Vay nóng Tima

Truyện:Con Dâu Nhà Giàu - Chương 075

Con Dâu Nhà Giàu
Trọn bộ 224 chương
Chương 075
Nói chuyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-224)

Siêu sale Shopee


Lúc Chu Thiến và Bạch Tư Mẫn xuống lầu thì Tống Trí Hào và Tống Thiệu Lâm đang một trước một sau đi vào.

Vẻ mặt Tống Trí Hào mệt mỏi, Tống phu nhân đi tới giúp ông cởi áo khoác đưa cho người hầu. Tống Trí Hào đi đến sô pha ngồi xuống, thở dài một hơi, nhắm mắt dưỡng thần một hồi. Tống Thiệu Khang cũng ngồi xuống. Lan tẩu nhanh chóng bưng trà lên cho bọn họ. Tống Thiệu Khang đón chén trà, khẽ nhấp 1 ngụm rồi nói:

- Thiệu Lâm đâu, không phải bảo là nó sẽ về?

Lúc này Chu Thiến đang xuống lầu, Bạch Tư Mẫn nắm tay Chu Thiến đi tới, vừa đi vừa nói:

- Sớm đã đến, vừa rồi bọn em ở trên lầu

Chu Thiến đi đến bên cha, thản nhiên chào:

- Cha, anh cả

Đối với cặp cha con này cô thực sự không có cảm tình mấy.

Tống Trí Hào nhẹ nhàng ừm một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng:

- Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải bỏ nhà ra đi.

Tống phu nhân sợ con gái nói sẽ làm chồng tức giận nên nhỏ giọng kể lại mọi chuyện một lần. Chu Thiến thì chăm chú nhìn Tống Trí Hào.

Tống Trí Hào nghe xong vợ kể thì phì cười rồi nhìn Chu Thiến:

- Cha còn tưởng chuyện gì lớn, chẳng phải là chỉ 1 đứa bé sao? Bọn họ chỉ muốn đứa bé đó chứ đâu cần con đàn bà kia. Con sợ cái gì. Còn bỏ nhà đi? Triệu Quốc Xương chắc chắn sẽ cho rằng nhà chúng ta không gia giáo

Ông trầm mặt:

- Giờ mau quay về xin lỗi cha mẹ chồng con, đừng gây rối nữa

Chu Thiến nhìn ông mà thầm cười lạnh. Quả nhiên cô sớm biết từ miệng ông ta sẽ chẳng có lời gì hay. Cô cũng chẳng phản đối chỉ lạnh lùng đứng đó bởi vì cô biết nói chuyện với người như vậy chẳng được gì. Ông ta vốn bất chính đương nhiên sẽ chẳng cho rằng người khác làm vậy thì có gì sai. Nghĩ đến Triệu gia cũng có suy nghĩ đó, cho nên mới cho rằng cô không bao dung. Dù sao mình chẳng cầu xin gì ông ta, ông ta nói cứ coi như gió thổi qua ta là được. Chống đối ông ta, nếu ông ta nhất thời tức giận lại tát mình như Triệu lão gia tử tát Triệu Hi Thành thì đúng là lỗ to.

Tống phu nhân nghe xong lời chồng nói, chắc tự nghĩ đến mình mà thần sắc rất khó coi nhưng bà không thể phát tác trước mặt chồng, chỉ nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình. Tống Trí Hào nghe bà nói xong thì thoáng yên lặng rồi nói:

- Bà nói cũng đúng nhưng tôi đoán Chủ Tịch Triệu sẽ không bỏ mặc đứa bé đó đâu. Ông ta đã già như vậy mới có đứa cháu nội đầu tiên, sao bỏ được...

Ông nặng nề hừ một tiếng, trầm giọng với Chu Thiến:

- Nói đến nói đi đều chẳng phải do con, kết hôn với Hi Thành lâu như vậy cùng không có con. Nếu con sinh cháu cho Triệu gia thì bọn họ đương nhiên coi con như bảo bối, giờ xảy ra chuyện này còn trách được ai?

