Truyện:Con Dâu Nhà Họ Chu - Chương 17

Con Dâu Nhà Họ Chu
Trọn bộ 27 chương
Chương 17
Bị hai anh chồng "chơi" cùng lúc (3P)
0.00
(0 votes)


Chương (1-27)

Edit + Beta: Khiết Phan

Quy ước:

+ Chu Siêu: anh.

+ Chu Quý: hắn.

Hai anh em nhạy bén nhận ra cô đã ngầm đồng ý, nhanh chóng cởi hết quần áo. Cô nhanh chóng ghé mắt nhìn một cái thì chao ôi, trái tim lập tức nhảy bang bang trong lòng 𝐧●🌀●ự●𝐜. Cả hai anh em đều là những người đàn ông lưng hùm vai gấu, nhanh nhẹn dũng mãnh, làn da ngâm đen phát sáng dưới ánh đèn, tràn ngập hơi thở giống đực. Theo mắt nhìn của cô, họ càng giống hai dã thú đến mùa động dục, hai vật thô to bên dưới cũng không kém cạnh chỉa thẳng lên trời.

𝐍-ɢự-↪️ cô như con nai tơ chạy lọan, chưa kịp nghĩ nhiều thì cô đã bị Chu Quý duỗi cánh tay ra ôm lấy. Hai anh em ngồi chồm hỗm một trước một sau vây lấy cô. Hai cặp mắt 𝐧●ó𝓃●𝐠 🅱ỏ●п●g nhìn chằm chằm làm hô hấp cô đã nhanh lại còn loạn hơn.

"Bà xã... Em đẹp quá!" Chu Quý tham lam nhìn chằm chằm cô, chiêm ngưỡng hai gò má dần dần ửng hồng. Lòng chợt thấy lâng lâng, mở lời ca ngợi.

"Anh đừng có mà nói bậy." Cô liếc yêu trả lời. Chu Quý cười hắc hắc, không chấp nhặt so đo. Sự thật thì không thể chối cãi, cô với anh cùng chung 𝐜*♓ă*п ⓖố*ℹ️ biết bao lần rồi, cô nếu không là bà xã của anh thì còn là của ai nữa chứ.

Chu Siêu kề sát sau lưng cô, chẳng nói gì hết, chỉ có 𝐡ơ_ï 🌴h_ở ռ_ó_𝖓_🌀 𝓇_ự_𝖈 từng đợt từng đợt phả vào mang tai cô thôi. Hai tay anh xoa nhẹ vài cái bên hông cô, đột nhiên dùng lực xé toạc chiếc váy ngủ đáng thương bằng voan mỏng ra, cơ thể làm đàn ông điên cuồng bại lộ ngoài không khí, thật là: da thịt như ngọc, trơn tuột như tơ.

Chu Quý tơ mắt nhìn cự nhũ theo váy ngủ vọt ra ngoài, hô hấp loạn thành một đoàn. Đôi gò bồng đảo to như hai quả dừa sáp, trắng mềm như cơm dừa, đàn hồi như thạch sương sa đang ở trạng thái vươn cao như hai ngọn núi, đỉnh núi phấn hồng mê người. Chu Siêu "ực" một tiếng nuốt nước miếng, một bàn tay đen sẫm đã đặt lên nhũ phong, đối lập hoàn toàn với "bánh bao lớn" trắng như tuyết. Màu da tương khắc kết hợp với hình ảnh kiều mị đúng là chọc người ta suy nghĩ sâu xa mà!

Chu Quý không cam lòng lạc hậu, một tay cũng bắt lấy "quả đào tiên" còn lại. Hai anh em mỗi người đoạt một quả, một trước một sau tha hồ đùa bỡn, chọc nhũ hoa dựng thẳng lên. Vết chai sần trong lòng bàn tay cọ sát chẳng những gây cảm giác gây ngưa ngứa mà còn mang theo dòng điện li ti. 𝒩🌀.ự.𝖈 Trương Tiểu Phúc kịch liệt phập phồng, núi đôi bị hai anh em vân vê đến ⓣ_♓_ở 𝐡_ổ_𝓃 𝒽_ể_п, suy yếu vô lực tựa vào lòng ռ𝖌-ự-𝒸 rắn chắc của Chu Siêu.

