt nhìn mình, Liễu Kiếm Khung mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, bọn hắn cũng không biết, tất cả đây đều không phải là do hắn thần cơ diệu toán mà là mưu kế sâu xa và một tay trù tính của của Tam hoàng tử. Trận này chính là thiên cổ kỳ chiến (trận chiến lưu danh lại ngàn đời), nghĩ kĩ lại, một phân một tấc mảy may không chênh lệch. Hơn nữa, đây mới là bắt đầu mà thôi. Tam hoàng tử, người đến cùng còn muốn cho hắn thấy bao nhiêu kinh hãi nữa, hi vọng đến lúc đó trái tim này của hắn còn có thể chịu được. Bằng không, hắn sẽ vì quá mức sùng bái kinh hãi mà già sớm mất.
Trong lòng lần nữa đem tình cảm kính ngưỡng cuồng nhiệt như nước sông cuồn cuộn chuyển cho Tam hoàng tử, còn tăng thêm một phần của chính mình.
"Khụ, tốt, Vương Tướng quân hãy dẫn quân theo bổn tướng tiến phía thành Tuyết Minh, có chút sổ sách nên thanh toán rồi." Liễu Kiếm Khung cong lên một nụ cười lạnh nói.
Vương Nghiệp giật mình sững sờ một cái, bị Liễu Kiếm Khung dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn thì mới kịp phản ứng, cao giọng nói: "Tuân lệnh."
Nhưng trong nội tâm lại cảm thấy lạ lẫm: Thì ra Liễu đại tướng quân không chỉ biết cười, còn có thể cười đến âm hiểm như vậy!
Từ lúc phía chân trời lộ ra một ít ánh sáng, bầu trời cũng liền sáng rõ, luống ánh sáng mặt trời đầu tiên xuyên phá mây mù, chiếu xuống mặt đất, mang theo cũng không phải là những tội ác đen tối mà lại chiếu rõ toàn bộ chết chóc máu tanh ra trước mắt mọi người.
Dưới ánh mặt trời, phía dưới Tuyết Hạp Cốc, Thương Tuyết cốc, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông. Có người đã chết bên trong lửa lớn, có người đã chết ở dưới loạn tên, có người thì chết ở dưới đao thương, có người lại chết ở dưới móng ngựa chà đạp... Chiến tranh là như vậy, tàn khốc máu tanh, khói lửa tràn ngập phía dưới, chiến hỏa hừng hực cuốn ngập trời, cổ nhân cũng từng nói: thương thay vạn dặm quan ải, mỗi năm xương cốt chiến tranh nhiều như cỏ thu.
Song khi dân chúng thành Tuyết Hưng tỉnh, nghe được tin quân Long Lân đánh bại quân địch, liên tiếp đoạt lại được thành trì bị quân địch chiếm đoạt, giải nguy thành Tuyết Hưng. Lập tức vào thành chúc mừng, đến chỗ nào cũng đều nghe được âm thanh cười nói hoan nghênh, khen Liễu đại tướng quân thật không hổ là 'Long Lân Chiến Thần' vậy, lại khen quân Long Lân dũng mãnh phi thường. Dưới sự truyền tụng của dân chúng. Liễu Kiếm Khung quả thực là được xem như thiên thần "Thiên binh' của quân Long Lân rồi.
Có ai còn có thể đi xem hơn mười vạn tính mạng của quân địch nhạt nhòa mà thương tâm kia, lại còn có ai cảm thấy đấy là một trận giết chóc máu tanh, chiến hỏa liên tục suốt bao nhiêu năm, chiến tranh đã là chuyện thường ngày nên mọi người cũng đã sớm chết lặng rồi, đây cũng là sự bi ai của loạn thế, mạng người như cỏ rác.
Sau khi tin tức chiến thắng truyền về, cũng đến lúc Liễu đại tướng quân suất lĩnh quân đội đánh biên cảnh hai nước Yến Vũ, Hàn Sương, muốn hai nước bọn họ trả giá thật nhiều vì lần xâm lược này. Lúc này, người trong thiên hạ mới biết được, thì ra xâm lấn Long Lân không phải một mình nước Yến Vũ, còn có cả nước Hàn Sương.
