Đứa nhỏ
← Ch.10 | Ch.12 → |
"Khụ khụ... Tiểu Viêm..."
"Mẹ... Mẹ... Ô... khụ khụ..."
Biển ban đêm lạnh đến thấu xương, Chu Hiểu Hiểu liều mạng giãy giụa thoát khỏi dây thừng đang trói lấy mình nhưng mà vô luận cô dùng sức như thế nào thì nó chỉ càng lúc càng chặt. Chẳng lẽ... cô cùng Tiểu Viêm sẽ phải bỏ mạng ở đây có ăn ăn hay sao? Cô không muốn! Cô tuyệt đối không muốn! Nhưng mà thân thể càng ngày càng nặng, thật sự rất nặng. Nước từ bốn phương tám hướng kéo lại đây, dũng mãnh tiến vào lục phủ ngũ tạng của cô. Cô không thể thở được, ngay cả ý thức cũng dần biến mất rồi. Làm sao bây giờ... làm sao bây giờ...? Cuối cùng, cô không còn biết điều gì nữa...
••••••••••••• Hoa lệ phân cách tuyến •••••••••••••
Mùi vị thuốc sát trùng dày đặc kích thích khứu giác của Hạ Vũ Trạch, hắn cau mày nhìn chằm chằm Chu Hiểu Hiểu cùng Hạ Viêm đang nằm trên giường bệnh.
Lâm Chí Dịch thật rất đáng giận, thừa dịp hắn không có ở đây dám xuống tay tàn độc với một người con gái và đứa nhỏ thế này. May mắn trên người Tiểu Viêm có gắn vệ tinh định vị vị trí bằng không bọn họ có chết dưới đáy biển hắn cũng sẽ không hay biết. Lần này nhất định phải phái Mạc Lâm đi điều tra cho thật rõ, tốt nhất là mang tên lòng lang dạ thú kia ném vào trong ngục giam cho ngồi chồm hổm vài năm sám hối.
Còn có Chu Hiểu Hiểu này nữa, hắn mới từ Mĩ trở về liền gây cho hắn một kinh hách lớn như vậy. Chỉ có đến công viên trò chơi mà có thể nháo ra chuyện lớn này, cô gái này thật dư liều, khiến cho hắn tức muốn chết.
Lúc này, cửa phòng bệnh phát ra một tiếng mở nhỏ, chỉ thấy một vị bác sĩ ngoài bốn mươi tuổi mặc áo trắng đi đến.
"Xin chào!" Hạ Vũ Trạch đứng dậy hướng bác sĩ gật gật đầu.
Vị bác sĩ cũng gật đầu chào lại hắn sau đó đi đến giường bệnh nhìn nhìn Hạ Viêm, lại nhìn nhìn đến Chu Hiểu Hiểu.
"Bác sĩ, bọn họ không có việc gì chứ?" Hạ Vũ Trạch tiến đến hỏi.
Bác sĩ lật xem sổ sách rồi nói "Thân thể cô gái vẫn là có chút suy yếu, nếu không chịu bồi dưỡng cẩn thận thì đứa nhỏ có thể..."
"Đứa nhỏ? Bác sĩ, đứa nhỏ không phải là không có chuyện gì sao? Đêm hôm qua nó còn tỉnh lại mà" Hạ Vũ Trạch chỉ chỉ Hạ Viêm đang nằm trên giường bệnh, lại nhìn sang phía Chu Hiểu Hiểu "Hình như cô ấy có vẻ nặng hơn nó mà"
Nửa đêm hôm qua không phải đã kiểm tra qua hay sao? Bác sĩ bảo Tiểu Viêm chỉ là uống nước nhiều nên ngất đi, chỉ nhiễm gió và cảm thôi, chỉ cần nghỉ ngơi uống thuốc là sẽ khỏi. Hôm qua nó còn tỉnh lại, còn đòi ăn, còn nói phải vừa ăn vừa chờ mẹ tỉnh lại, chẳng qua là do ăn hơi no nên cảm thấy buồn ngủ liền ngủ. Nhìn dáng vẻ của nó thật khỏe mạnh, một chút cũng không giống có bệnh. Ngược lại, Chu Hiểu Hiểu không biết bơi còn bị trói tay chân, hiện tại còn có thể thấy rõ vết bầm xanh xanh tím tím trên cổ tay của cô, cũng không biết rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu ngụm nước biển, hơn nữa cả một buổi tối cũng không có tỉnh lại.
