← Ch.1868 | Ch.1870 → |
Chương 1902:
Trương Thác cầm ly rượu trong tay lắc nhẹ, liếc nhìn Chung Đức Lập: "Anh đang nói chuyện với tôi đấy à?"
Chung Đức Lập hừ lạnh: "Bằng không thì thế nào?"
"Xin lỗi" Trương Thác cười nhẹ vỗ vai Hướng Thanh Điệp: "Tôi đang nói chuyện với cô ấy"
Trong mắt Chung Đức Lập hiện lên vẻ tức giận không chỉ vì giọng điệu của Trương Thác mà còn vì anh ta đập vào vai Hướng Thanh Điệp, hành động này càng làm anh ta tức giận.
Ở trong giới kinh doanh Đông Hòa, ai mà không biết Chung Đức Lập đã theo đuổi Hướng Thanh Điệp được vài năm rồi, trong lòng rất nhiều người đã đem hai người họ ghép thành một đôi rồi! Nhưng bây giờ cái người trước mặt này lại ngay trước mặt anh ta làm ra động tác thân mật như vậy, thử hỏi Chung Đức Lập làm sao có thể chịu được!
Chung Đức Lập căng đầu mày, lạnh lùng nói: “Nhóc con, chú ý thái độ nói chuyện của cậu với tôi! Cậu có biết tôi là ai không?"
Hướng Thanh Điệp nhìn thấy cảnh này, trong lòng giật mình. Cô ta và Chung Đức Lập quen biết nhau đã nhiều năm, cũng biết tính cách của Chung Đức Lập là một người cực kỳ sĩ diện. Nhưng cũng bởi vì biết được điều này, nên Hướng Thanh Điệp tuyệt đối không thể để cho Chung Đức Lập và người đàn ông trước mặt ghét nhau. Nếu không, với phong cách làm việc của người đàn ông này, Chung Đức Lập tuyệt đối sẽ đi đời nhà mat Ngay cả người của gia tộc Middleton cũng dám giết, anh còn có cái gì không dám làm chứt Hướng Thanh Điệp vội vàng nói với Chung Đức Lập: “Anh Chung, đây là một người bạn của em, đừng giận, đừng giận."
“Bạn?” Chung Đức Lập đánh giá Trương Thác. Không thể không nói, bề ngoài của Trương Thác, và cả sự tin trên người đều khiến cho Chung Đức Lập có một loại cảm giác khủng hoảng: “Thanh Điệp, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi, sao trước giờ chưa từng nghe em nói có một người bạn như vậy?"
“Ha ha” Hướng Thanh Điệp cười gượng một tiếng, tìm một cái cớ: “Người bạn này của em mới đến nước chúng ta không bao lâu."
“Thanh Điệp, cậu xem anh tôi là đồ ngốc à" Chung Quỳnh Dao trợn trắng mắt: “Một người mới đến không lâu, có thể tham gia vào bữa tiệc lần này sao? Cho dù anh ta mới đến, vậy cũng có thể là thiếu gia của một tập đoàn tài chính nào đó nhỉ"
Hướng Thanh Điệp liếc nhìn Trương Thác, cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể ngồi một bên cười gượng.
Chung Quỳnh Dao vươn tay đến chỗ Trương Thác, chớp chớp mắt: “Xin chào anh chàng đẹp trai, tôi tên là Chung Quỳnh Dao, làm quen nha?"
Trương Thác liếc nhìn Chung Quỳnh Dao, không thèm để ý đến cô ta, mà quay qua nói với Hướng Thanh Điệp: “Hình như cô đã quên tôi hỏi cô chuyện gì rồi. Nói tôi nghe xem chuyện của Hạ Hầu Nguyệt"
Bị Trương Thác lơ như vậy, sắc mặt Chung Quỳnh Dao lập tức trở nên vô cùng khó coi.
“Tôi nói thằng nhóc cậu, đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Chung Đức Lập tức giận, giơ nắm đấm lên muốn dạy dỗ Trương Thác.
Hướng Thanh Điệp hoảng hốt trong lòng, ngay lúc Chung Đức Lập giơ nắm đấm lên liền vội vàng đứng bật dậy, bắt lấy cánh tay của Chung Đức Lập: “Chung Đức Lập, anh muốn làm gì"
Cách Hướng Thanh Điệp bảo vệ người khác như vậy, khiến cho lòng Trương Đức Lập hãng đi một nhịp, lập tức suy đoán quan hệ giữa người đàn ông này và Hướng Thanh Điệp, tuyệt đối không đơn giản!
Chung Đức Lập không biết là Hướng Thanh Điệp làm như vậy, chỉ là đang bảo vệ anh ta mà thôi.
Trong lúc Chung Đức Lập muốn nói gì đó, tiếng nhạc tao nhã trong sảnh tiệc kia bỗng nhiên ngừng lại. Ngay sau đó, ánh đèn sáng rực trong phòng cũng đột nhiên biến mất. Sự cố như vậy làm cho trong sảnh tiệc vang lên một hồi tiếng kêu hoảng sợ.
Bóng tối chỉ duy trì một giây, một ngọn đèn pha đột nhiên sáng lên, chiếu thẳng trước cửa phía trong của sảnh tiệc.
← Ch. 1868 | Ch. 1870 → |