"Ưm... Ưm... Hư... Anh Siêu..." Cô hít sâu không ngừng để điều chỉnh lại hô hấp. Nghe thanh âm cô t♓_ở 𝖌_ấ_🅿️, hai người đàn ông cũng đồng dạng nhiệt huyết sôi trào. Chu Siêu giữ lấy cằm, cắ·𝐧 ⓝh·ẹ vào vành tai cô, đầu lưỡi lℹ️ế*m xung quanh, cứ thế rồi lại cắn, lại 〽️-ú-𝖙...

Chu Quý thì cúi đầu khóa môi cô, đói khát gặm lấy cánh môi ⓜ_ề_m ⓜ_ạ_i. Cắn 𝖒ú·t cho đã đời, hắn lấy đầu lưỡi xông vào trong khoang miệng, quấn quít đầu lưỡi của cô. 𝒦♓ⓞ●á●𝐢 ⓒ●ả●𝖒 làm cô mê muội, 🌴♓*â*п †𝒽*ể mất quyền kiểm soát.

Ma trảo không ngừng nắn bóp, chà xát hai bầu vú làm chúng đỏ hết lên. Hai hạt đậu tội nghiệp chịu chung tình cảnh bị người vân vê, ngắt nhéo. Cảm giác nhũ phong được đàn ông chơi đùa vô cùng lạ lẫm, từng luồng hơi nóng không biết từ đâu chạy dọc lên mặt cô. Chu Siêu tạm thời buông tha lỗ tai đỏ ửng đầy nước, chậm rãi cắn 𝖒●ú●t xuống lưng cô, lưu lại hồng ngân trên da thịt non mềm.

Hai bàn tay chậm rãi di chuyển xuống, ⓜơ·𝖓 𝖙·𝖗ớ·ⓝ bụng nhỏ rồi vòng ra phía sau lưng, chậm rãi đi xuống thêm chút nữa... Chu Siêu ra sức bóp lấy hai quả mô𝓃.🌀 tròn, xúc cảm tuyệt vời hệt như trên 𝓃.🌀ự.𝒸 của cô vậy. Không dừng lại ở đó, anh theo khe Ⓜ️·ôn·ⓖ sờ xuống hang sâu rậm rạp cỏ, nhẹ nhàng vỗ về.

Cô thở phì phò, cả người dựa hẳn vào 𝓃*ⓖự*↪️ Chu Siêu. Hai tay lại quàng lên cổ Chu Quý, môi lưỡi cùng triền miên. Hai người đàn ông kết hợp làm loạn khắp 🌴_𝐡_â_ⓝ 𝐭_♓_ể kíⓒ-ⓗ ⓣ𝐡-í𝖈-♓ cô vô cùng.

Ngón tay Chu Siêu chạm phải cửa huyệt đang khép chặt, cánh hoa vội vàng co rút. Anh không quên 𝐯⛎ố●† 𝐯●𝖊 cúc hoa, nhận thấy cô phát run lên, ngón tay bèn chậm rãi đâ_〽️ ν_à_𝑜. Hai lóng tay còn chưa vào hết, hậu huyệt mãnh liệt co lại ⓜ-ú-𝐭 chặt vật lạ. Động nhỏ muốn bài trừ dị vật theo bản năng, mấp máy nuốt lấy ngón tay anh.

Đúng là vô cùng huyền diệu! Mới ngón tay thôi mà động thịt đã hút thế này rồi, nếu đổi thành gậy th*t của anh thì chẳng biết 💰ư.ớ.ռ.𝖌 đến mức nào nữa. Điều này làm cho anh hưng phấn vô cùng, tiếp tục cho ngón tay vào sâu hơn. Bên trong vừa nóng vừa chặt, lại còn ướ.✞ á.†, anh bắt đầu móc loạn.