"Ách! Tôi nói không phải là đứa nhỏ kia" Bác sĩ chỉ chỉ Chu Hiểu Hiểu nói "Tôi nói chính là đứa nhỏ trong bụng cô gái này đấy"
"Đứa nhỏ trong bụng?" Hắn khó hiểu.
"Ngài không biết sao? Vợ ngài mang thai đã bốn mươi ngày rồi"
"Bốn mươi ngày? Mang thai?" Hạ Vũ Trạch ngây ngẩn, cả người ngã ngồi trên ghế. Cô mang thai? Nói như vậy... một đêm kia... cô liền...
"Bác sĩ, ông chắc chắn sao? Cô ấy thật sự..."
"Đúng vậy! Vợ ngài quả thật là mang thai. Do cô ấy ngâm mình trong nước lạnh khá lâu cho nên rất có thể ảnh hưởng đến thai nhi. Thế nhưng ngài cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ cả mẹ lẫn con an toàn"
Đứa nhỏ? Mang thai? Trời ạ! Hạ Vũ Trạch! Mày xem mày đã làm ra cái gì? Làm sao chuyện đó lại có kết quả liền lần đầu tiên vậy? Cô gái kia thế nhưng lại mang thai, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hắn thật sự phải cùng cái người quê mùa kia kết hôn sao? Nếu như không muốn kết hôn thì cái bụng lớn kia phải giải quyết như thế nào? Chuyện này rành rành ra đây làm sao có thể trốn tránh trách nhiệm được đây?
"Chủ tịch Hạ?" Không biết khi nào thì Mạc Lâm đã tiến vào, lắc lắc Hạ Vũ Trạch đang ngẩn người.
"Sao?" Hắn ngẩng đầu nhìn bạn tốt, nhất thời khẩn trương cũng tiêu trừ đi một nửa "Mọi chuyện đều thỏa đáng hết rồi sao?"
"Bọn cướp đã bị cảnh sát bắt, tuy nhiên..."
"Tuy nhiên cái gì?"
"Lâm Chí Dịch đã nhảy xuống biển chạy trốn"
"Tên hỗn đản này!"
"Không cần lo lắng, cảnh sát đã an bài nhân thủ ở khắp các bến tàu, tôi nghĩ không bao lâu nữa thì hắn cũng sẽ sa lưới thôi"
"Haizz!" Hạ Vũ Trạch thở dài, nói "Lần này cũng nhờ ngươi, bằng không Tiểu Viêm cùng cô gái kia không biết sẽ như thế nào đâu"
"Khách khí cái gì?" Mạc Lâm vỗ vỗ xuống bờ vai của hắn, hỏi "Ngươi có tâm sự sao?"
"Hả? Tôi thì có tâm sự gì?"
"Ngươi tốt nhất nên thành thật nói cho tôi biết, nói không chừng tôi còn có thể giúp cho ngươi"
Hắn ngẩng đầu nhìn Mạc Lâm, bất đắc dĩ mở miệng, nói "Chu Hiểu Hiểu... cô ta... cô ta mang thai..."
"Không phải là tác phẩm của ngươi chứ?"
Hạ Vũ Trạch nhìn bộ mặt đón chờ kịch hay của Mạc Lâm, bất đắc dĩ gật gật đầu.
"Có thể là..."
"Không tồi nha! Rất tốt!" Vẫn là bộ dáng nhất quán lạnh lùng.
"Cái gì kêu không tồi? Cái gì là rất tốt? Tôi đang phiền chết đây! Cô ta đang mang thai đó. Ngươi nói tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Dùng tác phong thường ngày của ngươi mà giải quyết"
"Giải quyết như thế nào?"
