Học nghề
← Ch.034 | Ch.036 → |
Triệu Hi Thành nghĩ, đại tiểu thư này chưa từng làm chuyện gì, kiếm tiền, cô có thể làm gì? Hơn nữa nếu thực sự để cô ra ngoài làm việc chẳng phải là làm mất mặt Triệu gia, chẳng lẽ con dâu nhà họ Triệu còn cần phải ra ngoài làm việc? Chỉ sợ cha sẽ là người phản đối đầu tiên.
Anh nghĩ rồi nói:
- Nếu không em đi học cái gì đó đi, anh thấy đám phu nhân tiểu thư hay học cái gì cắm hoa, nấu nướng gì đó, em cũng đăng kí lấy lớp học! Dù sao chỉ cần giết thời gian là được
Vừa không vất vả cũng không tính là xuất đầu lộ diện, cha sẽ không quản. Hơn nữa những người tiếp xúc cũng toàn là phu nhân, tiểu thư, mình cũng yên tâm. Nói không chừng cô học được hai ngày sẽ mất hứng, Triệu Hi Thành càng nghĩ càng thấy đó là ý hay.
Chu Thiến đen mặt. Học cắm hoa? Nấu nướng?... Học mấy cái này có lợi ích gì, chẳng lẽ sau này cô mở cửa hàng hoa hay làm đầu bếp? Nhưng cái này cũng nhắc nhở cô, đúng vậy, cô có thể đi học nghề! Nghề đó phải có ích, nhân lúc giờ có tiền, có thời gian thì học, tương lai sẽ có ích.
Nhưng học gì bây giờ? Cái này cần phải nghĩ cẩn thận, phải học môn học hữu dụng, có thể kiếm tiền!
Đôi mắt to của Chu Thiến lưu chuyển, dưới ánh đèn nhu hòa tựa như hai viên bảo thạch lóng lánh, phát ra ánh sáng trong suốt. Triệu Hi Thành yêu nhất là đôi mắt linh động của cô, tràn ngập sức sống, linh động. Anh nhìn cô, trong lòng dạt dào tình cảm, hận không thể để cô ở dưới thân mà hung hăng ra sức (Nghĩ hay thế cha nội)
Anh cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, vì sao mình lại để ý cảm thụ của cô gái này như thế. Dựa vào tính cách của anh, muốn sao thì sao, việc gì phải để ý đến suy nghĩ của một người con gái! Đương nhiên không phải anh không biết theo đuổi phụ nữ. Cũng từng gặp loại thanh cao nhưng nhà ở, xe, kim cương đủ khiến cô ta hoảng hốt nhưng nếu không thì cũng thôi, anh cũng chẳng buồn theo đuổi. Chẳng phải chỉ là một mỹ nữ sao? Người hối hận đâu phải anh.
Nhưng người con gái này, mua chuộc thế nào, anh đã cho cô những gì tốt nhất, cho cô địa vị mà người phụ nữ nào cũng muốn. Nhà ở, xe cộ, châu báu có thiếu thứ gì. Căn bản mua không nổi
Đáng lẽ anh phải không để ý đến cô nhưng lại không làm được. Không thấy cô là nhớ, nhìn thấy cô rồi lại muốn ôm cô vào lòng. Nghiêm khắc lạnh lùng với cô chỉ càng khiến cô ghét anh, đó không phải là điều anh muốn, anh phải làm sao?
Cứng không được thì chỉ đành mềm! Áp dụng chính sách dụ dỗ, để cho cô dần dần tiếp nhận anh, quen thuộc với anh. Hiệu quả không tệ, xem giờ đó, chẳng phải giờ cô có thể yên lặng nằm trong lòng anh nói chuyện phiếm cùng anh sao?
Anh đột nhiên nghĩ, cảm giác lo được lo mất, cẩn cẩn thận thận này có phải là tình yêu trong truyền thuyết? Anh bật cười, trò chơi nhàm chán đó cũng xảy ra với anh?
Nhưng mà, hình như... cảm giác cũng không tệ!
Về phần "nhược điểm" như cha nói... Hừ, cho dù có nhược điểm thì Triệu Hi Thành cũng không phải là người dễ dàng chịu thua.
