← Ch.1130 | Ch.1132 → |
Chương 273:
"Cái mà tôi hỏi hai người các người là cái gì, mà hai người các người lại trả lời tôi cái gì vậy." Giọng nói của Trương Thác rất nhạt nhẽo, cũng không mở miệng nói những lời đầy tục tĩu như thế giống người khác, nhưng sức đe dọa mà anh mang lại, không phải điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Có những người, chứng tỏ là họ có lương thiện thế nào đi chăng nữa, có điềm đạm hòa nhã thế nào đi chăng nữa, nhưng bản tính của họ vẫn sẽ không thay đổi, nếu như có người nói họ đã thay đổi rồi, vậy thì chỉ có thể nói là, họ đã học được cách khống chế tính khí của bản thân mình.
Vương giả của thế giới ngầm, uy nghiêm của đại nhân Satan, thì có bao nhiêu người dám đi khiêu chiến chứ!
Trương Thác biểu hiện ra mặt dễ tính, đó đều là vì trước mặt những người quen thuộc, trước mặt những người thân thiện, những kẻ địch của đại nhân Satan đó, đánh giá đối với anh, chỉ có hai chữ.
Ác quỷ!
Đây cũng chính là, nguồn gốc của cái tên Satan!
Hai tên thanh niên đối mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương, có thể nhìn ra được sự sợ hãi đó.
"Hỏi lại một lần cuối cùng, cái tay nào đập điện thoại, ai nói trước, thì người đó đi." Giọng nói của Trương Thác lại lần nữa vang lên, làm cho không khí ngập tràn sự ớn lạnh.
""Là...là.. là tay trái." Một tên thanh niên bên cạnh Tiểu Phong, run cầm cập nói.
Trương Thác cũng không lên tiếng, một người đứng bên cạnh Trương Thác, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Tiểu Phong, dùng sức vặn mạnh.
"ÁPP"
Cánh tay của Tiểu Phong bị một lực cực mạnh không cách nào kháng cự được xoay tròn một vòng, có thể nhìn thấy được, cả cánh tay của Tiểu Phong, bị vặn thành hình dạng giống như cái bánh quai chèo, cả gương mặt của Tiểu Phong, méo mó cùng lúc phát ra tiếng kêu là đau đớn thảm thiết.
Cảnh này, khiến cho mặt của hai tên bạn Tiểu Phong sợ tái mét.
Người bên cạnh Trương Thác thả tay của Tiểu Phong ra, bước chân của Tiểu Phong liên tục lùi về sau, rồi ngã nhào ra ghế sofa, sắc mặt trắng bệch, trán toát ra mồ hôi ngắn mồ hôi dài, miệng không ngừng há hốc mồm hít thở thật mạnh, nhưng lại không dám có một chút bắt kính nào.
"Đại ca! Hai chúng tôi thật sự vô tội, chuyện này không liên quan gì đến hai người chúng tôi cả!" Hai người bên cạnh Tiểu Phong, bây giờ như đã sắp khóc, hai người bọn họ cũng xem như đã nhận ra được, những người này tuyệt đối không thể đem ra để đùa giỡn được, lúc vừa rồi, cũng chính lúc đó, thì cánh tay của Tiểu Phong cũng trực tiếp bị bẻ gãy, đau đến nỗi không nói được, nửa đời sau này ước chừng cũng như tàn phế rồi!
"Không có liên quan?" Khóe miệng Trương Thác cong lên một nụ cười: "Hai người vừa rồi, nói chuyện cũng khá là vui đấy."
Mà những người này, còn đang lấy chuyện này ra để làm trò cười, lớn tiếng nói những thứ hạ lưu, đặt tình huống trên người của bất cứ một người đàn ông nào, cũng đều không thể nhịn nồi.
Cho dù là người đàn ông có nhu nhược hèn nhát thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không mặc kể để cho người phụ nữ của mình bị người khác ức hiếp, huống chi là một người đàn ông có bản lĩnh.
Lần này, không cần Trương Thác mở lời, có mấy người bước ra từ sau lưng Trương Thác, nắm lấy cổ áo của ba người Tiểu Phong, lôi bọn họ đi vào phía con hẻm sau quán bar.
Cái tay nào dùng để đập điện thoại, thì phế bỏ đi cái tay đó, cái miệng nào dùng để khinh thường nhục mạ người khác, vậy thì làm cho chúng nó vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa.
Trương Thác, từ trước đến giờ không phải là một người nhân từ.
Chương 274:
Sau khi Hàn Ôn Nhu rời đi, quyền lực trong tổ chức Thanh Diệp đã được giao cho Báo Tử.
Báo Tử đã lớn tuổi, anh đại Lôi Công đã thoái vị, nên khi Hàn Ôn Nhu giao phó quyền lực cho anh, Báo Tử cứ vậy tuyên bố về sau tất cả mọi chuyện của tổ chức Thanh Diệp sẽ do Trương Thác quyết định.
Nhóm lãnh đạo của tổ chức Thanh Diệp đã rất quen thuộc với Trương Thác, gần như không có ai phản đối, mà cũng không có ai dám phản đối.
Cứ như vậy, mặc dù tổ chức Thanh Diệp đang trong trạng thái vô chủ, nhưng sự đoàn kết và lòng trung thành của nó lại cao hơn bao giờ hết.
Khi đối mặt với Lôi Công hoặc Hàn Ôn Nhu, có lẽ còn có người nảy sinh ra những ý kiến dư thừa, nhưng người nào mà đã từng chứng kiến thủ đoạn của Trương Thác sẽ không còn dám sinh ra ý tưởng gì khác nữa. Uy lực của Trương Thác đã ăn sâu vào lòng người.
Người đứng ra làm việc với Trương Thác lần này tên Tiểu Lý, cũng là người của tổ chức Thanh Diệp, cậu đã chủ động liên lạc với Trương Thác.
Xử lý xong việc, mọi người đi ra khỏi quán bar.
Tiểu Lý là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trông có vẻ còn rất trẻ. Cậu cung kính đứng đối diện với Trương Thác: "Anh Trương, nếu không còn việc gì thì em sẽ dẫn người đi trước ạ."
*Ừ." Trương Thác gật đầu.
Nhận được sự cho phép từ Trương Thác, Tiểu Lý dẫn người rời khỏi nơi này.
Mà trong một ngõ hẻm sau quán bar, đang nằm ba thanh niên.
Chờ bọn chúng tỉnh lại sẽ hiểu rằng, cuồng vọng khi không sỏ hữu sức mạnh chính là tự rước họa vào thân.
Không chỉ riêng trong thế giới ngầm, có một đạo lý lúc nào cũng hoành hành, đó chính là kẻ thắng làm vua.
Cùng lúc đó, trong một tòa biệt thự ở thôn Tắc Thượng Thủy.
Nội thất biệt thự được trang trí rất xa hoa, có một đôi nam nữ đang ngồi ở trên ghế sa lông. Nam khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc đơn giản, gương mặt đã vương lại dấu vét từ năm tháng. Nữ tầm hơn bốn mươi tuổi, bình thường ắt hẳn có tập yoga, dáng người không hề sồ sề, những trên mặt là lớp trang điểm đắt đỏ, trên cổ còn đẹo một sợi dây chuyền trân châu.
Đôi nam nữ này chính là cha mẹ của Trịnh Sở, Trịnh Khai và Vương Tùng Phượng.
Hai người đương nhiên đã biết chuyện xảy ra hôm nay.
"Mẹ chiều con hư, tôi đã nói rồi, bà không thể chiều nó như thế được! Giờ hay rồi, xem nó đã làm ra chuyện gì này! Có ý định gian nhục người ta, đây là phạm pháp đáy!"