"Nhất tay, đem đứa nhỏ xoá sạch"
"Này! Mạc Lâm! Ngươi làm sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ?" Hạ Vũ Trạch nắm lấy cổ áo của Mạc Lâm lớn tiếng nói.
Mạc Lâm bất đắc dĩ nhún vai "Vậy ngươi hãy nói sẽ làm thế nào đi? Sinh nó ra à?"
"Ngươi...!" Đúng vậy! Cuối cùng cũng không thể kêu cô ta sinh đứa nhỏ ra được. Hắn có một mình Tiểu Viêm là đủ rồi, hắn không cần kết hôn, cũng không cần phải sinh thêm một đứa nhỏ nữa.
"Hiện tại có hai loại lựa chọn, bỏ hoặc nuôi" Nhìn vẻ mặt rối rắm của bạn tốt, trong lòng Mạc Lâm chính là một vẻ xem thường. Rõ ràng thật thích Chu Hiểu Hiểu mà đánh chết cũng không chịu thừa nhận, hắn thật muốn nhìn Hạ Vũ Trạch có thể mạnh miệng tới khi nào.
"Này! Vậy ngươi nói ta nên làm sao bây giờ?" Hạ Vũ Trạch thở dài, một lần nữa buông người ngồi xuống ghế.
Mạc Lâm sửa sang lại cà vạt, chậm rãi nói "Muốn nghe ý kiến của ta sao?... Bỏ!"
"Này! Tại sao ngươi cứ lạnh lùng như thế chứ? Không phải lúc trước ngươi nói rằng người rất thích cô ta sao? Tại sao ngươi lại không muốn ta để cho cô ta sinh hạ đứa nhỏ chứ? Rồi tại sao ngươi lại không muốn ta cùng cô ấy kết hôn?" Lời Hạ Vũ Trạch vừa nói ra, Mạc Lâm nở nụ cười, là lần đầu tiên cười sáng lạn như vậy, Hạ Vũ Trạch cũng ngây ngẩn cả người.
"Trong lòng ngươi đã có đáp án, còn cần gì phải hỏi ta?"
"Không phải! Ta chỉ là..." Hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì đây? Làm sao lại muốn cùng cô ta kết hôn, sinh con chứ? Hắn nhất định là điên rồi. Đúng vậy! Nhất định là điên rồi!
"Không cần phải giải thích, giải thích chính là không thành thật, không thành thật chính là đang dấu giếm" Mạc Lâm vỗ vỗ bờ vai của hắn "Công ty còn có việc, ta đi trước. Ngươi nên từ từ suy ngẫm lại đi!"
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Cái tên Mạc Lâm này càng ngày càng kỳ quái, hắn rốt cuộc là muốn như thế nào đây? Tự nhiên lại thích nói nhảm như vậy, còn có Chu Hiểu Hiểu kia, rốt cuộc phải bắt cô làm sao bây giờ, thật hại não a...
"Ưm..." Trên giường bệnh, lông mi của Chu Hiểu Hiểu động một chút, chậm rãi mở to mắt "Nơi này... là thiên đường sao...?"
"Ngu ngốc" Ý thức được cô tỉnh, Hạ Vũ Trạch lập tức xông lên nâng cô ngồi dậy "Nơi này là bệnh viện"
"Chú già?" Chu Hiểu Hiểu nhìn hắn, cô không phải đã chết đuối rồi sao? Làm sao còn có thể nhìn thấy hắn được? Là ảo giác sao?
"Này! Ta nói cô quả thật là người ngu ngốc mà"
Trời ạ! Không phải ảo giác, thật là ông chú già lông trắng nha. Như vậy... là cô chưa có chết sao? Là còn sống sao?
"Lá gan của cô cũng thật là lớn, có khả năng mang đến cho ta nhiều phiền phức như vậy"
"Thật xin lỗi..." Thảm, hắn đã biết mọi chuyện rồi, hắn nhất định sẽ hung hăng mắng cô chết mất.