Tống phu nhân nghe xong lời chồng thì khẽ thở dài nhưng vẻ mặt hiển nhiên cũng nghĩ như vậy. Bạch Tư Mẫn ở bên cạnh vỗ vỗ lưng cô an ủi. Trong lòng dù bực mình thay Chu Thiến nhưng chuyện này cô vốn không có tư cách nói. Tống Thiệu Khang thì chỉ hờ hững nhìn.

Chu Thiến thiếu chút nữa tức đến ngất, đây đúng là lời nói của cha mình? Nếu không nể bọn họ là trưởng bối và có chút tò mò xem Triệu Phu Nhân sẽ nói gì thì cô đã sớm phất tay áo bỏ đi.

Nhưng cô vẫn nhịn không được lạnh lùng nói:

- Chuyện con tư sinh con tuy thấy nhiều nhưng không có nghĩa là con sẽ chấp nhận. Con chẳng trách ai, cũng chẳng cầu gì, chỉ muốn bỏ đi thôi, ai có thể trách con?

Tống Trí Hào bị câu này của cô làm tắc nghẹn, vẻ mặc phẫn nộ, kinh ngạc nhìn cô. Chu Thiến cũng lạnh lùng nhìn lại, môi mím chặt, trong lòng thầm cảnh giác, nếu phát hiện ông có dấu hiệu đánh người thì phải né cho nhanh. Tuyệt không thể để loại người đó tát mình được.

Bên kia, Tống Thiệu Khang vẫn không nói chuyện đột nhiên xen vào:

- Em à, em đừng chống đối cha, chúng ta còn không phải vì em? Nếu em thực sự li hôn thì sau này đau khổ chỉ có em chịu thôi. Nghe lời cha mẹ, đợi Triệu Phu Nhân đến thì xuống thang đi, bà ấy tự mình đến đón em thì đã quá nể mặt em rồi

Trên tay anh ta có mấy công trình đều chờ Triệu gia đầu tư, có thể nói anh ta là người không muốn thấy cô ly hôn nhất. Nhưng về sau còn phải dựa vào cô nhiều nên giọng nói vẫn khách khí. Đang nói thì Lan tẩu vào báo:

- Triệu phu nhân đã đến.

Tống phu nhân đứng lên nói:

- Trước hết nghe xem Triệu gia có tính toán gì đã

Người hầu dẫn Triệu Phu Nhân vào, hôm nay bà mặc bộ váy ngắn màu đậm, tóc uốn khá cầu kì vừa nhìn đã biết là mới từ thẩm mỹ viện về. Tống phu nhân thấy thế thầm nghĩ, con dâu bỏ đi mà còn có tâm tư đến thẩm mỹ viện? Xem ra bà không để ý chuyện này như mình nghĩ thì thoáng chột dạ.

Triệu phu nhân tiến vào liền cười nói:

- Ôi, cả nhà đều ở đây đón tôi sao, thật không dám nhận

Sau đó bà nhìn Chu Thiến cười nói:

- Thiệu Lâm, con về nhà an toàn là tốt rồi, tối đó biết con không về, cả nhà ai cũng lo lắng.

Chu Thiến thản nhiên đứng đó nói:

- Để mẹ lo lắng, thật ngại quá.

Tống phu nhân mời Triệu phu nhân ngồi xuống, người hầu rất nhanh mang trà lên. Tống Trí Hào nhìn ra ngoài cửa nói:

- Bà thông gia, chỉ có mình bà đến? Cậu cả không đến?

