← Ch.2827 | Ch.2829 → |
Chương 2870
Bộ giáp sáng trên người Hoàng Công Hoán lấp lánh như là vảy cá, có tính năng phòng ngự cực mạnh.
Trương Thác lắc lắc cánh tay hơi tê, ánh mắt trở nên nặng nề.
Người biến dị, Trương Thác đã gặp nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp được kẻ mạnh giống như Hoàng Công Hoán.
Bây giờ điều mà Trương Thác để ý nhất, cũng không phải là Hoàng Công Hoán, nếu như chỉ là một kẻ địch này, Trương Thác tự tin rằng mình có thể giết chết anh ta, nhưng vấn đề ở chỗ người này chỉ là một người bọn họ tạm thời phái ra sau khi phát hiện mình tiến vào, trong này rốt cuộc còn có bao nhiêu loại người như vậy nữa? Nói một cách khác, rốt cuộc đây là tổ chức gì? Phản Tổ Minh sao?
Trương Thác nheo mắt lại, anh không có cách nào xác định phỏng đoán trong lòng mình, nếu như là Phản Tổ Minh, lúc ấy vì sao Lam Vân Dương phải nói nhiều với mình như vậy làm gì, nhìn ánh mắt lúc đó của Lam Vân Dương không giống như đang lừa gạt mình, ông ta cũng cực kì lo lắng với việc hai nền văn minh va chạm.
Nhưng từ trong lời nói của Hoàng Công Hoán, có thể biết được con đường nối liền hai nền văn minh chính là do tổ chức của bọn họ làm ral Hoàng Công Hoán liếm môi, có thể nhìn thấy đầu lưỡi của anh ta đã biến thành phân nhánh như là lưỡi rắn, lúc này Hoàng Công Hoán đã không có cách để nói chuyện bình thường, ánh mắt của anh ta trở nên càng thêm âm trầm lạnh lẽo, tốc độ cũng nhanh hơn so lúc trước.
Thế tấn công của Hoàng Công Hoán càng thêm hung dữ hơn trước đó, khớp nối khuỷu tay, đầu gối, thậm chí là chân, nắm tay, trên lưng, trước ngực, phía sau Hoàng Công Hoán đều mọc ra gai ngược bén nhọn, cơ thể như vậy khiến Trương Thác căn bản không có cách nào ra tay được.
Hoàng Công Hoán đánh nhau với Trương Thác, nói theo một cách khác, Hoàng Công Hoán đã lấy được ưu thế tuyệt đối.
Không thể dùng khí, trong tay Trương Thác lại không có binh khí, chỉ lấy cứng đối cứng với Hoàng Công Hoán bằng cơ thể, hiển nhiên không phải biện pháp thích hợp.
Hoàng Công Hoán cũng cực kì rõ ràng ưu thế của mình, lúc đánh nhau hoàn toàn là dáng vẻ không thèm quan tâm, căn bản cũng không hề phòng thủ, chỉ dùng hết sức để tấn công, Trương Thác lập tức rơi vào thế yếu, căn bản không có cách nào đánh trả, bị đánh lui liên tục.
"Âm ầm!"
Một cây đại thụ sụp đổ, đè lên cả vùng, chỗ cây đại thụ bị chém đứt có vết cắt gọn gàng, là bị một móng của Hoàng Công Hoán gây ra.
Trương Thác há miệng thở hổn hển, không ngừng vất vả di chuyển, anh chỉ có thể dựa vào hai chân, mà Hoàng Công Hoán, không chỉ có tứ chỉ biến dị, cái cánh còn cung cấp cho †a ta tốc độ kinh khủng hơn.
"Trương Thác, sao chỉ biết chạy vậy? Đến đây, ra chơi đùa đi"
Giọng nói của Hoàng Công Hoán vang lên, tràn ngập vẻ giêu cợt, đầu lưỡi của anh ta đã trở về hình dáng ban đầu, cả người giống như một lưỡi dao sắc bén, có thể gây ra vết thương cực lớn cho Trương Thác bất cứ lúc nào.
Trương Thác căn bản không thèm để ý tới Hoàng Công Hoán nói cái gì, bây giờ anh đang không ngừng di chuyển trong cánh rừng rậm này, muốn tìm được một cửa ra.
"Trương Thác, cậu có biết không, cậu và ông bố của cậu đúng là giống nhau, chỉ biết chạy loạn khắp nơi giống chó nhà có tang, cuối cùng làm mất con, còn hại chết vợ của mình, cậu có biết hay không, lúc trước ông ta quỳ ở nơi đó thật sự rất giống một con chó." Hoàng Công Hoán tiếp tục trào phúng: "Lúc trước, ông ta chỉ thiếu mỗi việc liếm sạch nước tiểu trên đất thôi, như thế này đi, nếu như bây giờ cậu đồng ý quỳ xuống, tôi có thể lựa chọn không giết cậu, thế nào?"
Giọng nói của Hoàng Công Hoán khiến Trương Thác vẫn luôn di chuyển đột nhiên dừng bước chân lại, bỗng nhiên xoay người ngay tại chỗ, nhìn Hoàng Công Hoán đang vỗ cánh trên không trung.
Trên mặt Hoàng Công Hoán lộ ra một nụ cười, anh ta nói nhiều như vậy, chính là muốn chọc giận Trương Thác, bởi vì anh ta phát hiện, nếu như Trương Thác cứ chạy như thế mãi, mình căn bản không có cách nào làm gì Trương Thác trong khoảng thời gian ngắn, một khi tiếp tục như vậy, chờ người kia tới, tất cả sẽ không có ý nghĩa gì nữa.
Hoàng Công Hoán chậm rãi đến gần Trương Thác, tiếp tục nói: "Cậu biết không, hai bố con các cậu sống còn không bằng hai con chó đâu, có muốn biết lúc trước ông ta hèn mọn cỡ nào hay không? Tôi có thể từ từ nói cho cậu nghe, thế nào?
← Ch. 2827 | Ch. 2829 → |