Nói tóm lại, anh sẽ không buông tay người con gái này. Bất kể là con người hay tâm hồn cô, anh phải có được tất cả. Triệu Hi Thành một khi đã quyết thì chưa bao giờ thất bại
Lần này cũng sẽ không là ngoại lệ
*****
Chu Thiến đang nằm ở phòng khách VIP trong thẩm mỹ viện, hưởng thụ Tiểu Mạt mát xa. Cô mua thẻ kim cương ở đây, chỉ định riêng Tiểu Mạt. Vẻ mặt bà chủ như nở hoa, phải biết rằng thẩm mỹ viện bình thường này không có nhiều khách sộp như vậy. Bà ta cho rằng đó là công của Tiểu Mạt, ánh mắt nhìn Tiểu Mạt đầy tán thưởng khiến Tiểu Mạt cũng được hãnh diện một hồi
Sở dĩ Chu Thiến bỏ số tiền lớn mua vì một là có thể giúp Tiểu Mạt tăng công trạng, hai là cái này có thể quẹt thẻ, do Triệu Hi Thành thanh toán, không cần động đến tiền riêng của cô. Chỉ cần không phải để cô gặp mặt Triệu Hi Thành mở miệng đòi tiền thì cô sẽ chẳng khách khí.
Chu Thiến nói với Tiểu Mạt:
- Nghĩ ngơi một hồi đi, làm mãi thế mệt lắm
Tiểu Mạt cười:
- Ai bảo thế, trong mắt mình, cậu chính là áo cơm cha mẹ, phải hầu hạ chu đáo. Mình còn nhờ vào cậu để mua chút đồ nữa.
Chu Thiến nắm tay cô kéo cô ngồi xuống cười nói:
- Cậu đừng ba hoa nữa, yên tâm, đồ cậu giới thiệu mình sẽ mua.
Tiểu Mạt cười híp mắt lại:
- Cái này đúng là khiến mình vênh mặt. Hai tháng trước, thành tích mình không tốt, không biết bị bà chủ trút giận bao nhiêu lần, giờ vừa thấy mình đã cười, thật đã đời
Chu Thiến nhìn cô nói:
- Tiểu Mạt, mình muốn đi học stylist, cậu có muốn đi học cùng mình không? Học phí mình chi
Tiểu Mạt ngạc nhiên nói:
- Sao đang yên lành lại muốn đi học stylist?
Chu Thiến nói:
- Thứ nhất là vì cuộc sống quá nhàm chán, thứ hai là học nghề thì sau này sẽ có lợi. Giờ stylist là nghề khá nổi
Cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lại hỏi:
- Không phải cậu bảo giúp mình tìm cao nhân sao? Có tin tức gì không?
- Người quen của mình đã tìm được một người, rất nổi tiếng, nhưng vị cao nhân đó đã đến Ngũ Hành Sơn, đầu tháng sau mới về được
Ngũ Hành Sơn! Nghe qua có vẻ rất bản lĩnh, Chu Thiến không khỏi càng tin tưởng. Tiểu Mạt không nhịn được nhắc nhở cô:
- Thiến Thiến, cũng không chắc chắn thành công đâu! Cậu phải chuẩn bị tâm lý, vạn nhất không quay về được thì làm thế nào
Chu Thiến hơi trầm xuống. Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này đầu cô lại như muốn nổ tung, sau lại không nghĩ gì nữa, một lòng một dạ trông cậy vào cao nhân kia.
Tiểu Mạt tiếp tục nói:
- Theo mình, nếu thực sự không về được thì cứ ở lại nhà họ Triệu đi. Ở đó cả đời không phải lo ăn mặc, hơn nữa Triệu Hi Thành cũng không đối xử tệ với cậu mà? Anh ta cũng là anh của Tuấn Hi, nói vậy trông cũng đẹp trai đi, kiểu chồng vừa giàu, vừa có năng lực lại đẹp trai khó tìm lắm. Đương nhiên, Kiều Tranh cũng là lựa chọn không tồi nhưng cậu lại để ý người anh ấy yêu không phải là cậu... Mình thấy, cậu vẫn nên nghĩ thoáng mà ổn định cuộc sống làm con dâu nhà giàu đi.