Triệu phu nhân chớp mắt:

- Nó không biết tôi đến đây, tôi không nói cho nó, hôm nay là tôi muốn nói chuyện với mọi người

Sau khi Thiệu Lâm bỏ đi, chồng vô cùng tức giận, mấy hôm nay sắc mặt rất khó coi nhưng quyết tâm giữ đứa bé càng kiên định, kiên quyết không chấp nhận uy hiếp này của con dâu. Nếu không phải bà luôn nói tốt cho Thiệu Lâm, hơn nữa quá khứ quả thật Thiệu Lâm rất được bọn họ yêu thích, con cũng thật sự yêu Thiệu Lâm thì có lẽ mọi chuyện cũng để mặc cô. Nhưng chuyện này không thể thương lượng cho nên hôm nay bà đến đây không cho con biết. Con thật lòng với Thiệu Lâm bà biết, nếu để nhà thông gia biết thì chỉ sợ mục đích hôm nay đến khó mà đạt được.

Tống Trí Hào mở miệng nói:

- Bà thông gia, hai nhà chúng ta giao tình thâm sâu, tôi vẫn luôn tin tưởng mọi người, yên tâm giao con gái cho bà không ngờ lại xảy ra chuyện này, thật khiến chúng tôi thất vọng. Nhà bà giữ đứa bé kia lại chẳng phải khiến con gái tôi khó xử?

Ông nghe vợ nói xong cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, vạn nhất sau này Triệu gia không do cháu mình làm chủ thì không phải là chuyện tốt.

Triệu phu nhân cũng không phải không biết chuyện của Tống Trí Hào, nghe ông ta nói xong thì chỉ thấy buồn cười. Để người khác nói thì thật nghiêm túc... Nhưng vẻ mặt bà vẫn rất khẩn thiết:

- Chuyện này nói thế nào cũng là chúng tôi không đúng, là chúng tôi sai. Nhưng việc đã đến nước này, cũng xin mọi người thông cảm. Chúng tôi tuổi đã lớn, vẫn luôn mong có cháu, nay đứa trẻ kia đã hơn 4 tháng, mọi người bảo chúng tôi sao có thể nhẫn tâm

Bà thở dài cúi đầu, lời nói tha thiết

*****

riệu phu nhân xoay người nhìn Tống phu nhân bên cạnh nói: - Ngọc Quyên, bà đừng lo lắng, tôi biết mọi người lo lắng chuyện gì. Thiệu Lâm dịu dàng hào phóng, chúng tôi vẫn rất thích, chúng tôi cũng vẫn luôn vui mừng vì có đứa con dâu tốt. Địa vị của nó ở Triệu gia không ai thay thế được, chuyện này bà cứ yên tâm. Giờ tình cảm của nó và Hi Thành rất tốt, chắc không lâu sau sẽ có con. Thiệu Lâm thông minh lại xinh đẹp, sau này sinh con nhất định cũng thông minh lanh lợi, ai có thể làm tổn hại vị trí của mẹ con Thiệu Lâm. Nhưng hai ông bà già chúng tôi cũng không thể làm được chuyện kia. Đứa bé kia dù sao cũng là cốt nhục nhà họ Triệu nên chúng tôi mới giữ lại. Mẹ của nó là loại người nào mọi người cũng biết... Cho nên những chuyện đó mọi người hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Những lời này khiến sắc mặt vợ chồng nhà họ Triệu đều thoải mái lại, Tống phu nhân cũng yên lòng không ít. Gia cảnh nhà Văn Phương kia thế nào bà quá rõ, cha cô ta là sâu rượu vô cùng thô bỉ, bản thân cô ta cũng chẳng có chỗ nào hơn người, căn bản không thể so với con gái mình. Thiệu Lâm có con chắc cũng chỉ là chuyện sớm muộn, đến lúc đó nhất định Triệu gia sẽ lại sủng ái Thiệu Lâm.