Trong giọng của người đàn ông mang theo ý chê trách, nhưng bất đắc dĩ vẫn chiếm phần nhiều hơn. Ông châm một điều thuốc, sương mù bay lên, trên bàn trà trước mặt ông là một chiếc gàn tạt đựng đầy tàn thuốc.
Con của mình là cái giống gì, Trịnh Khai hiểu rất rõ.
Vương Tùng Phượng mặt khó đăm đăm ngồi bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực: "Đó là con trai tôi, tôi chiều nó thì làm sao? Tôi nói cho ông biết này họ Trịnh, ông bảo nhân mạch của ông rất rộng cơ mà? Sao rồi, lần này không phát huy tác dụng nữa à? Tôi cho ông biết, con trai đã chờ mấy tiếng ở trong rồi đấy, ông tranh thủ thời gian nghĩ cách để thằng bé ra đi!"
"Rất khó." Trịnh Khai lắc đầu, cau mày: "Lần này nó chọc tới nhà họ Lâm, hơn nữa còn làm to chuyện đến mức này, lần này không dễ giải quyết."
"Tôi không cần viết nhà họ Lâm hay nhà họ Sâm." Vương Tùng Phượng cầm ly trà trước mặt quăng xuống đất nát bấy: "Dám đụng đến con trai tôi, ai cũng đừng nghĩ sống yên ổn! Trịnh Khai, tôi nói cho ông biết, nếu như con tôi xảy ra chuyện gì thật, hai ta cũng coi như xong!"
Để lại một câu này xong, Vương Tùng Phượng nồi giận đùng đùng đi lên tầng.
Trịnh Khai nhìn theo bóng lưng của Vương Tùng Phượng, hít thật sâu một ngụm khói, rồi từ từ phun ra, thở dài một cái.
Chương 275:
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
"Tớ bảo này Ngữ Lam, cậu xong chưa thế, không cần mang hành lý theo mà!" Mễ Lan đứng trước cửa biệt thự, hô hào với bên trong: "Mười hai giờ cất cánh rồi, mười giờ chúng ta phải đến sân bay, bây giờ đã là 80 rồi!"
"Đây đây, cô nàng này, vội cái gì thế không biết?" Lâm Ngữ Lam mặc bộ váy dài màu xanh da trời, để mặt mộc và mái tóc dài duỗi sau lưng, gây cho người ta ấn tượng một vẻ đẹp đầy trí thức, nhưng vẫn kèm theo cảm giác hoạt bát và đáng yêu.
Trương Thác đeo hai chiếc túi đứng chờ sẵn ở ngoài sân biệt thự, chờ taxi đến.
"Trương Thác, xe đến chưa?"
Hai cô gái bước ra ngoài sân, hỏi.
"Sắp đến cổng tiểu khu rồi, chúng ta ra ngoài chờ đi."
Trương Thác đáp, dẫn đầu ra ngoài tiểu khu.
Ba người vừa cười vừa nói suốt cả đoạn đường, Mễ Lan nói về hành trình mà cô đã lên kế hoạch sẵn, đầu tiên sẽ dẫn Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đi tham quan ở đâu, rồi sẽ đi đâu tiếp.
Đang trò chuyện thì một người mà Lâm Ngữ Lam không ngờ đến lại xuất hiện trước mặt ba người.
Vương Tùng Phượng ăn mặc quý phải chặn đường ba người.
Vừa thấy Lâm Ngữ Lam, Vương Tùng Phượng trực tiếp chửi ầm lên: "Họ Lâm, cô có còn là người không! Còn lương tâm không! Chúng tôi với cha cô ít nhiều gì cũng quen nhau bao năm, vậy mà cô lại làm ra chuyện như thê?"
Lâm Ngữ Lam vừa thấy Vương Tùng Phượng là đã hiểu lý do Vương Tùng Phượng đến đây, cô cũng không cho.
Vương Tùng Phượng sắc mặt tốt.
"Dì Vương, về chuyện đã xảy ra, cháu thiết nghĩ chắc dì cũng biết chuyện này từ đầu tới đuôi đều do một mình Trịnh Sở tác quái, anh ta muốn hãm hại chồng cháu nên mới gặp kết quả như thế."
"Chồng cô?" Vương Tùng Phượng cười khẩy: "Lâm Ngữ Lam, tiếng chồng cô kêu đúng là quen miệng phết nhỉ!"
Vương Tùng Phượng nói xong, lại nhìn sang Trương Thác: "Tên nhóc, cậu chẳng qua là một tên ở rẻ nhà họ Lâm. Cậu cảm thấy nhà họ Lâm thật sự sẽ vì cậu mà trở mặt với nhà họ Trịnh chúng tôi? Thức thời thì coi như: chưa xảy ra chuyện gì rồi đến cục cảnh sát hủy án đi, thả con trai tôi ra. Còn nêu không, cậu sẽ biết tay!"
"Ở rẻ?" Mễ Lan nghe Vương Tùng Phượng nói thế, trong lòng kinh ngạc bộn phần, mặt đầy thắc mắc nhìn sang Lâm Ngữ Lam và Trương Thác.
Lâm Ngữ Lam biến sắc, thấp giọng nói với Mễ Lan chờ: chút nữa sẽ giải thích sau, rồi nghiêm nghị nói với Vương Tùng Phượng: "Vương Tùng Phượng, tôi niệm tình dì là bè trên nên mới nễể mặt dì, chuyện này người sai là Trịnh Sở, anh ta nên nhận trừng phạt. Dì muốn nói gì thì đi nói với cảnh sát, đừng uy hiếp chúng tôi, Lâm thị cũng không dễ bắt nạt đâu! Chúng ta đi!"
Lâm Ngữ Lam nắm tay Trương Thác và Mễ Lan, vòng qua Vương Tùng Phượng, tiền nhanh về phía trước.
Vương Tùng Phượng hét to với bóng lưng Lâm Ngữ Lam: "Lâm Ngữ Lam! Tôi cho cô biết, nhà họ Trịnh chúng tôi với không để nhà họ Lâm các cô kết thúc chuyện này nhanh như thế đâu, tuyệt đối không dễ dàng kết thúc đâu, cứ chờ xeml"
Đối mặt với uy hiếp từ Vương Tùng Phượng, Lâm Ngữ Lam không hề để ý đến. Đến khi đi xa rồi, Lâm Ngữ Lam mới buông tay Trương Thác và Mễ Lan.
Mễ Lan thấy sắc mặt Lâm Ngữ Lam khó coi, cũng không tiếp tục hỏi ra nghi ngờ trong lòng nữa, nhưng vẫn suy nghĩ mãi về vấn đề đó.
Xe taxi mà ba người gọi đã đỗ ở cửa tiểu khu, Trương Thác chủ động ngồi lên ghế phụ cạnh tài xế, nhường hai ghế sau cho Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan.
Xe từ từ đi đến sân bay.
Vương Tùng Phượng đứng ở cửa tiểu khu nhìn tháy biển số xe, bèn gọi một cuộc điện thoại: "Giúp tôi tra thử xem biển số xe màu bạc A65992 đi đến đâu, tiện thể điều tra hành tung của con đi Lâm Ngữ Lam nữa!"
Chương 276:
Bầu không khí vốn dĩ dịu êm vui vẻ giữa ba người, vì sự xuất hiện của Vương Tùng Phượng mà trở nên có chút trầm mặc, chán nản.
Lâm Ngữ Lam ngồi trên xe không nói một câu nào.
Mễ Lan và Trương Thác thấy Lâm Ngữ Lam như thé, cũng không mở miệng nói chuyện.