Chu Thiến cúi đầu, một lát sau mới nhẹ nhàng nói:
- Vẫn nên chờ cao nhân xem qua rồi tính
Có thể trở về thì phải về, dù sao mình còn có người thân, trở về cũng còn có hi vọng với anh Kiều Tranh. Nhưng nếu thực sự trở về thì sẽ thành người xa lạ với Triệu Hi Thành...
Nghĩ vậy, lòng Chu Thiến đột nhiên cảm thấy rầu rĩ, khó chịu kì lạ. Cô chuyển đề tài:
- Cậu nghĩ kĩ về đề nghị của mình đi! Học thêm cái gì đó luôn tốt!
Tiểu Mạt quả nhiên bị cô dẫn dắt:
- Chồng cậu chịu cho cậu đi học?
- Mình sẽ nói với anh ta, gần đây hình như anh ra rất dễ nói chuyện
Thật sự, như thay đổi thành người khác...
Lúc gần đi, Tiểu Mạt đỏ mặt kéo tay cô nói:
- Lúc nào thì đưa cậu đi gặp em chồng cậu đây!
Nhắc tới Hi Tuấn, Chu Thiến không nhịn được thở dài:
- Giờ nó bắt đầu đến công ty làm, chắc về sau sẽ rời khỏi sân khấu
Vẻ mặt Tiểu Mạt như đến ngày tận thế:
- Sao lại như vậy, thật đáng tiếc! Đám fan hâm mộ Tuấn Hi như bọn mình phải làm thế nào?
Chu Thiến lại thở dài:
- Cũng không rõ
***
Đang lúc Chu Thiến tích cực lên mạng tìm hiểu tư liệu về học stylist thì lại nhận được cuộc điện thoại bất ngờ
Giọng nói qua điện thoại mềm mại, ngọt đến phát ngấy:
- Lâu rồi chúng mình không cùng đi dạo phố, hôm nay thời tiết đẹp, không quá nắng, đi dạo một chút đi!
Chu Thiến nghe chẳng hiểu gì hỏi:
- Xin hỏi cô là ai?
Trong điện thoại yên lặng một hồi rồi lại nói:
- Thiệu Lâm, mình là Văn Phương đây! Đi ra ngoài đi, bọn mình đi dạo phố! Giờ mình đang ở ngay trước cửa nhà cậu.
Văn Phương? Chu Thiến cảm thấy chán ghét, thật chẳng hiểu sao có loại đàn bà vô sỉ đến nước này, còn không biết xấu hổ gọi điện cho cô tự xưng là bạn tốt, còn hẹn cô đi dạo phố!
Chu Thiến vốn định cúp máy mặc kệ cô ta nhưng lại nghĩ, đi xem cô ta định làm gì cũng tốt! Hơn nữa, Triệu Hi Thành nói đã cắt đứt với cô ta, cũng chẳng biết có thật không...
Nhưng, sao cô lại để ý đến chuyện này? Bọn họ chấm dứt hay không liên quan gì đến cô...
Tuy tự nhủ như vậy nhưng sự tò mò trỗi dậy, cô thay quần áo, xuống lầu nói một tiếng với Triệu phu nhân. Triệu phu nhân thấy cô gần đây ngoan như vậy, ở chung với con rất hòa hợp, trong lòng rất thích, liền nói:
- Ra ngoài gặp gỡ bạn bè cũng tốt, ngày nào cũng ở nhà với mẹ chắc con buồn lắm. Nhưng đừng về muộn như lần trước
Chu Thiến cười đồng ý. Cô đi ra cửa đã thấy Văn Phương dựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ. Chu Thiến nhìn thấy cô ta thì ngẩn ra, cô ta... gầy đi rất nhiều.
Sáng sớm vừa có mưa to, trời đất có phần u ám, không khí vừa ẩm ướt vừa nóng khiến người ta thấy không thoải mái. Văn Phương mặc bộ váy màu đỏ rực, mặt trang điểm kĩ nhưng không che dấu được sự tiều tụy của cô ta.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |