← Ch.1444 | Ch.1446 → |
Chương 1470:
Đối với việc cắt xén vật liệu, An Đông Hưng nhìn thấy hết, chỉ có thể dùng ánh mắt áy náy nhìn Trương Thác.
Dù sao sự tồn tại của Hằng Minh rất đặc biệt, An Đông Hưng phải bảo đảm cân bằng của cả đội ngũ, nếu như lúc này lại đứng ra nói chuyện cho Hằng Minh, rất có thể sẽ khiến những người còn lại bất mãn, đến lúc đó hành động sẽ chỉ càng thêm phiền phức.
Trong cuộc thăm dò như vậy, một ngày buồn tẻ vô vị nhanh chóng qua đi, đám người bước ra khỏi địa điểm cũ của Lâu Lan hơn mười cây số thì hoàn toàn chìm trong một mảnh hoang mạc, khắp nơi đều là cát vàng, lúc vừa thấy cát vàng, mọi người cũng có khá hứng thú, cảm thấy đất trời này thật rộng lớn, nhưng bây giờ nhìn một cái, thậm chí sẽ có một cảm giác đánh mất hy vọng vào cuộc sống.
Ban đêm, gió lạnh gào thét, mọi người khoác thêm áo chống lạnh, thắp đống lửa.
Hằng Minh này cơm cháo vẫn vô vị, mà nơi khác, thịt cá đầy ắp, Tổ Lâm hôm nay im lặng ăn cháo, sau khi ăn xong thì đi vào trong lều vải.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, An Đông Hưng tập họp đội ngũ, bắt đầu xuất phát.
Người của Dụ Hưng dò đường phía trước, lấy bộ đàm tiến hành truyền tin.
Sắp đến giữa trưa, đang lúc mọi người chuẩn bị cơm trưa, trong bộ đàm đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh ồn ào.
"Xảy ra chuyện, mau tới đây"
Nghe tiếng trong bộ đàm, một đám công ty vệ sĩ vốn cầm rồi bèn ném xuống đất, vội vàng thu dọn đồ đạc, nhanh chân chạy tới vị trí của vệ sĩ Hưng Yên.
Cự ly khoảng cách giữa đám người không xa, cũng chỉ hơn năm trăm mét, mặc dù trong cát vàng bước đi khó khăn, nhưng tất cả mọi người đều là kẻ luyện võ, gần như ba phút đã đuổi tới.
Lúc bọn họ đuổi tới đã thấy người của bảo vệ Dụ Hưngđang giằng co với mười ba người, mười ba người này đều cưỡi trên con ngựa cao to, che mặt, giống như Mã Phỉ trong phim truyền hình, sau lưng mỗi người bọn họ còn vác một cây súng săn cũ kỹ.
Sự tồn tại của mười ba tên Mã Phi, đối với nhóm mấy trăm người xa lạ mà nói, hiển nhiên là không có chút uy hiếp nào, nhưng súng săn sau lưng của đối phương, lại không thể khiến cho người của An Đông Hưng khinh địch, ngay cả người của Dụ Hưng sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Trong sa mạc, tốc độ của mọi người đều bị cản trở nghiêm trọng, ngựa chạy không nhanh như trước, thêm vào chỗ cát lún ở đây khiến xe không vào được. Nếu đi bộ thì không ai có thể nói là đuổi kịp những tay đua này. Vũ khí cự ly mặc dù chỉ là một loại súng ngắn cổ lỗ, nhưng nếu muốn làm cái gì, vẫn sẽ khiến cho đám người An Đông Hưng rất đau đầu, một khi một hai người bị thương, bọn họ nhất định sẽ rút lui, việc này đối với chuyện chỉ trả một số tiền lớn để đi vào sa mạc của An Đông Hưng, là tuyệt đối không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra.
“Các vị, chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi, vô ý mạo phạm."
An Đông Hưng đi từ trong nhóm người ra, đặc biệt quan sát một con ngựa của đôi phương, phát hiện mười ba con ngựa này, rất rõ ràng là vô cùng có sức lực, mới bắt đầu mở miệng nói: “Các vị ở trong sa mặc, vật tư thiếu thốn, tôi coi như là mua đường đi, nhưng thứ này tặng các vị’ An Đông Hưng vẫy tay một cái, vị chủ quản Trần xách ra một cái túi màu đen đi ra, vứt lên phía trước nền đất sa mạc, miệng túi mở ra, những chỉ phiếu màu đỏ bên trong hiện ra.
An Đông Hưng lên tiếng: “Các vị, đây là mười vạn nhân dân tệ, tôi thấy các vị cũng đã cưỡi ngựa lâu rồi, dùng cái này để đổi lấy yên ngựa tốt."
“Mười vạn nhân dân tệ?” Một têm neo mặt nạ cưỡi ngựa lạnh lùng cười một tiếng, cưỡi ngựa tiến lên phía trước, khơm người xuống, nhặt lấy túi đen trên mặt đất, những tờ chi phiếu đỏ bên trong, nhất thời bị xả bay khắp bầu trời.
An Đông Hưng đứng đó sắc mặt thay đổi.
“Các vị, tôi không ý của các vị là gì?"
“Không có ý gì hết" Tên Mã Phỉ chỉ vào những vật liệu sau lưng của An Đông Hưng cùng nhóm người của công ty bảo vệ Hựu Hùng: “Những thứ đồ đó, chúng tôi muốn một nửa"
“Một nửa? Không thể nào!” Tào Chung lập tức lên tiếng: “Chúng tôi có đến mấy trăm người, các người muốn một nửa, thì chúng tôi phải làm sao?"
Khi nói chuyện Mã Phỉ cũng không trả lời Tào Chung, mà nhìn về phía sau một cái, trong chốc lát, một tên Mã Phỉ sau lưng anh ta, động tác nhuần nhuyễn rút súng săn ra, quen thuộc đặt lên đạn, tiếp theo, kéo cò.
“Bằng” Một tiếng nổ vang lên, vô cùng nặng nề, chứng mình đây là khẩu súng săn lâu đời, tùy là đồ vật đã cũ kỹ, nhưng uy lực lại không hề nhỏ, đôi bên cách nhau tâm ba mươi mét, khẩu súng săn trong tay Mã Phi lại rất chuẩn sát bắn chúng ngay bên trên thùng nước, thùng nước bị “Bằng"
một cái nứt ra, nước chảy khắp nơi, giây phút tiếp xúc với mặt đất sa mạc, liên ngay lập tức bị hút vào, chỉ vài giây ngắn ngủi, một thùng nước cứ thể mà chảy cạn sạch, trên mặt đất sa mạc không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào, cứ như chưa từng xảy ra chuyện đó vậy.
← Ch. 1444 | Ch. 1446 → |