Cưỡi c*c
← Ch.39 | Ch.41 → |
Cuối tuần có thời gian rảnh rỗi và tâm trạng tập luyện nên buổi sáng Phùng Dao hẹn với huấn luyện viên đã lâu không gặp, học hai tiết tập 〽️ô.п.🌀 và chân.
Về đến nhà, Phùng Dao thay một bộ váy rộng rãi thoải mái, cô đứng trước cửa sổ vừa uống nước vừa xem tin nhắn điện thoại. Phàn Tín nói hôm nay về, không biết đã bắt đầu đi chưa.
Cô đang nghĩ ngợi thì điện thoại rung lên, Phàn Tín gọi điện.
Hắn hỏi: "Đang ở đâu?"
Phùng Dao nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, tâm trạng cũng rất tốt: "Ở nhà, ba về chưa?"
"Chuẩn bị lên máy bay, hai tiếng nữa đến nơi." Hắn đưa ra yêu cầu rất tự nhiên: "Đến đón ba."
Phùng Dao lười biếng từ chối: "Bên ngoài nóng lắm, em cũng không muốn lái xe, không phải có tài xế đi đón ba sao?"
Phàn Tín chê cô lười, lại nói: "Em và tài xế cùng đến, váy đặt cho em đã đưa đến công ty rồi, đúng lúc mặc thử, tối đi dự tiệc rượu luôn."
Phùng Dao biết rõ đó chỉ là cái cớ, nhưng dù sao chiều nay cô cũng không bận gì: "Thôi được."
Cúp máy, đợi đến giờ thì cô cùng tài xế trong nhà đi đón hắn.
Rất nhanh sau đó đợi được người xuất hiện ở lối ra sân bay, hắn lên xe ở cửa sau, nhìn cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế đang nhìn về phía hắn, cô mặc váy dài cúp ռ𝖌·ự·𝒸 màu xanh nước biển nhạt, dây áo mỏng manh treo trên vai.
Phàn Tín vừa ngồi xuống đã kéo eo cô, cả người cô mềm nhũn, bị hắn kéo qua, nghĩ chắc hắn lại lên cơn n*ng.
Hắn túm lấy cô, nghĩ đến giọng điệu không tình nguyện lúc nói chuyện điện thoại, bèn thấp giọng nói bên tai cô: "Bé xấu xa, bảo em đến mà còn không muốn, chỉ biết nhiệt tình trên giường, muốn bản thân ⓢ.ướ𝓃.ⓖ phải không?"
Phùng Dao hơi đỏ mặt, trong đầu toàn là cảnh hai hôm trước gọi video với hắn, nước 𝖉_â_〽️ phun trào, õng ẹo biện bạch: "Đâu có, với cả ba không s.ướ.𝐧.ℊ sao?"
Hắn không chạm được người, 𝐬●ư●ớ𝓃●ɢ chỗ nào, đâu như cô chơi mấy món đồ chơi là 💲.ư.ớ.ⓝ.🌀 điên người.
Phàn Tín khẽ hừ một tiếng, ma sát xương quai xanh của cô, tay cũng không an phận trượt tới trượt lui.
Phùng Dao bị hắn làm cho ngứa ngáy, cười thành tiếng, chủ động ghé sát môi mọng: "Ba ơi, 𝖍ô_n em."
Đôi môi thơm tho ở ngay trước mặt, lý nào lại không xơi, Phàn Tín há miệng ngậm môi dưới cô vào trong.
Môi lưỡi 👢_1_ế_𝖒 Ⓜ️●ú●✝️ mập mờ, đầu lưỡi trơn trượt quấn lấy nhau, kéo 𝐜*𝖍ả*🍸 ⓝ*ư*ớ*𝖈 miếng, Phùng Dao ôm chặt cổ hắn, nhiệt tình dây dưa.