Đến sân bay, Trương Thác chủ động nhận làm tất cả các thủ tục, Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan ngồi chờ ở phòng nghỉ ngơi bên cạnh, đãi ngộ của khoang đầu tốt hơn rất nhiều so với khoang phổ thông, bao gồm cả ở phòng chờ máy bay cũng như vậy.
Ba người đều là người không thiếu tiền, cũng không phải lập dị đến nỗi có tiền mà không tiêu.
Trong phòng nghỉ, khi chỉ có hai người Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan, cuối cùng Lâm Ngữ Lam mới chủ động mở lời: *Mễ Lan, cậu sẽ cười mình chứ?"
"Cái gì?" Mễ Lan bị câu hỏi này của Lâm Ngữ Lam làm cho sững sờ, xoay người lập tức phản ứng lại: "Ngữ Lam à, mình còn tưởng cậu sẽ nói cái gì chứ, kết quả là hỏi cái này, nói chuyện thì cậu mãi không hé môi, chẳng phải chính là đang nghĩ chuyện này đó chứ."
Lâm Ngữ Lam gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Mễ Lan bụm miệng cười: "Ngữ Lam, Trương Thác thật sự là ở rễ nhà cậu à?"
"Ừm." Lâm Ngữ Lam có hơi lắc lư cái đầu.
"May mắn này của cậu được quá đó chứ, tìm được một người ở rể, còn tìm được báu vật nữa chứ, hiệu này, bao nhiêu tiền một tháng vậy?" Mễ Lan nhìn xuyên qua cửa kính phòng nghỉ, thấy Trương Thác đang làm thủ tục ở bên ngoài, rồi đưa một ngón tay lên.
Lâm Ngữ Lam đưa ra hai ngón tay: "200, 000."
"Rẻ vậy à?" Mễ Lan vừa nghe, thì trừng to đôi mắt có chút không tin: "Cái tên này vừa hiểu đông y, lại còn biết đánh đàn, đối với phương diện hội họa cũng có trình độ sâu rộng, khả năng náu nướng đó, ngay cả thầy của mình nhìn thấy cũng phải thán phục, trong những thời khắc quan trọng nhất còn có thể cứu cậu mà không cần đến tính mạng, 20, 000 một tháng sao? Đóng gói cho mình 10 người, một tháng 300, 000, lão nương muốn lật bài mỗi ngày!"
Mễ Lan vung tay rất mạnh.
Lâm Ngữ Lam lè lưỡi ra một cách đáng yêu: "Lúc đó mình cũng không biết anh áy hiểu biết nhiều như vậy."
Mễ Lan đưa một tay lên vịn trán: "Hoặc là mình nói, Ngữ Lam, cái số này của cậu thật tốt quá đi, những nói đi cũng phải nói lại, với tính cách của cậu, chuyện ở rể như vậy, chắc chắn không phải là cậu đưa ra yêu cầu để tìm đúng không?"
"Không phải." Lâm Ngữ Lam lắc đầu, vừa nghĩ đến bộ dạng lúc đầu của bản thân mình khi chống cự với Trương Thác, Lâm Ngữ Lam có chút buồn cười, đó đều là những hồi ức để lại trong lòng cô, bây giờ khi nhớ lại, vẫn cảm thấy rất thú vị: "Lúc đó mình là cật lực phản đối đó."
"Lúc đó cật lực phản đối? Còn bây giờ mở miệng câu nào thì ông xã câu đó gọi đến nỗi vui vậy mà, cậu đó cái cô bé này, là đang diễn kịch trước mặt mình, hay là đã thật sự: thích Trương Thác rồi?" Đôi mắt xinh đẹp của Mễ Lan liếc nhìn từ trên xuống dưới thăm dò Lâm Ngữ Lam, giống như muốn nhìn thấu cô ấy vậy.
Sắc mặt Lâm Ngữ Lam đỏ lên không tự nhiên: "Ai thích anh ấy chứ, dù sao bây giờ cũng bị cậu nhìn ra rồi, nếu cậu cần thì cậu lấy đi đi."