Triệu phu nhân thấy thần sắc bà dịu đi thì biết những lời mình nói đã đả động bà, vội ngồi sát lại rồi nói:

- Bà cũng biết Triệu gia chỉ có hai đứa con, đứa nhỏ lại không giỏi bằng Hi Thành, Triệu thị sớm muộn cũng giao cho Hi Thành. Giờ Thiệu Lâm nắm chặt được trái tim Hi Thành, đến lúc đó con của nó mới là quan trong nhất. Giờ Thiệu Lâm vì Triệu gia mà chịu tủi cực chúng ta đều ghi tạc trong lòng. Hi Thành cũng ghi tạc trong lòng, sau này chỉ có càng đối xử tốt, lo lắng cho nó. Ngọc Quyên, bà nghĩ lại xem tôi nói đúng không? Nếu chúng tôi không có thành ý thì tôi cần gì phải đến đây?

Lúc này vợ chồng Tống thị hoàn toàn bị bà thuyết phục, kể cả Tống Thiệu Khang cũng thoải mái hơn. Bọn họ vốn không muốn con ly hôn, cũng không muốn trở mặt với Triệu gia. Chẳng qua là lo lắng cho con sẽ bị ảnh hưởng, cháu ngoại tương lai có đối thủ. Nhưng giờ nghe giọng Triệu Phu Nhân thì hẳn sẽ không xảy ra chuyện đó. Nghĩ cũng đúng, cháu của Chủ tịch tập đoàn Tống thị chẳng lẽ thua cháu của sâu rượu.

Tống Trí Hào gật gật đầu nói:

- Bà thông gia nói như vậy, chúng ta đương nhiên là tin. Lần này Thiệu Lâm bỏ đi là không đúng, vừa rồi chúng tôi đã phê bình nó. Đợi nó về rồi xin lỗi Chủ tịch Triệu.

Tống phu nhân ngồi bên nói:

- Làm che mẹ đương nhiên là mong hôn nhân của con mỹ mãn, lần trước tham gia yến hội thấy chúng ở bên nhau hạnh phúc tôi cũng rất mừng. Thật ra chúng tôi không yêu cầu gì, chỉ mong mọi người đối tốt với Thiệu Lâm thì chúng tôi cũng an lòng. Về phần đứa bé kia... Ai, cũng là một sinh mệnh, chúng tôi không nói gì...

Vẻ mặt Triệu Phu Nhân vui mừng, bà nghĩ chỉ cần làm công tác tư tưởng cho cha mẹ Thiệu Lâm là thành công, con dâu lập tức cùng về. Trong nhà nhanh chóng khôi phục lại vẻ hòa thuận vui vẻ trước. Vì thế, bà vui mừng nhìn về phía Chu Thiến nhưng lại tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của Chu Thiến, Triệu Phu Nhân không khỏi ngẩn người, trong lòng bất an.

Chu Thiến luôn đứng đó lạnh lùng nhìn bọn họ nói chuyện, cảm giác như đang xem kịch, chuyện bọn họ nói không liên quan đến mình.

Nhìn bọn họ nói hai ba câu đã quyết định vận mệnh của mình, không ai muốn hỏi ý kiến của mình. Trong lòng cô lạnh lẽo, cũng may cô chẳng kì vọng gì nhiều ở bọn họ cho nên cũng không có cảm giác đau lòng gì.

Chu Thiến đi đến trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói:

- Mọi người bàn bạc xong rồi? Giờ có phải lúc đến lượt con phát biểu ý kiến?

Tống phu nhân thấy con gái chỉ nghe bọn họ nói chuyện, không nói gì thì nghĩ cô nghe lời Triệu Phu Nhân mà an lòng nhưng giờ cô đột nhiên bước ra, vẻ mặt lạnh băng thì cảm giác không ổn. Bà biết con gái lại muốn nổi điên, vội vàng quát:

- Con thì có ý kiến gì? Sắp xếp như vậy chẳng nhẽ con còn không vừa ý? Chúng ta đều là muốn tốt cho con, đừng làm loạn.