Đợi xe đến công ty, môi Phùng Dao ướt đỏ, quần lót dưới váy cũng bị lột xuống, dáng vẻ như vừa bị chà đạp, đôi chân yếu ớt theo hắn đi vào thang máy.
Trong phòng làm việc, tiếng thở phập phồng lên xuống liên tục vang lên, kết hợp với tiếng nước dính nhớp, âm thanh vô cùng ◗â-m loạn.
Nếu có người đẩy cửa ra sẽ thấy được phía sau bàn làm việc, người phụ nữ không mảnh vải che thân quỳ ngồi trên cơ thể người đàn ông, lắc lư 𝖒_ôⓝ_𝐠 bự lên lên xuống xuống.
Chiếc váy màu xanh nhạt kia bị ném ra phía sau ghế, còn người đàn ông trước mặt Phùng Dao dùng cánh tay khỏe mạnh ôm lấy eo cô, chỉ cởi mỗi quần, lộ ra con *** đang cắm sâu trong cơ thể cô.
Phùng Dao dao động bầu vú cưỡi lên cưỡi xuống, *** ba chồng vừa thô vừa bự, quy đầu to tròn, nhét đầy *** khiến cô thích mê. Mấy ngày rồi không ** nhau, chỉ cắm vài phát nước 𝒹·â·ⓜ đã chảy dài, cô т·𝒽·ở 𝒹·ố·ⓒ, dùng m.ô𝓃.🌀 múp và *** ◗.â.𝐦 bao chặt con *** tím đen đáng sợ của hắn.
"Ưm... ⓢướ𝓃*ⓖ, thích *** bự của ba, muốn nữa..." Cô khẽ 𝐫-ê-ռ 𝓇-ỉ, liên tục cưỡi lên ***.
Hôm nay cô cột tóc lên, để lộ cái cổ xinh đẹp, khuôn mặt và cơ thể 🅓●â●Ⓜ️ đã●n●🌀 cực kỳ 🍳*⛎*🍸*ế*𝐧 ⓡ*ũ, Phàn Tín đỡ lấy sau gáy cô, nhìn *** ԁâ-ɱ ướ_𝖙 á_✞ kẹ_🅿️ 𝐜𝖍_ặ_ⓣ *** mình, mỗi lúc ⓝ-𝖍ấ-𝖕 ⓝ♓-ô đều chảy ra nước, hắn hỏi: "Hôm nọ chơi 𝖉â·〽️ vậy, có phải n*ng *** lắm rồi không?"
"Phải... nhớ... nhớ ba, muốn được *** bự của ba **..."
Phùng Dao thay đổi tư thế từ quỳ thành ngồi xổm, *** nhỏ vẫn ngậm *** bự, dùng tư thế ngồi y như lúc tập buổi sáng, thân dưới hai người va chạm phát ra tiếng bạch bạch sắc tình.
Con dâu xinh đẹp n*ng ***, giống như đĩ 🅓_â_𝖒 nhún người cưỡi *** mình, biểu cảm còn say mê, nói nhớ hắn, Phàn Tín không thể không vui mừng cho được, ôm cô vào lòng nút lưỡi, bàn tay chơi đùa núm vú, giọng nói yêu thương: "Vậy để em ** cho đã, chiều nay con *** này là của Dao Dao, em muốn chơi sao thì chơi, được không hửm?"
"Được..." Đuôi mắt Phùng Dao đỏ ửng, dùng sức ngồi ra sau, lên xuống mấy phát, chỗ sâu trong âm đ*o run lên, bắn ra một luồng nước: "A a... phun nước rồi..."
"Đĩ *** dâ-𝖒." Phàn Tín vân vê bầu vú, thịt vú tràn ra giữa kẽ tay.
Phùng Dao ngửa đầu, *** thịt ⓗ-é ɱ-ở rời khỏi con *** thấm đẫm nước ◗â.ⓜ, *** bự tràn đầy sức sống, một tay cô không nắm hết, cô ngồi trên chân hắn xoa nắn bằng cả hai tay, ngón tay quẹt qua khe hở trên quy đầu, cảm giác được nó lại tiếp tục sưng lớn, cô liếc nhìn người đàn ông: "Lại to hơn rồi..."
Phàn Tín nhìn cái *** mở rộng của cô, thịt non bên trong cuồn cuộn, thấp giọng nói: "To hơn nữa cũng nhét vừa *** em, nhấc 𝐦ô*𝓃*ⓖ lên, nhét thêm lát nữa, dùng *** ◗â_ⓜ hút tinh ra."
"Ưm..." 𝐋à●〽️ 𝐭ì●ռ●♓ ** *** với hắn rất thoải mái, Phùng Dao lại tuốt *** vài cái khiến cả bàn tay dính chất dịch, cô nâng chân nhét *** vào lỗ ***, bắt đầu lượt cưỡi mới.
"A... khít quá, lút cán rồi..." Phàn Tín nắm eo cô, giúp cô lên xuống.
"Ưm ưm... ş.ướ.𝖓.ⓖ quá, thọc tới bên trong rồi... a a... *** 🅓â_Ⓜ️ ngứa quá, ba ơi, em muốn nữa..."
Cô nhấc 𝐦_ô_n_🌀, điên cuồng nhún lên nhún xuống dưới sự giúp sức của hắn, Ⓜ️●ô●п●ⓖ thịt va chạm phát ra tiếng bạch bạch. Hai chân tách rộng, cô ngồi xổm lên xuống ở hông hắn mười mấy cái, *** bỗng tê dại, một cú nhấp mạnh đ●â●𝖒 thẳng đến cổ tử cung, bên trong ռó𝖓●ℊ 𝒷●ỏ●𝐧●🌀 dâng trào, cả hai đều 👢ê●ⓝ đ●ỉ●ռ●𝒽 b·ắ·𝖓 ✞𝒾·𝓃·♓, 𝐤·𝖍·ⓞ·á·❗ 𝖈·ả·〽️ bùng nổ.
"Ưm..." Chỗ g𝖎●𝖆●⭕ ♓ợ●p dính nhớp một mảng, Phùng Dao ngã người xuống, nằm vào lòng người đàn ông, con *** đã mềm xuống, thuận thế trượt ra khỏi lỗ *** nhầy nhụa, bị cô kẹp ở giữa háng.
Phàn Tín liếc nhìn vùng dưới 𝐝*â*ɱ loạn, hơi thở cũng hỗn loạn, sảng khoái thở ra, ôm người vào lòng, cúi đầu định hô●ռ thì tay nắm cửa bị vặn mở.
Phàn Tín trầm mặt, vốn dĩ đang là thời gian nghỉ trưa, bình thường sẽ không có ai, vừa rồi hai người cũng gấp gáp, không kịp khóa cửa, nào ngờ có kẻ không có mắt không thèm gõ cửa.
Hắn nhanh tay nhanh mắt đẩy Phùng Dao đang trần truồng xuống giấu dưới người, hạ thấp ghế ngồi, chỉ để lộ ra nửa thân trên vẫn còn mặc đồ chỉnh tề.
Người phụ nữ mặc váy, đi giày cao gót bước vào, đứng cách người đàn ông ở phía sau bàn làm việc một khoảng xa, nhất thời hốt hoảng: "Xin... xin lỗi Phàn tổng, tôi tưởng anh đi công tác vẫn chưa về, tôi giúp trợ lý Châu đến lấy..."
Lúc này Phàn Tín không rảnh nghe cô ta lảm nhảm, bực bội trầm giọng nói: "Ra ngoài!"
"Vâng." Người phụ nữ không biết tại sao hắn lại nổi nóng, nhưng cũng chột dạ, lập tức nghe lời đi ra.
← Ch. 39 | Ch. 41 → |