"Không thích?" Sắc mặt của Mễ Lan đầy kỳ quái: "Mình nói này Ngữ Lam, cậu đó cái cô bé này, không phải là cậu vẫn chưa làm cái đó với anh ấy đấy chứ?"
Mễ Lan không ngừng nhướng mày với Lâm Ngữ Lam, ý đó đã quá rõ ràng.
"Cái đồ chét tiệt nhà cậu, nói cái gì vậy chứ!" Lâm Ngữ Lam chìa tay ra nắm đấm đánh yêu lên người Mễ Lan.
Hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy ngồi trêu đùa nhau, tạo ra một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Chương 277:
Rất nhanh, Trương Thác đã làm xong thủ tục lên máy bay, bước đến, ba người dắt tay nhau đi lên máy bay.
Đợi sau khi ngồi xuống, Mễ Lan tiến sát lại bên người Trương Thác, nói nhỏ bên tai Trương Thác: "Trương Thác, anh cái này là không được rồi nha, đã bao nhiêu thời gian vậy rồi, mà còn chưa làm xong chuyện đó với Ngữ Lam nữa? Tôi thật không biết nên nói anh là chính nhân quân tử, hay là cầm thú không bằng nữa, chắc anh không phải là có vấn đề về mặt đó chứ?"
Vẻ mặt Trương Thác ngớ ra, phát hiện Mễ Lan đang dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn mình.
Anh bĩu môi: "Tôi được hay không, hay là cô thử xem?"
"Cút ngay!" Mễ Lan ném cho Trương Thác một cái trừng mắt, rồi ngã ra ghế ngồi, rồi nằm ra đó ngủ.
Sau khi Mễ Lan nằm xuống, chỉ còn mỗi Lâm Ngữ Lam vẫn đang ngồi bên cạnh Trương Thác, có thể là vì bị vạch trần mối quan hệ trước mặt Mễ Lan, do đó mà giữa hai người càng ngượng ngùng hơn không ít.
"Bà xã, có những chuyện đừng quá để trong lòng, cuộc sống chính là như thế, có rất nhiều chuyện đều không giống như những gì mà mình đã sắp đặt." Trương Thác an ủi một tiếng.
Lâm Ngữ Lam gật đầu, không nói gì, trong lòng người phụ nữ cũng có cách nghĩ của riêng mình.
Từ Ngân Châu đến Hàng Châu, chỉ cần 3 giờ đồng hồ, nếu không quá cảnh.
3 giờ 05 phút chiều, máy bay đáp xuống sân bay Hàng Châu, dù rằng trước khi đến, Trương Thác đã nghĩ rằng Hàng Châu sẽ nóng hơn Ngân Châu rất nhiều, nhưng sau khi đến nơi thì mới phát hiện ra, đây không phải dùng hai từ rất nhiều là có thể hình dung được.
Cái nóng của Ngân Châu là thuộc loại khô hanh.
Còn cái nóng ở Hàng Châu là thuộc loại oi bức, ngột ngạt, mới vừa xuống máy bay, Trương Thác đã toát đầy mồ hôi.
Hôm qua ba người đã bàn bạc xong hết cả rồi, sau khi đến Hàng Châu, sẽ trực tiếp đến sống ở nhà Mễ Lan.
Lúc ra khỏi sân bay, Mễ Lan nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đậu bên ngoài phòng chờ, lúc nhìn thấy biển số xe, Mễ Lan chau mày: "Sao lại là anh ta?"
"Ai đấy?" Lâm Ngữ Lam tò mò hỏi.
"Còn nhớ trước đây mình đã từng nói với cậu cái tên đó không, tên là Dương Hải Phong." Mễ Lan nhéch miệng.
Lâm Ngữ Lam suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Có chút ấn tượng, chính là cái tên mà cậu đặc biệt khó chịu đúng không?"
"Đúng đó." Mễ Lan thở dài một hơi: "Lúc đó vì để tránh sự quấy rầy của Dương Hải Phong, mình đặc biệt kêu mẹ mình giới thiệu cho mình một đối tượng, ai mà biết được cái hôm xem mắt đó, đối tượng mẹ mình giới thiệu vậy mà lại không đến, bỏ rơi mình cả buổi chiều hôm đó, còn bị Dương Hải Phong nhìn thấy, lúc đó mình cũng đã hết hy vọng rồi, mới xin được điều đến nước Pháp, ai mà biết cái tên Dương Hải Phong đó gây rối ở đâu mà lấy được thông tin liên lạc của mình, mỗi ngày đều gửi hơn cả chục tin, mình phiền đến mức sắp phiền chết mát rồi đây, cái này nếu như để cho anh ta nhìn thấy mình trở về, thì máy ngày này mình cũng không cần phải sống tốt nữa đâu, anh ta cứ y như là ruồi nhặng vậy!"
Mễ Lan vẫn còn đang nói đấy chứ, thì nghe thấy một giọng nói chào hỏi vang lên, trong giọng nói mang theo sự ngạc nhiên vui mừng.
"Mễ Lan? Em trở về rồi? Trời ạ, anh không nhìn nhằm đó chứ!"
Ba người Trương Thác quay lại nhìn theo hướng giọng nói truyền đến, thì thấy một người thanh niên khoảng chừng hơn 20 tuổi, thân người cao tầm 1m75, mặc quần short, áo tay lỡ, để tóc ngắn, trên mặt đeo một cái kính, đang phấn khởi bước qua bên này.
"Ôi trời, thật là nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến." Mễ Lan bắt lực than thở: "Đi thôi Ngữ Lam, đừng để ý anh ta."
Vừa nói, Mễ Lan vừa lôi lấy cánh tay của Lâm Ngữ Lam, bước ra phía ngoài sân bay.
Còn chưa đi được hai bước, thì Dương Hải Phong đã chặn ở trước mặt ba người.
"Mễ Lan, em thấy anh mà em đi cái gì chứ, chẳng lẽ em không nhớ anh sao? Thời gian đã lâu như vậy rồi, mỗi ngày đêm nào anh cũng đều có thể mơ thấy em cả, mơ thấy dáng vẻ em đang quấn quýt anh, em nằm trong lòng anh, nói với anh rằng em yêu anh, em có biết không, mỗi khi đến nửa đêm, mỗi khi đến lúc này, anh đều sẽ mỉm cười thức dậy.
Dương Hải Phong nhìn Mễ Lan với gương mặt đầy thâm tình.
Chương 278:
Lúc này, Trương Thác và Lâm Ngữ Lam cũng coi như hiểu được rằng tại sao Mễ Lan lại ghét người đàn ông này, bộ dạng buồn nôn như vậy, nêu là cá nhân mình thì cũng không thể chấp nhận nồi.
"Đủ rồi!" Mễ Lan quát lớn một tiếng: "Dương Hải Phong, tôi với anh không hề có một chút quan hệ gì, anh bớt làm tôi ghê tởm ở đây đi!"
"Mễ Lan, trong đầu anh đều là em, vậy mà em lại nói như vậy, khiến anh rất đau lòng đó, chắc không phải là em đã có người khác rồi đó chứ?" Ánh mát của Dương Hải Phong đặt lên người Trương Thác, anh ta tháo chiếc kính râm ra, vẻ mặt có phần không máy thiện cảm nói: "Thằng nhóc, tao không quan tâm mày là ai, tránh xa Mễ Lan nhà tao một chút, tuyệt đối đừng gây chú ý với Mễ Lan!"
"Tuyệt đối không vấn đề!" Trương Thác không cần suy nghĩ, trực tiếp làm động tác ra hiệu ok, lùi ra sau 2 3 bước cách xa tầm khoảng 4-5 mét.
Động tác của Trương Thác, khiến cho Lâm Ngữ Lam không thể nhịn nổi mà bật cười "hì hì".