Có lẽ đối với trận chiến tàn khốc này cũng có một âm thanh chống đối yếu ớt chính là Minh Tông, nhưng dân chúng sùng bái đối với Minh Tông là một việc, mừng thắng trận lại là một việc khác, nói cho cùng thì nguyện vọng thực sự là tốt đẹp, nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc
Ở phía trong của Vân Vũ Lâu, Khuynh Cuồng nằm dài trên giường, tay cầm quyển sách, nghe Vân Nương báo cáo tình huống bên ngoài.
"A, nói như vậy, Minh tông còn muốn phát biểu ngôn luận, chỉ trích quân Long Lân ta vô cùng tàn nhẫn?" Nhíu nhíu mày, Khuynh Cuồng cười như không cười, mắt vẫn nhìn quyển sách, cũng không có biểu hiện gì.
"Ừ, sao Minh tông không mở to mắt ra nhìn, liên quân ba nước vô cớ xâm chiếm biên giới Long Lân, hắn không đi chỉ trích, giờ ngược lại chỉ trích quân Long Lân quá mức tàn nhẫn, không nên đồ sát quân địch, thật sự là quá buồn cười rồi." Vân Nương nhếch miệng, mỉa mai cười nói.
Khuynh Cuồng cầm cuốn sách, ngón cái điểm nhẹ lên quyển sách, nụ cười bên khóe miệng vẫn không thay đổi, không nhìn ra được là nàng đang suy nghĩ gì, nhưng rất rõ ràng là nàng cũng không có đọc sách.
"Thánh tôn, chúng ta có phải là nên giáo huấn Minh Tông không biết phân biệt một chút hay không?" Vân Nương xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt chờ mong mà hỏi thăm.
Hà Tử Lan ở một bên lạnh lùng trầm mặt, hừ một tiếng nói: "Ngày hôm qua còn giết chưa đã nghiền sao? Lúc nào ngươi lại trở nên bạo lực như vậy rồi hả? (truyện được edit tại tamvunguyetlau) Đem lời dạy bảo của Thánh tôn quên đi nơi nào rồi, mọi thứ không thể chỉ muốn giải quyết bằng nắm đấm, có biết hay không?" Ngữ khí nghe như có chút đau xót.
"Đã biết." Sắc mặt Vân Nương cứng đờ, cúi đầu ủy khuất, ta rất đau lòng a! Chu Tước Thần Quân đây là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, sớm biết như vậy đã không ở trước mặt nàng khoe khoang tối hôm qua có bao nhiêu 'đặc sắc' a, đây quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ rồi! Cứ ngây thơ mà trở thành nơi trút giận của nàng, haiz, ai bảo mình là cấp dưới của người ta đây!
Khuynh Cuồng rất bất đắc dĩ nhìn Hà Tử Lan đang trầm mặt mà cười cười, đừng tưởng rằng nàng không biết nha đầu kia còn đang khó chịu những chuyện gì, còn không phải đang nghe Vân Nương bọn hắn khoe khoang ngày hôm qua giết người có bao nhiêu thích ý, tay cũng ngứa lên rồi, lại bị chính mình nghiêm lệnh không thể đi ra thì liền đen giận dữ trút lên người Vân Nương đáng thương, nói cho cùng, nàng mới thật là bạo lực.
"Tốt rồi, Tử Lan, ngươi cũng đừng có lại khó chịu, ngươi muốn trách thì ngươi cứ trách ta đi!" Khuynh Cuồng nhẹ nhàng buông quyển sách xuống, cười nói.
Tử Lan nghe xong, lập tức ôm cánh tay Khuynh Cuồng, cong miệng nói: "Tử Lan mới không nỡ trách lão đại đâu! Lão đại cũng vì tốt cho thuộc hạ mà! Thuộc hạ chỉ hận thân thể chính mình vô dụng như vậy, không thể làm việc cho lão đại được." Bởi vì khi còn bé phải chịu cực khổ nên khiến cho nàng rơi xuống bệnh căn, chỉ cần bị nhiễm lạnh là tùy thời có thể lấy mạng của nàng. Vì thế, lão đại phí rất nhiều tâm tư, tìm đến danh y tốt nhất thiên hạ, tìm những loại thuốc quý báu nhất, lại vẫn trị không hết bệnh của nàng. Ngay cả thiên hạ đệ nhất thần y đều nói, bệnh này sẽ cùng theo nàng cả đời, nàng đã sớm tuyệt vọng rồi.