"Một câu 'thật xin lỗi' là có tác dụng sao?"
"Thật sự rất xin lỗi! Tôi biết sai rồi" Cô nhìn hắn, nước mắt gần như muốn theo hốc mắt tràn ra ngoài đến nơi, cô cũng có muốn mọi chuyện xảy ra như vậy đâu "Tiểu Viêm không có chuyện gì chứ?"
"Nó không sao" Nói xong, Hạ Vũ Trạch chỉ chỉ chiếc giường bệnh bên cạnh cô "Nó chỉ là đang ngủ thôi"
"Vậy là tốt rồi!" Rốt cục cũng có thể nhẹ thở ra một hơi.
"Này! Ta nói cô..." Hạ Vũ Trạch thình lình xuất ra một câu lấp lửng.
"Sao?"
"Cô... có biết... cô mang thai...?" Hạ Vũ Trạch ngượng ngùng, tay cứ vuốt cuốt mái tóc mình.
Chu Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, lập tức khẽ gật đầu "Tôi biết"
Thảm! Thật sự thảm rồi. Hắn làm sao biết được chuyện này chứ? Làm sao bây giờ? Hắn nhất định sẽ đuổi cô đi thôi. Hắn nhất định sẽ tống cổ cô đi cho mà xem.
"Này! Cô làm sao lại không cho ta biết?" Hắnquay phắt đầu lại, bắt lấy bả vai cô. Cô gái này cũng thật là... rõ ràng biết bản thân đang mang thai cũng không chịu nói với hắn.
"Bởi vì..." Chu Hiểu Hiểu không dám nhìn hắn, cúi đầu nắm chặt hai tay mình nói "Tôi biết chú thật sự rất chán ghét tôi, không hề thích tôi. Khi tôi biết mình mang thai, quả thật tôi thật sự sợ hãi, tôi không có bất kỳ người thân nào, chú thì lại đang ở nước ngoài, tôi cũng không nghĩ sẽ làm phiền đến chú, hơn nữa chuyện này cũng đều là do tôi không tốt, lúc trước nếu không phải tôi cường bạo chú thì cũng sẽ không có phát sinh chuyện. Tôi cũng không muốn có đứa nhỏ này nhưng khi nghĩ lại thì nó cũng thật đáng thương, dù sao tôi cũng không định kết hôn với bất kỳ ai. Người như tôi tstrongi kẻ nào dám cưới chứ, đúng không? Cho nên tôi nghĩ sẽ chờ chú trở lại liền rời đi, sau đó tìm nơi nào mà không ai biết đến sinh nó ra. Tuy rằng làm như vậy thật rất vất vả... nhưng mà tôi muốn có một đứa nhỏ giống như... giống như Tiểu Viêm..."
Nói xong, cô nghẹn ngào nấc lên. Hạ Vũ Trạch cũng hoàn toàn choáng váng, cô gái này chẳng lẽ muốn hướng hắn đá một cú rồi bỏ đi thật xa đấy chứ?
"Tiểu Viêm thật sự... thật sự rất ngoan... Nó luôn gọi tôi là mẹ... Tuy rằng... tôi trước kia thật chán ghét... thật chán ghét cái tên thối tiểu quỷ đó, nhưng mà... khi nó cười và gọi tôi là mẹ, tôi lại thật sự... thật sự rất vui vẻ... Trước kia, lúc tìm kiếm việc làm, thật sự rất vất vả... nhưng mà vừa nghe đến nó gọi tôi là mẹ, tôi sẽ đem tất cả phiền não đều quên mất..." Chu Hiểu Hiểu lung tung lau đi nước mắt trên mặt, tiếp tục nói "Nó thật sự xem tôi là mẹ của nó... nhưng mà tôi lại không thể nào ở bên cạnh nó cả đời... Cho nên... tôi thật muốn có một đứa nhỏ giống Tiểu Viêm bên cạnh..."
← Ch. 10 | Ch. 12 → |