Mễ Lan quay đầu lại liếc nhìn Lâm Ngữ Lam, ra hiệu bằng miệng với Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam có thể đọc hiểu được rất rõ ràng, điều Mễ Lan nói chính là ba từ "không trượng nghĩa."
Lâm Ngữ Lam bắt lực lắc tay, lộ ra bộ dạng cô ấy cũng đành bó tay.
Mễ Lan hạ quyết tâm, tiến lên hai bước lớn, nắm lấy cánh tay của Trương Thác, nói lớn tiếng: "Được, cái tên đàn ông đáng chết nhà anh, bình thường thì nói yêu em như thế này thế kia, vậy mà thời khắc quan trọng như lúc này.
thì lại hèn vậy hả, sao nào, anh thê này mà còn muôn lây giấy đăng ký kết hôn với em sao?"
Lời nói này của Mễ Lan thốt ra, hai người Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đều ngắn người ngay tại đó.
Nói xong, Mễ Lan ngắng đầu về phía Lâm Ngữ Lam, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Lâm Ngữ Lam nhìn cô bạn thân này của mình không còn gì để nói, cô cũng không nói gì cả, thôi kệ đi, muốn lôi Trương Thác vào làm lá chắn thì cứ làm đi, cái tên Dương Hải Phong này, quả thật có chút kinh tởm.
Dương Hải Phong ở bên cạnh, ngay lập tức liền khóa chặt ánh mắt lên người Trương Thác: "Thằng nhóc, mày giả vờ với tao cũng quá giống rồi đấy! Tao cho mày thời gian 3 tiếng đếm, biến mắt khỏi trước mặt tao, nếu không đừng trách sao tao nổi giận, ngay cả mẹ mày tao cũng đánh đó, một!"
"Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên, Trương Thác vung một bạt tay vào mặt Dương Hải Phong.
"Anh nói thêm một câu nữa xem?" Trương Thác nhìn Dương Hải Phong, tỏ ra rất điềm tĩnh, nhưng đây hoàn toàn chỉ là khúc dạo đầu cho sự tức giận của anh.
Dương Hải Phong che mặt, không dám tin nhìn về phía Trương Thác: "Thằng nhóc, mày có biết tao là ai không, mẹ mày, mày dám đánh tao sao, thật là cái thứ chó có mẹ sinh nhưng không có cha dạy."
"Bốp!"
Trương Thác lại rút thêm một bạt tay lên mặt Dương Hải Phong, vẻn vẹn hai bạt tay này, đã khiến cho toàn bộ hai bên mặt của Dương Hải Phong sưng tấy lên.
*Nói tiếp đi." Trương Thác khẽ cười, nhìn Dương Hải Phong.
Biến cố đột ngột như vậy, ngay cả Mễ Lan cũng không thể ngờ tới, làm thế nào mà chuyện có thể trở nên thế này chứ? Thân phận của Dương Hải Phong, Mễ Lan là người rõ nhất, cái tên này tuy là người kinh tởm không ai bằng, nhưng thế lực thì vẫn bày ra ở đó đấy, Trương Thác ra tay đánh anh ta như vậy, nhất định là sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Ngữ Lam ngược lại hiểu rất rõ, tại sao Trương Thác lại đột nhiên ra tay như vậy, trước đây khi trò chuyện với Trương Thác, Lâm Ngữ Lam đã biết được tình cảnh gia đình của Trương Thác.
Bây giờ cái tên Dương Hải Phong này, mỗi một câu đều đặt cha mẹ của Trương Thác bên miệng, ai mà có thể nhịn được chứ?
Lâm Ngữ Lam đổi một góc độ suy nghĩ khác, nếu như tên Dương Hải Phong này, dám nói đến mẹ của mình, thì bản thân cô cũng không thể nhịn nổi mà đánh anh ta.
← Ch. 1130 | Ch. 1132 → |