Nhìn thấy đáy mắt nàng hiện lên đau thương, Khuynh Cuồng chủ động ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Ngươi yên tâm, cho dù như thế nào, ta nhất định sẽ chữa cho tốt ngươi." Rất nhanh, rất nhanh, Khuynh Cuồng nói bổ xung trong lòng.
"Lão đại." hai tay Tử Lan ôm chặt lấy eo của Khuynh Cuồng, chui vào lòng, cảm thấy ấm áp vô cùng, mặc dù toàn bộ người trong thiên hạ đều từ bỏ nàng, nàng cũng không để ý, chỉ cần có lão đại là tốt rồi, mà lão đại vĩnh viễn đều không có khả năng sẽ bỏ rơi nàng. Giờ khắc này, nàng cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ. Không, là kể từ khi lão đại xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng là người hạnh phúc nhất.
Diệp Ảnh vừa tiến đến, liền n hìn thấy hai người ôm một chỗ, trên mặt hiện lên một tia cổ quái, nhưng cũng chỉ lập tức thoáng qua, đi đến bên cạnh Khuynh Cuồng gọi một tiếng: "Lão đại."
"Ừ." Khuynh Cuồng nhẹ nhàng buông Tử Lan ra, nhưng vẫn nắm tay nàng như cũ, nói: "Ảnh, chuyện gì?"
"Lão đại, Liễu Kiếm Khung đã theo như kế hoạch của lão đại, chia làm hai đường đánh Yến Vũ cùng Hàn Sương, nay truyền đến tin tức đã hạ được mấy thành của hai nước này rồi. Hai nước Yến Vũ, Hàn Sương lòng người bàng hoàng, liên tiếp hướng Sở Vân, Phượng Nghiêu xin giúp đỡ, lại bị cự tuyệt. Nước Tề Nguyệt đã tăng cường binh lực biên cảnh, phòng ngừa quân ta xuất binh đánh, đối với chỉ trích của Yến Đạt Lãng thì bảo trì trầm mặc."
"Tin tức này chính xác chứ?" Khuynh Cuồng nhẹ gật đầu hỏi.
"Trên thư nói nhất định là chính xác. Nguyệt Quân Phong nghe được quân Tề Nguyệt lúc hợp quân bị tiêu diệt cũng không có phản ứng gì, ngược lại là thần nữ Nguyệt Điện. Ngay hôm tin tức truyền ra liền quay về nước, đêm đó, bí mật tìm tới phủ thái tử, ngày thứ hai, Nguyệt Quân Phong liền vào cung, cùng Hoàng đế Tề Nguyệt bí mật đàm luận cả buổi, về sau liền truyền ra mật chỉ gia tăng binh lực biên cảnh." Diệp Ảnh vừa nói, bên cạnh đem mật thư ở trong tay đưa cho Khuynh Cuồng.
Nhìn lướt qua mật thư, Khuynh Cuồng như có điều suy nghĩ nói:" Thần nữ Nguyệt điện? thần nữ Nguyệt điện chỉ lo về tế tự, tuy địa vị cao thượng, nhưng không cho phép tham dự chính sự. (truyện được edit tại tamvunguyetlau) Việc ba nước liên quân bí mật như vậy, nàng không biết thì mới đúng, trừ phi, nàng không phải chỉ là một thần nữ đơn giản như vậy, mà Nguyệt Quân Phong nha..." Cong môi cười khẽ một tiếng nói: "Xem ra, mọi chuyện cũng không có đơn giản như vậy đâu! Ha ha, càng ngày càng thú vị rồi."
"Ảnh, thứ đồ mà ta để cho Thanh Long làm còn chưa có đưa tới sao?" âm thanh của Khuynh Cuồng chợt đổi hỏi
← Ch. 56 | Ch. 58 → |