"Anh Siêu... Ân... Ưm..." Cô khẽ nhíu mày, cúc huyệt bị ngón tay của anh làm cho khó chịu, lắc 𝖒ôn_𝖌 muốn tránh đi.

Chu Siêu không cho cô trốn, tay còn lại túm lấy một bên ⓝ🌀.ự.↪️, ngón tay vẫn cứ mạnh mẽ cắm hết vào bên trong, tò mò khẩy khẩy vào niêm mạc yếu ớt. Cảm giác vốn không có gì đáng nói, nhưng động tác kia của anh đã khiến bên trong cô vừa ngứa vừa rạo rực.

Tiếng ⓡ●ê●𝐧 г●ỉ lẳng lơ lọt vào trong tai tựa như tiếng gọi mời anh hãy tiếp tục phát huy. Không phụ kì vọng của cô, một ngón tay khác phá vòng vây tiến sâu vào hoa huy*t. Hai ngón tay giảo hoạt cùng r.ú.✝️ r.𝒶, bên trên dính đầy chất nhầy. Anh cho hết vào trong miệng thưởng thức ngon lành, rồi lại ngựa quen đường cũ tiếp duỗi hai ngón tay vào làm bậy.

Hai ngón tay trước sau 𝖈·ắ·〽️ v·à·🅾️ song động, phối hợp hành động mang đến 𝐤*í*↪️*h t♓í*↪️*♓ trước giờ chưa từng có. Cô xụi lơ nằm trong ⓝɢ.ự.𝖈 anh.

Chu Siêu chồm người ngậm lấy cánh môi sưng đỏ, cướp hết dưỡng khí trong miệng cô, 𝖍*ô*ռ cho đến khi cô thở hồng hộc. Chu Quý cũng không biến mình trở thành người ngoài cuộc, nhanh chóng chọc ngón tay vào hoa huy*t cô, liên tiếp vào ra. Chỉ trong chốc lát, yêu dịch đã dầm dề tuôn ra.

"Đâ_ɱ ✔️à_𝑜... đi anh." Cô ✞_♓_ở dố_𝒸 yêu cầu.

Hai người nghe thấy cũng không nhẫn nại nữa, nâng 𝐦-ô-𝐧-🌀 cô lên. Chu Quý cầm thịt bổng nhắm ngay cửa huyệt, Chu Siêu vội nâng hông cô lên, rồi nhấn xuống một cái, dương cụ hắn"òm ọp" một tiếng theo động tác của anh cắm sâu vào nhục động. Cô run người kêu lên, chưa kịp cảm thụ "tiểu đệ" của anh tư trong người thì Chu Siêu đã cầm chài thịt đặt ở khe ɱô𝐧·g, đẩy quy đầu chôn vào cúc huyệt. Khác hẳn cảm giác ngón tay chọc vào, côn th*t quá cỡ khiến cô vừa trướng vừa đau.

Hai cái miệng đều được lấp đầy, chỉ cách nhau một màn da mỏng, cứ cố tình dồn ép vào trong lỗ nhỏ chật hẹp, hễ cây gậy kia nhít vào một chút là cô đau đến 𝒸𝖍ế·🌴 đi sống lại. Cô thì thào kêu đau bảo hai người kia giữ nguyên hiện trạng. Được một lúc, khi cô đã thích nghi với hai cây côn xong bèn 𝐫ê-ⓝ г-ỉ một tiếng báo hiệu.

Tiếng kêu kia hệt như kim bài miễn tử vậy. Cứ cắm ở đó mà không được động đúng là ɢ*𝐢*ế*𝐭 người mà! Hai người ôm lấy eo cô, tinh thần phấn chấn, một trước một sau bắt đầu hành động.

Ngồi chồm hỗm không được thuận lợi cho lắm, Chu Quý đâ.〽️ ✅à.0 hơn mười cái thì ngã người nằm xuống sàn, kéo cô cưỡi lên người hắn, tiểu huyệt vẫn cắn chặt lấy vật to lớn của hắn, phúc hắc nhìn Chu Siêu vất vả cày cấy bên trên.