Triệu phu nhân lại kiềm chế Tống phu nhân đang tức giận, nhìn Chu Thiến cười cười nói:

- Không sao, chuyện này vốn liên quan đến hạnh phúc cả đời nó, có ý kiến gì thì đương nhiên có thể nói. Tôi tin Thiệu Lâm tuyệt đối là đứa trẻ thức thời.

Chu Thiến khẽ cười một tiếng, nói:

- Triệu Phu Nhân, con không hiểu thức thời theo lời mẹ là ý gì. Con nghĩ con chắc chắn không phải là loại người mà mẹ nói đó. Thực cảm ơn mẹ ưu ái, cố ý đến đây khuyên bảo con. Nhưng xin lỗi, ý nghĩ của con sẽ không thay đổi. Con biết mọi người sẽ cho rằng con không biết tốt xấu nhưng mặc kệ mọi người nghĩ gì, con có nguyên tắc riêng của con. Con không có cách nào chấp nhận đứa bé đó, cũng không có cách nào đối mặt với sự lừa dối của Hi Thành, càng không muốn tiếp tục ở Triệu gia nữa. Con muốn ly hôn. Hôm nay con về cũng chỉ muốn nói cho cha mẹ chuyện này thôi

Cô thở dài:

- Lời cần nói con đã nói, con biết mọi người cũng không muốn nhìn con nữa, con đi trước

- Đứng lại!

Tống Trí Hào đứng phắt dậy, tức giận đến mặt trắng bệch, miệng co rúm, ông chỉ vào Chu Thiến, tức giận nói:

- Con nha đầu chết tiệt, não mày hỏng à? Ly hôn? Tao tuyệt đối không đồng ý, mày đừng mơ

Sắc mặt Triệu Phu Nhân cũng cực kỳ khó coi, bà đã hết lời, chẳng nhẽ cô nghĩ Triệu gia không có cô không được? Xem ra mình đã quá dung túng cô nên cô mới dám lên mặt. Bà nhíu mày, mím chặt môi không nói gì.

Tống phu nhân nhìn sắc mặt bà thì thầm sốt ruột, trong lòng mắng to con gái không hiểu chuyện, nhất thời không biết nên vãn hồi cục diện thế nào, chỉ đành thở dài.

Tống Thiệu Khang cũng đứng dậy, đang nghĩ có nên giữ em gái lại không. Vừa nghĩ đến việc em ly hôn rồi mình sẽ mất đi đứa em rể chống lưng thì không khỏi tức giận. Còn Bạch Tư Mẫn thì nhìn cô đầy hâm mộ.

Chu Thiến vốn đã xoay người đi ra ngoài, nghe được lời cha nói thì xoay người, bình tĩnh nói:

- Cha, con đã lớn như vậy, chuyện này không cần cha đồng ý hay không.

Tống Trí Hào bị cô nói làm cho không thở nổi, ông hung hăng trừng mắt nhìn cô, mặt đỏ bừng, lòng thầm hoảng loạn. Đứa con gái này tính cách luôn ngoan hiền, nhất là sau chuyện đó thì vô cùng phục tùng, để mặc họ bài bố, nay sao lại cứng rắn như vậy.

Nửa ngày sau ông ta mới nói được một câu:

- Thiệu Lâm, con không nghe lời người lớn nói mà làm bậy, sau này bị khổ sở thì mọi người mặc kệ con.

Giọng nói sắc bén như đao

Chu Thiến yên lặng một hồi, môi giật giật, vốn định nói cô không cần dựa vào bọn họ vẫn sống được nhưng vừa nghĩ nói cũng chẳng được gì. Sau này để bọn họ thấy mình sống tốt thì mới là lời phản bác có sức mạnh nhất

Cô không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài, bước chân trầm ổn, lưng thẳng, không quay đầu. Chỉ nghe đằng sau tiếng Tống phu nhân lo lắng gọi và tiếng Tống Trí Hào quát tháo.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-224)