Chu Quý không động, đ_ê Ⓜ️_ê hưởng thụ cây gậy của anh cả cách một tầng mỏng cạ lên "người anh em" của mình. Cô nằm trên người hắn, cự nhũ cọ lên 𝓃🌀·ự·𝒸 hắn 🎋.í🌜.♓ t♓.í𝐜.♓ vật chôn trong nhục động của cô thô hơn một vòng.

Trương Tiểu Phúc nhắm mắt tận hưởng hai cây hung khí bên dưới, mặc dù hai người đã rất tiết chế thế nhưng κ.í.🌜.♓ ⓣ.ⓗ.í𝐜.♓ mang lại không thể xem thường. Song huyệt thường xuyên co rút, mú*🌴 lấy 〽️ú*† để hai căn côn th*t làm hai người đàn ông phê đến tận mây xanh!

"Em dâu... Em cắn anh chặt quá." Dương cụ của anh ra vào trong chốt lát thì đột nhiên hậu huyệt co bóp kịch liệt, cửa huyệt ⓢ𝖎ế_т 𝖈𝐡_ặ_t đến mức anh nghĩ nhục bổng sắp bị bẻ gãy, κ♓oá-1 🌜ả-ɱ cực đại trong nháy mắt khiến não anh trống rỗng.

"Em em không cố ý... A a..." Cô hàm hồ biện bạch, nói chưa hết câu thì đã bị thúc một cái thật mạnh làm cô rên to hơn. Vật thô lỗ cứ vô tình ma sát tường thịt, cô ngứa đến khó chịu.

"Chơi" cô từ nãy đến giờ mà cây gậy kia vẫn cứng như thiết, chẳng có tí dấu hiệu nào là sắp bắn cả. Hai người ôm cô mang sang hướng cửa sổ, gác một chân cô lên thành cửa, kẹp cô ở giữa. Tư thế này dễ dàng cho anh em họ đóng cọc vào hai động nhỏ của cô hơn. Cự bổng thô đen không hề mất phong độ, một trước một sau h-⛎𝖓-𝐠 𝒽-ă-ⓝ-𝖌 xỏ xuyên như muốn đâ*ɱ thủng cô.

"Ư... A a... Đừng đừng... Anh vô lại... Ngô... Ưm..." Cô bị nện đến chịu không nổi, trước sau đều bị "chơi" đến đau rát, tường thịt sắp bị mài hỏng rồi. Nhất là Chu Siêu ở sau lưng, mỗi một cú thúc vào r·ú·т ⓡ·ⓐ của anh mạnh đến nỗi ruột già ruột non của cô sắp bị mang ra luôn rồi.

Thật là một người đàn ông lỗ mãng mà!

Sợ cô rên lớn đánh thức cha Chu phòng bên cạnh, Chu Quý xé một góc áo ngủ rách tươm nhét vào miệng cô. Đã không còn gì cố kị, hai anh em bèn chơi ác hơn, mà miệng cô chỉ có thể phát ra tiếng "ngô ngô" mơ hồ. Không lâu sau, song huyệt bắt đầu trận co bóp mạnh mẽ, lần này cả hai không ai chịu nổi, bắn hết nùng tinh vào trong cơ thể cô.

Sau khi 🅱️ắ-ⓝ ✝️-ℹ️-𝐧-𝖍, hai anh em lại thay đổi vị trí, Chu Quý cao lớn dán sau lưng cô, một tay luồng qua nách bắt lấy một bên 𝐧g-ự-c đùa bỡn, tay còn lại cầm lấy nhục bổng, quẹt lên quẹt xuống ở khe 𝖒ôn-𝖌 cô.

𝐓❗𝐧·h ◗ị↪️·♓ trong nhục động không ngừng tuôn ra, nhiễu xuống dưới nên nhà. Chu Quý còn cố tình mài tới mài lui, trây hỗn hợp đáng xấu hổ kia lên khắp ⓜ.ô.𝐧.g cô. Mùi hương ԁ●â●Ⓜ️ mị đậm đặc trong không khí làm cả ba vô cùng hưng phấn.

Chu Siêu cầm lấy 𝐩𝐡_â_𝐧 †_𝖍â_ⓝ đã cương được phân nửa, nương theo có ⓣı𝐧·𝐡 ◗·ị·𝐜·𝐡 em trai làm chất bôi trơn, cắm đi vào. Dù cho bị thằng tư "chơi" lâu đến vậy, huyệt nhi vẫn vô cùng đàn hồi. Động nhỏ phục hồi vô cùng nhanh, nháy mắt đã quấn lấy anh. Cửa huyệt liên tục mấp mái như hờn trách "tiểu đệ" của anh quá gầy gò, ủ rũ. côn th*t chìu lòng ngay lập tức, không ngừng cương lên nong tiểu huyệt rộng ra thêm.

Cảm nhận rõ côn th*t của anh em mình chỉ cách nhau một tầng thịt mỏng cho cảm giác kì diệu vô cùng. Bọn họ đang "làm" chung một người con gái!

Trương Tiểu Phúc làm sao biết được những suy nghĩ không mấy tốt đẹp này của họ. Cô chỉ biết rằng, khoảng khắc được hai căn thịt bổng lấp đầy vô cùng sảng khoái. Hai cái động nhỏ trên dưới ra hết thủ đoạn ngậm chặt lấy cự căn, ước sao chúng nằm mãi bên trong cô.

Huyệt nhỏ của cô đã khiêu khích đến thế này vậy thì đừng mong họ thương hương tiếc ngọc. Quả nhiên sau đó, cô liền niếm được 𝖐♓⭕·á·❗ c·ả·Ⓜ️ trước giờ chưa từng thấy.

✝️ℹ️𝖓_ⓗ 𝐝_ị_↪️_♓ trở thành dầu bôi trơn, giúp việc trừu sáp trở nên suông sẻ hơn. Hai người rất biết cách hợp tác, người này r-ú-🌴 𝖗-@ thì người kia lại đâ*ⓜ ☑️à*𝑜, đưa cô lên chín tầng mây.

"Ngô ngô... Ha..." Song huyệt bị "chơi" đến mất cảm giác, chỉ đến khi bị đâ●ⓜ đến cao trào cảm giác mới khôi phục lại. Hai người càng chơi ác thì càng hưng phấn. Cả hai ôm cô gục 🦵·ê·ⓝ ⓖ·ï·ư·ờ·𝓃·𝖌, ngay thời điểm cô ⓛê●ⓝ đỉռ●𝖍 sung 💰*ướ*п*🌀, họ đồng thời 𝐫ú.ⓣ r.🅰️ bắn hết lên 𝖓●🌀●ự●𝐜 cô.

Cô thở phì phò, hai mắt có chút mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai. Đợi đến lúc thị lực phục hồi lại, cô m.ê 𝖒.ⓐ.ⓝg nhìn cảnh hai người đang hì hục trước п●🌀●ự●𝒸 mình. Anh em họ chia nhau thưởng thức món bánh bao nóng hâm hẩm phủ đầy "nước sốt" trắng đục. Họ 👢_i_ế_𝐦 sạch thứ công thức do chính mình tạo ra, chỉ chừa lại hai cái bánh 𝐦.ề.m ɱạ.𝖎 được tô điểm thêm sắc màu hồng đậm.

Chu Siêu và Chu Quý ngẩng đầu ngắm nhìn bức tranh đầy 𝖉â·〽️ mị trước mặt. Người con gái nhuốm đầy tình dục với đôi gò má đỏ ửng, hai mắt mơ màng chứa đầy hơi nước ԁ_ụ 𝖉_ỗ đàn ông phạm tội. Hai anh em 〽️_ú_𝐭 dọc từ 𝐧ℊ.ự.𝖈 lên đôi gò má, rồi cùng chia sẻ món tráng miệng mê người, cùng đưa 🌴𝒾𝖓*𝖍 ⓓị🌜*𝒽 nồng đậm vào miệng cô.

Thiếu chút nữa cô tắt thở rồi. Hai người nông dân này chơi trò â-n á-ı còn phóng túng hơn cả người thành thị như cô nữa. Haizz... Thế nào ngày mai hai cánh môi của cô cũng sẽ sưng to như hai cục lạp xưởng cho coi!

"Đừng 𝖍ô-𝓃 nữa mà. Em mệt quá!" Cô chịu hết nổi kháng nghị. Chu Quý nghe vậy, kéo chăn phủ lên ba người, khẽ nói: "Ngủ đi em." Người bên trái, kẻ bên phải ôm lấy cô. Có hai bức tường thịt ấm hỉn bên cạnh làm cô thấy vô cùng thoải mái. Đúng là miệng thì nói một đằng tay thì làm một nẻo mà! Mặc hai người họ vẫn tác quai tác quái, cô lập tức tiến vào mộng đẹp.

Đây là lần đầu tiên Chu Quý lẫn Chu Siêu được chơi loại trò chơi κ●í𝒸●h 🌴●𝖍●í𝖈●𝐡 cỡ này. Vậy nên, dù cô đã ngủ say thì bộ vị nào đó vẫn cứ cương lên như thường. Biết cô mệt mỏi nên bọn họ cũng không quá phận, chỉ dám xoa xoa bóp bóp 〽️ô.ⓝ.🌀 của cô thôi. Vậy cũng đã quá chừng rồi!

Hôm sau tỉnh lại, tình dục rời đi nhường chỗ cho lý trí trở về, ba người hai mặt nhìn nhau ngượng ngùng xấu hổ. Cô kéo chăn che lấy cơ thể trần như nhộng, đỏ mặt trừng hai người đàn ông xấu xa: "Hai anh chỉ biết khi dễ người ta, mai mốt cấm không cho mấy anh bén mảng vào phòng em nữa."

Bộ dạng hờn dỗi kia làm Chu Quý ngứa ngáy tay chân, ôm cô trong 𝖓.𝐠.ự.c, cúi đầu ♓ô-n lên môi sưng đỏ: "Bảo bối của anh, em đừng giận mà. Không cho anh vào phòng cưng nữa, anh tư làm sao sống nổi đây?"

"Em dâu cứ nghĩ ngơi cho lại sức. Bọn anh yêu em còn không kịp, sao dám khi dễ em chứ." Chu Siêu nhanh chóng mặc quần áo vào, 𝖍-ô-п lên môi cô một cái, hai anh em theo đường cửa sổ về phòng. Cô mệt mỏi nhắm mắt ngủ tiếp.

Cô ngủ thẳng một mạch đến chín giờ, mọi người trong nhà đã sớm ra đồng làm việc. Đúng dịp hôm nay trời ui ui, cô liền lên thẳng nương trà trên núi thì thấy Cha Chu đang bón phân vô mấy gốc trà.

Cô cầm ấm trà đi lại, được nửa đường thì bị một nhành cây quẹt trúng cánh tay, rạch một đường bật cả ⓜ_á_⛎ ra. Cô đau đớn, xem vết thương thì thất thần. Cành cây ↪️·♓·ế·🌴 khô dính phải 〽️·á·υ cô đột nhiên sống trở lại, vươn cành mọc lá phát triển sum suê.

"Sao thế con?" Cha Chu ngẩng đầu thì phát hiện cô đang đứng im không nhúc nhích, hỏi cô. Trương Tiểu Phúc đáp lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gốc cây kia, nhìn sang miệng vết thương đã khép mài, lành lại như cũ thì càng đăm chiêu hơn.

"Có chuyện gì vậy con?" Thấy cô vẫn ngẩn người, Cha Chu bước đến hỏi. Cô cười cười, rót chén trà đưa cho ông: "Uống chén trà giải khát đi ba." Mặt ông cười tươi như hoa, cầm lấy chén trà hớp vài ngụm.

Nhìn ông cười ngại cùng, cô cao hứng lấy khăn tay lau mồ hôi cho ông. Ngón tay đụng lên da thịt nóng muốn chảy mỡ của ông, cô lôi ông tới ngồi dưới rãnh đất phủ đầy cỏ nằm giữa hai mương trà gần đó, ngồi xuống nói: "Nghỉ ngơi một lát đi ba. Cả người ba nóng hừng hực à."

Cha Chu bảo rằng không có việc gì, mắt không rời được khuôn mặt của cô. Ông có ảo giác rằng nét mặt con dâu ngày một tỏa sáng thì phải.

"Ba." Bị ông nhìn chăm chú, mặt cô đỏ bừng lên: "Sao ba nhìn chằm chằm mặt người ta thế?" Ông theo gương mặt ngại ngùng véo ra nước kia của cô, nhìn xuống bộ n-𝖌-ự-ⓒ đầy đặn bên dưới. Váy đen cúp 𝐧𝖌-ự-𝒸 bao trọn vòng một no đủ, khe rãnh sâu hun hút.

"Tiểu Phúc..." Tim ông như muốn thoát ra khỏi lòng 𝓃🌀●ự●↪️. Cô nhìn vào đóm lửa 𝒹ụ.𝐜 ✅ọ.𝓃.𝖌 đang bùng cháy trong mắt ông, khóe miệng khẽ nhếch. Cô chưa nói được gì thì đã bị ông kéo vào trong 𝐧.𝐠.ự.ⓒ, đôi gò bồng đảo ɱ_ề_〽️ 𝖒ạ_𝒾 đánh thẳng vào ռ·𝖌·ự·c ông. Cô hơi hơi cúi đầu, ôn nhu gọi một tiếng: "Ba ơi."

Ông cầm lòng không đậu gục cô xuống rãnh đất đang ngồi. Cô hoảng hốt nắm chặt lấy quần áo ông, bộ 𝖓🌀-ự-ⓒ kịch liệt phập phồng kêu lên: "Ba chồng."

Cha Chu thở mạnh như trâu cày đồng mệt giữa ban trưa, cúi đầu 𝐡_ô_ռ cái miệng nhỏ nhắn của cô. Đôi tay ⓜ_ản_ⓗ 𝐤_𝒽_ả_ռ_𝖍 câu lấy người đàn ông bên trên, môi mở đón chào chiếc lưỡi nóng rực tiến vào trong miệng làm loạn.

Ông đúng là bị bộ dáng động lòng người của con dâu làm dục hỏa đốt người, hận không thể ăn cô vào bụng. Đầu lưỡi điên cuồng ✝️-à-ռ 💲á-т đôi môi anh đào, mú_† lấy 〽️_ú_ⓣ để chiếc lưỡi thơm tho.

Hai chân Trương Tiểu Phúc nhanh chóng quấn vào bên hông ông. gậy th*t chĩa lên bụng cô châm ngòi từng đợt lửa 🅓ụ-𝐜 𝖛-ọ-n-ɢ, đốt cháy hai cơ thể đang quấn quít.

Cha Chu vội vàng c*ở*ı ⓠ*𝖚ầ*𝖓 lót của mình, rồi hỏa tốc vén váy cô lên tận thắt lưng, tàn bạo dật mạnh quần lót của cô ra ngoài, đưa thiết côn 𝖓óռ●🌀 ⓑỏ●𝓃●𝖌 đ.â.〽️ sâu vào bên trong.

Người cô run run, vẻ mặt thỏa mãn ⓡ●ê●п г●ỉ. Huyệt nhỏ được lắp đầy trướng lên, thịt bổng nóng hầm hập tràn trề tinh thần đang tập kích bừa bãi. Cô hơi nhất chân lên, tạo điều kiện cho p_♓â_𝐧 ⓣ𝐡_â_ռ tinh tráng chọc vào sâu hơn, thẳng đến hoa tâm non nớt.

"Ba... Lớn quá... Thích quá a... A a a... Ba chồng... Nhanh nữa đi... Ưmm..." Ở trên núi không một bóng người, cô tha hồ гê.𝖓 г.ỉ, hai chân câu lấy thắt lưng, không cho ông rời đi. Cha Chu cũng không phụ kì vọng của cô, ma trảo kiềm chặt eo cô, chài thịt nhiệt tình xỏ xuyên dũng đạo mất hồn, ♓_ц𝓃_ℊ ♓ă𝖓_ɢ va chạm vát tường mẫn cảm bên trong.

Theo tiết tấu liên hồi của ông, nhục huyệt co bóp ngày một mãnh liệt hơn, tầng tầng lớp lớp tường thịt biến thành hàng nghìn cái miệng nhỏ, thay nhau 〽️ú*𝖙 tìm mọi cách 𝐪·u🍸·ế·𝐧 ⓡ·ũ cự long. Ông s_ư_ớ_ռ_ⓖ không thể tả, thoải mái гê.𝓃 ⓡ.ỉ góp giọng vào bài hát chỉ hai người biết đến.

Hai người say sưa â·ⓝ á·1 làm gì còn tinh lực để ý chung quanh, hiển nhiên không hề phát hiện có thêm một người xuất hiện sau mương chè. Chu Cường làm xong việc của mình rồi, không biết cha có cần phụ gì không, bèn chạy lên giúp đỡ, kết quả anh lại nghe thấy âm thanh lạ. Anh không lên tiếng, cúi người dưới mương chè gần đó rình coi, không ngờ lại phát hiện chuyện động trời thế này.

Anh không ngờ ông già hiền như cục đất của mình dám đặt con dâu dưới thân, "làm" giữa nơi thiên nhiên hoang dã thế này. Đúng là không biết xấu hổ... nhưng cũng thích quá đi chứ!

Anh ngắm nhìn bức xuân cung đồ sống động trước mặt, đặc biệt là cự nhũ đang lay động của em dâu. Anh cùng lắm chỉ dám "chơi" cô trong mộng, không ngờ ông già nhà mình lợi hại như vậy.

Chu Cường trốn một bên nhìn lén, vật trong quần đã cương cứng. Anh vừa đưa tay vào quần an ủi, vừa cực kỳ hâm mộ cha già của mình. Mắt vừa nhìn cảnh côn th*t cha mình vận động trong cơ thể em dâu, vừa tưởng tượng mình chính là người được làm việc sung 𝐬ư.ớ𝓃.ℊ ấy.

Cha Chu ôm lấy con dâu "làm" gần bốn mươi phút, cuối cùng cũng bắn hết một đống 𝐭ï𝓃.h 🅓ị.c.♓ vào trong tử cung cô. Thịt bổng lưu luyến không chịu đi ra, ông giữ cô trong ռⓖ*ự*c, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cô.

"Ba ơi." Cô đỏ mặt gọi, chôn mặt vào ռ🌀ự.🌜 ông. Bị biểu cảm thẹn thùng kia đánh sâu vào tâm trí, Chu Cường ghen tị với cha mình không thôi.

"Ừ." Tâm tình Cha Chu hệt như Chu Cường, bộ dáng của con dâu làm tim ông tan chảy. Ông siết cô vào lòng cho đến khi phục hồi thể lực, sau đó mới sửa lại quần áo cho cô. Một tay vác cuốc, một tay dìu cô cùng đi xuống núi.

Lúc này Chu Cường mới đi ra, bước tới vị trí hai người vừa điên cuồng, tìm thấy chiếc quần lót màu đỏ bằng tơ tầm nằm lăn lốc dưới đất. Anh nhặt lên, đưa lên mũi ngửi cái mùi hương đặc biệt ấy. Đáy quần vẫn còn dính chất dịch trong suốt, anh tiếp tục hít vào mấy hơn, mùi vị như ma túy 𝖐_í_↪️_𝐡 т_♓_í_↪️_𝖍 vật dưới háng một lần nữa ngẩng cao đầu.

Chương (1-27)