← Ch.090 | Ch.092 → |
Sắc trời đã tối.
Lâm Dịch Dương không đội mũ, không đeo khẩu trang, ở nơi này không cần thiết. Có ông lão dắt con trâu lấm lem bùn đất sau một ngày cày bừa đi ngang qua, cũng không hề nhìn bọn họ lấy một cái.
Mạnh Quân nói: "Anh tới đây làm gì?"
Lâm Dịch Dương: "Không cho anh vào sao?"
Mạnh Quân không trả lời.
Lâm Dịch Dương hỏi: "Trong nhà có người, không tiện?"
Mạnh Quân không khách khí liếc anh ta một cái. Anh ta có thể tìm đến nơi này, chắc chắn đã thăm dò được khoảng thời gian này Trần Việt không có mặt ở Thanh Lâm. Cô không muốn thu hút sự chú ý của người khác, nghiêng người tráng sang một bên.
Lâm Dịch Dương bước qua ngưỡng cửa, con mèo báo nhỏ đứng ở góc sân, nhe răng 'meo' với anh ta, cực kỳ hung dữ. Lâm Dịch Dương khựng lại.
"Nó không cắn người." Ngữ khí của Mạnh Quân khó có thể nói là không châm chọc, cô bước đến bế Vân Đóa lên ôm vào lòng, xoa đầu nó một cái, nhóc con thông minh.
Lâm Dịch Dương đi theo sau cô, vòng qua hành lang vào trong sân.
Đêm trên núi, bầu trời xanh đen như màu mực. Trên bức bình phong trăng trôi trong mây.
Gian nhà chính hai bên bình phong đều sáng đèn, ánh đèn giao thoa nhau trong sân, vẽ bóng cây lựu trên tường.
Lâm Dịch Dương nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh, nói: "Chẳng phải em không thích nuôi mèo sao?" Vừa nói xong liền nhận ra mình tự rước bực vào người, con mèo này hiển nhiên là ——
Mạnh Quân nói: "Không phải tôi nuôi."
Cô đi vào gian nhà phía Tây, Lâm Dịch Dương đi theo sau, nhìn ngắm bốn phía; tường gỗ, cửa gỗ, vách gỗ, cầu thang gỗ; có bàn vuông, ghế mây. Guitar treo trên tường.
Rất sạch sẽ, nhưng cũng đơn sơ.
Lâm Dịch Dương không thể tưởng tượng được một người được nuông chiều từ bé như Mạnh Quân lại có thể sống ở nơi này suốt mấy tháng. Anh ta quay đầu nhìn khoảng sân đối diện, gian nhà chính bên kia cũng sáng đèn, không có người, ngôi nhà tràn đầy sức sống, trên bàn chất đầy tài liệu, giá sách đầy ắp. Trên bậc thang có mấy đôi giày thể thao nam được xếp ngay ngắn, một chiếc áo phông nam vắt trên lưng ghế mây.
Mạnh Quân ngồi trên ghế mây vuốt ve Vân Đóa, lúc ngước lên nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của anh ta, trong lòng cũng không vui vẻ gì, giọng bất giác dịu lại: "Muốn uống nước không?"
Lâm Dịch Dương lắc đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt cô.
Mạnh Quân nhìn sang chỗ khác, nói: "Ngồi đi, đứng đó làm gì?"
Nhưng Lâm Dịch Dương lại đi đến bên tường lấy đàn xuống, ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh bàn gảy lên mấy hợp âm.
Mạnh Quân chợt nhớ lại khoảng thời gian còn ở bên nhau. Hai người ôm đàn, có thể ngồi cả ngày.
Bọn họ đã từng có những ngày tháng nói mãi không hết chuyện. Anh ta tính cách lạnh lùng, đi theo cô học được cách mắng chửi người, học được cách cay nghiệt, học được cách thi thoảng trút giận, nhưng chỉ thể hiện trước mặt cô. Đã từng thật lòng.
Nhưng bây giờ đã không giống ngày xưa, tiếp tục chơi đàn cũng chẳng để làm gì.
Cô nhìn thấu những gì anh ta nghĩ, không mấy thoải mái, nói: "Nhã Linh nói gần đây anh đang sáng tác bài hát?"
"Viết không tốt." Anh ta đáp ngắn gọn, hỏi thẳng: "Em thích anh ta ở điểm nào?"
Mạnh Quân không muốn trả lời câu hỏi này của anh ta, sờ lỗ tai mèo, thuận miệng tìm đại một lý do cho qua chuyện: "Sớm chiều ở chung, tự nhiên nảy sinh tình cảm."
Lâm Dịch Dương ngước mắt: "Em là người sớm chiều ở chung là có thể nảy sinh tình cảm?"
Mạnh Quân khó chịu, nói: "Tôi là người không quay đầu ăn cỏ cũ."
Vẻ mặt Lâm Dịch Dương thoắt cái sững sờ. Trước đó anh ta còn cho rằng cô chỉ tức giận, tưởng rằng dỗ dành là có thể mang cô trở về, cho nên lần đó ở phòng thu anh ta mới nói chuyện với cô bằng giọng điệu soi mói xúc phạm như thế, nhưng hóa ra bọn họ đã trở thành hai người xa lạ? Anh ta vẫn không cách nào tin được, hỏi: "Tài khoản phụ Weibo kia —"
"Quên nhìn tới. Anh để ý, tôi sẽ xóa."
Lần này anh ta hoàn toàn chết lặng, biểu cảm nặng nề gần như sụp đổ. Anh ta là một người rất lạnh lùng, không dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng Mạnh Quân có thể nhìn ra được, trong lòng cô cũng chẳng vui vẻ gì, cô quay mặt đi chỗ khác, nói: "Anh tới đây làm gì, Lâm Dịch Dương?"
Màn đêm tĩnh lặng, giọng của anh ta rất thấp: "Anh sai rồi, được không?"
Mạnh Quân khẽ siết chặt cằm, nhìn đám đuôi công hoa xanh dưới gốc cây lựu.
Cô nhớ lại hôm đi chơi dã ngoại với Trần Việt, bên chùm hoa dại, một góc nụ cười của cô và bả vai Trần Việt lộ ra trong lúc vô tình.
Một lúc lâu sau, cô cất giọng vô cùng tỉnh táo: "Anh xem video của tôi, đoán được tôi có người yêu, cho nên lúc ở trong phòng thu mới khiêu khích tôi một cách bất thường như vậy, cho nên mới đặc biệt đuổi theo đến tận đây. Nếu tôi vẫn một mình, anh sẽ cảm thấy không có gì phải lo lắng đúng không? Nếu tôi không có tình yêu mới, anh sẽ đợi bao lâu? Đợi đến khi anh đứng vững? Nhưng bây giờ xem ra dường như anh vẫn chưa đạt được mục tiêu anh muốn, mà đã đến nhận lỗi. Làm sao có thể bù đắp được đây?"
Cô nói: "Lúc yêu anh, tôi rất ngu xuẩn; không yêu anh nữa, liền rất thông minh."
"Quân Quân, " Lâm Dịch Dương cúi đầu bưng trán, khổ sở nói: "Đến thời điểm thích hợp, anh nhất định sẽ đường đường chính chính công khai. Em cho anh thời gian, hai năm, anh nhất định sẽ nỗ lực cố gắng, được không?"
Mạnh Quân không muốn thấy anh ta phải hạ mình như vậy, cô nhìn sang chỗ khác, lên tiếng: "Tôi biết. Anh không dễ dàng." Cô thoáng ngơ ngẩn, "Vì vậy tôi chưa từng trách anh. Nhưng tính cách tôi ra sao lẽ nào anh không biết? Tôi sinh ra đã vậy, một chút ấm ức cũng không chịu nổi. Nhưng nói rõ với nhau rồi, tôi và anh không ai nợ ai nữa."
"Em hận anh?"
Mạnh Quân lắc đầu: "Chưa từng hận, trái lại nhìn thấy anh thế này, tôi rất khó chịu. Nhưng mà tôi thật sự không còn yêu anh nữa. Trên đường đi anh đã gặp rất nhiều ngọn núi, tôi đã đi qua anh."
Lâm Dịch Dương nhìn chằm chằm cô một lúc, mím chặt môi, lại cúi đầu lướt nhẹ dây đàn.
Vài âm thanh ngắn ngủi.
Mái tóc trên trán che khuất đôi mắt anh ta, nhìn không ra cảm xúc, một lúc sau, vẫn là câu hỏi đó: "Vậy em thích gì ở anh ta?"
Mạnh Quân không trả lời, Vân Đóa đột nhiên đứng dậy khỏi đùi cô, phóng xuống đất. Vòng tay cô bỗng trống rỗng.
"Anh ta có hiểu âm nhạc của em, có biết thưởng thức tài năng của em không? Cuộc sống có đồng điệu với em không? Anh hy vọng anh ta thật sự thích em, chứ không phải mưu đồ lợi dụng em. Anh cũng không muốn em vì anh mà tùy tiện tìm đại một người ở bên cạnh. Em yêu một người liền yêu đến hết lòng hết dạ, anh sợ em cuối cùng lại bị tổn thương." Anh ta đột nhiên bắt đầu đóng vai người tốt, nhìn như là quan tâm, kỳ thực đang đâm chọc.
Mạnh Quân cảm nhận được sự nham hiểm trong lời nói của anh ta, nhưng vẫn bị trúng chiêu, cô buồn bực nhíu mày: "Không còn sớm nữa."
Lâm Dịch Dương nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô, tâm trạng thả lỏng đôi chút, anh ta ôm đàn đứng dậy đi đến bên tường.
Mạnh Quân gọi: "Lâm Dịch Dương."
Anh ta đứng lại, đợi cô lên tiếng.
Cô nói: "Có thể chụp những cảnh đẹp ở nơi này nhiều một chút, đăng lên weibo quảng bá được không."
Tia sáng trong mắt anh ta trở nên ảm đạm.
Mạnh Quân giải thích: "Tôi biết tổ đạo diễn sẽ dựng lên một bức tranh rất đẹp về thị trấn Thanh Lâm trong chương trình, nhưng sợ là không được quảng bá nhiều. Thị trấn Thanh Lâm vừa mới phát triển du lịch..."
"Anh biết rồi." Lâm Dịch Dương ngắt lời.
Mạnh Quân nói: "Cảm ơn."
Lúc này, từ mái hiên vọng xuống tiếng chân mèo chạy thoăn thoắt. Giây tiếp theo, cửa hông cọt kẹt mở ra, sau đó đóng lại.
Có người đi vào.
Mạnh Quân lo là Bách Thụ hoặc Lí Đồng, nên dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Dịch Dương đừng nhúc nhích. Cô bước nhanh ra khỏi nhà, không ngờ lại nhìn thấy Trần Việt đang kéo va li vào sân.
Hai chân trước của Vân Đóa điên cuồng cào lấy ống quần jean của anh, không ngừng kêu meo meo.
Trần Việt xách hộp bánh ngọt, thả va li ra, vừa cúi xuống sờ đầu nó vừa ngước đầu dõi mắt tìm Mạnh Quân, cười với cô: "Anh mua loại bánh em thích, không biết trên đường đi có bị móp méo hay không."
Mạnh Quân vừa vui mừng vừa kinh ngạc: "Chẳng phải anh nói sớm nhất cũng phải tối mai mới về sao?"
Trần Việt cười ngượng ngùng: "Không phải em bảo muốn anh về sớm một chút sao?" Ngày nào cô cũng hỏi anh khi nào mới về, cho nên anh tăng ca hai buổi tối.
Mạnh Quân cầm lấy hộp bánh, nói: "Có quỷ mới nhớ anh."
Trần Việt cúi đầu, đang định chạm vào mặt cô, chợt có ai đó gảy đàn, một đoạn hợp âm du dương vang lên từ trong nhà Mạnh Quân.
Trần Việt lần theo âm thanh, nhìn thấy một bóng người cao gầy lướt qua khung cửa sổ. Anh vô thức nắm chặt cổ tay Mạnh Quân. Trong phòng, cây đàn được treo lên tường, bóng người đi qua cửa sổ, cửa chính.
Lâm Dịch Dương bước ra.
Trong sân loáng cái yên tĩnh. Vân Đóa nhảy lên va li của Trần Việt, dùng móng mèo gãi đầu.
Mạnh Quân đan tay vào tay Trần Việt, nói với Lâm Dịch Dương: "Trần Việt, bạn trai của tôi."
Cô không giới thiệu Lâm Dịch Dương với Trần Việt. Lâm Dịch Dương liền biết rằng Trần Việt biết anh ta, có lẽ đã biết chuyện giữa anh ta và Mạnh Quân từ lâu. Điều này khiến anh ta không mấy dễ chịu. Thêm vào đó Mạnh Quân không giới thiệu anh ta, nên phép tắc chào hỏi trước rơi vào đầu anh ta. Anh ta nghi ngờ Mạnh Quân cố ý làm như vậy để trả thù việc anh ta cố tình chơi đoạn nhạc vừa nãy.
Lâm Dịch Dương không đưa tay ra, chỉ nói ngắn gọn một câu: "Xin chào."
Trần Việt: "Xin chào."
Không còn lời nào nữa.
Hai người đàn ông mặt không biến sắc, đánh giá lẫn nhau.
Trần Việt vô cùng đơn giản với áo phông và quần jeans, dáng người tương tự Lâm Dịch Dương, tất nhiên, không bằng anh ta về khoản ăn mặc, chỉ một chiếc áo sơ mi đơn giản đã toát lên phong thái ngôi sao. Trần Việt đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh, không chỉ điển trai mà còn thuần khiết, chưa kể đến đôi mắt sáng ngời, đặc biệt là ánh mắt trong veo, hơn nữa vì thường xuyên đi đây đó nên nước da rám nắng khỏe mạnh, toát ra sự nam tính hấp dẫn từ sâu bên trong. Lâm Dịch Dương thì trắng trẻo, là một ngôi sao cực kỳ phù hợp với gu thẩm mỹ của giới trẻ.
Ấn tượng của Trần Việt với Lâm Dịch Dương là —— thật sự tinh tế hoàn mỹ, giống món đồ xa xỉ trong tủ trưng bày.
Mà trong mắt Lâm Dịch Dương, Trần Việt hoàn toàn khác với tưởng tượng của anh ta. Nói một cách cụ thể, hoàn hảo hơn rất nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng. Cũng phải, có thể lọt vào mắt của Mạnh Quân, làm sao có thể kém được. Cô sao có thể dễ dàng thích một ai đó.
Anh ta đột nhiên nói: "Tôi và Quân chỉ là bạn bè gặp nhau, anh đừng hiểu lầm."
Mạnh Quân cảm thấy hôm nay anh ta nham hiểm một cách khác thường, trước đây lúc chỉ có hai người anh ta có thể nói những lời tùy thích, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ thiếu lễ độ, nhã nhặn với người khác. Cô đang định lên tiếng, Trần Việt đã cất lời: "Không đâu."
Cách nói nhẹ nhàng đầy tin tưởng của anh khiến cho người ta cảm thấy đó thật sự là những gì anh nghĩ, không phải dáng vẻ gượng ép giả vờ. Anh nói: "Tôi hiểu Mạnh Quân."
Lâm Dịch Dương nói: "Vậy là tốt rồi." Không hiểu sao anh ta cảm thấy chỉ cần đối đáp với Trần Việt thêm mấy câu nữa anh ta sẽ lộ ra sự quẫn bách khốn cùng. Anh ta nhìn Mạnh Quân nói: "Lần sau nói chuyện tiếp." Lời vừa ra khỏi miệng, anh ta cảm thấy thất bại tột cùng.
Mạnh Quân tiễn anh ta tới cửa, chỉ có hai người bên ngoài, Lâm Dịch Dương thấp giọng nói: "Sáng mai anh đi."
Mạnh Quân: "Thuận buồm xuôi gió."
Lâm Dịch Dương nhìn cô, ánh mắt buồn bã, nhưng cuối cùng cũng không còn gì để nói, xoay người đi vào màn đêm.
Mạnh Quân đóng cửa, quay vào nhà. Trần Việt đang soạn quần áo và tài liệu trong va li, thấy cô đi vào liền nói: "Em ăn bánh trước đi, trên bánh có trái cây, để qua ngày mai sợ không tươi nữa."
Mạnh Quân mở hộp ra. Trần Việt hỏi: "Không bị móp méo chứ?"
"Không có."
Anh không nói gì nữa.
Mạnh Quân ăn bánh, nhận ra Trần Việt có phần im lặng. Trước đây anh cũng rất ít nói, nhưng cô có thể cảm nhận được sự khác biệt rất nhỏ. Anh cứ loay hoay thu dọn đồ đạc, còn không nhìn cô.
Cảm thấy anh có gì đó bất thường, cô vừa ăn bánh vừa nhìn anh chằm chằm. Có lẽ anh cảm nhận được, nhưng anh vẫn chỉ sắp xếp đồ đạc, Vân Đóa đi lòng vòng quanh chân anh. Anh đi đến đâu, đám mây đen nhỏ Tiểu Hắc Vân bay theo đến đó.
Hai người một mèo ở trong nhà, chỉ có tiếng bước chân của anh và tiếng mèo kêu. Cô ăn được một nửa, anh đi tắm. Điện thoại của anh vang lên mấy tin nhắn nhắc nhở.
Mạnh Quân nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, không khỏi cười khúc khích. Tâm trạng vui vẻ, cô đi trêu chọc mèo. Nhưng lần này chủ nhân về rồi, Vân Đóa không thèm để ý tới cô, còn liếc mắt tránh khỏi tay cô, ngoáy mông đi lên nằm trên bậc thang.
Mạnh Quân: "???"
Cô gầm gừ: "Con mèo nghịch tặc này, chờ hôm nào Trần Việt không có ở nhà, xem tao có cho mày ăn không. Để mày ăn chuột cho biết thân!"
Vân Đóa đưa lưng về phía cô, hất đuôi khinh thường.
Trần Việt tắm xong đi ra, nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, đều là chuyện công việc. Mạnh Quân ăn bánh xong, anh đang mở máy tính, nhìn thấy cô chóp chép miệng, anh cười hỏi: "Ăn ngon không?"
Mạnh Quân nói ngon, cô thấy anh tắm xong đã khôi phục bình thường trở lại, trong lòng hơi tiêng tiếc, còn muốn ngắm nhìn anh bất thường thêm một lúc nữa, bèn chủ động nói: "Lâm Dịch Dương trùng hợp là khách mời của kỳ này, tới đây ngồi một lúc. Anh ta tự mình chạy tới, không phải em bảo anh ta tới."
Trần Việt rời mắt khỏi màn hình máy tính nhìn cô một cái: "Ừm, anh biết."
Mạnh Quân: "..."
Trần Việt cảm giác được cô đang trừng mắt nhìn mình, anh nhanh chóng tắt máy tính, đi đến bên cạnh cô, nói: "Vì anh về sớm một ngày nên còn một số công việc chưa bàn giao rõ ràng. Bây giờ xong rồi."
"Ai nói với anh chuyện này." Mạnh Quân đứng dậy xích sát vào anh, "Nói đi, vừa rồi anh ghen đúng không?"
Trần Việt sững người: "Không có."
Mạnh Quân chọc chọc ngón trỏ vào vai anh: "Không có? Hầy, anh không có ở nhà, nửa đêm nửa hôm em và bạn trai cũ ở chung một chỗ, còn chơi đàn, anh không ghen hả? Cũng không hỏi em với anh ta đang làm gì?"
Trần Việt cụp mắt xuống, gương mặt không biểu hiện bất kỳ cảm xúc gì: "Không phải em nói, bạn bè ngồi một chút sao."
Mạnh Quân hứ một tiếng: "Em nói anh tin liền à?"
Trần Việt ngước mắt: "Vậy anh không nên tin lời em nói sao?"
"Tin chứ." Mạnh Quân ngửa mặt dí sát vào anh, ngón tay sờ cằm anh, chầm chậm nói: "Nếu như đêm nay anh không về, em nói với anh Lâm Dịch Dương chưa từng tới. Anh cũng tin à."
Trần Việt nhìn vào mắt cô, đôi mắt gần trong gang tấc đó y hệt như đôi mắt tiểu hồ ly. Mạnh Quân khích anh: "Sao anh không hỏi em và anh ta đã nói gì, anh không tò mò một chút nào sao, bạn học Trần Việt?"
Trần Việt không lên tiếng.
Kỳ thật, anh không cần phải hỏi.
Anh có thể đoán được.
Cô là kiểu phụ nữ sẽ khiến cho đàn ông hối hận, khiến cho đàn ông muốn quay đầu. Huống chi làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, Lâm Dịch Dương lại là khách mời của đúng kỳ này.
Cho nên, vừa rồi anh cắm cúi thu dọn đồ đạc cũng không thể khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng khi khóe mắt nhìn thấy cô ăn bánh ngon lành, mới cảm thấy an tâm đôi chút. Còn bây giờ vì sự khiêu khích trêu chọc của cô, trong lòng lại cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thế là anh nói: "Không tò mò."
Cô lập tức đánh nhẹ vào vai anh: "Hừ, anh không tò mò em cũng muốn nói cho anh biết. Anh ta muốn làm lành với em!"
Trần Việt mặc dù đã đoán được, nhưng khi nghe thấy chính xác câu này, trong lòng vẫn thấy nhói lên, ánh mắt khóa chặt ánh mắt cô: "Vậy em trả lời thế nào?"
Mạnh Quân thấy anh căng thẳng, lúc này mới dễ chịu, cười tủm tỉm hỏi lại: "Anh thấy em sẽ nói thế nào?"
Trần Việt nhìn cô một giây, sau đó dời mắt nhìn ra sân: "Không muốn biết."
Quai hàm anh siết chặt trong nháy mắt rồi thả lỏng, cô vui chết đi được, đẩy anh ngồi vào trong ghế mây, bản thân cũng chen vào giạng chân ngồi trên người anh, ngón trỏ chọc nhẹ vào môi anh, đắc ý giống như người thắng cuộc đang thưởng thức chiến lợi phẩm: "Nói dối em hả? Anh cũng biết tự mình hờn dỗi đó, em còn tưởng anh sẽ không giận em chứ."
Bờ môi Trần Việt lướt qua ngón tay cô: "Không giận em."
Mạnh Quân cười ranh mãnh: "Vậy là tức anh ta."
"Không có." Trần Việt vẫn không nhìn cô.
Mạnh Quân khẽ cười, ôm cổ anh nũng nịu: "Nói cho em biết tâm trạng của anh sau khi bước vào sân được không, nói cho em biết, nói cho em biết đi mà." Cô vặn vẹo trên người anh, phà hơi thở vào tai anh, "Em muốn nghe mà."
Trần Việt nhìn cô: "Xuống nào."
"Anh thật sự muốn em xuống hả, " Mạnh Quân nhẹ giọng nói: "Xuống thế nào?"
Cô vòng tay ôm eo anh.
Chiếc đầm ngủ màu đỏ dưa hấu trải rộng ra trên ghế mây như một đóa hoa.
Anh cảm nhận được, sắc mặc khẽ cứng đờ, không lên tiếng. Cô cắn cằm anh: "Anh có nói không? Không nói, em sẽ không để cho anh dễ chịu ~"
Ngón tay cô trượt dọc theo gò má anh, vì đang ngồi trên người anh, cô nhìn xuống anh, hỏi: "Nói đi, anh hoảng hốt đúng không? Nói đi mà." Dường như cô ngồi không được thoải mái, nên chầm chậm dịch chuyển vị trí.
Bờ môi người con gái mềm mại, nóng ướt.
"Mạnh Quân em —"
Cơ thể Trần Việt cứng đờ, hơi thở kìm nén trở nên gấp gáp, anh nuốt khan.
Tinh thần và thể xác đang chịu hai tầng giày vò.
"Nói đi mà. Hở —" Hơi thở cô nhẹ dài.
Anh đỏ mặt, khàn giọng: "Lúc đó... chỉ muốn bắt em lại."
Khi đó anh thật sự đã nắm chặt tay cô như một phản xạ có điều kiện, cô nhớ rất rõ, trong lòng cười thầm, nũng nịu: "Nói tiếp đi mà..."
Cô cũng tiếp tục cọ xát giày vò anh.
"Nghĩ, lỡ em đi với anh ta, anh phải làm gì?"
Cánh tay Mạnh Quân lại vòng qua cổ anh, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy da thịt nơi yết hầu của anh: "Nghĩ thế nào, phải làm sao, nếu em đi với anh ta?"
"Đã nghĩ, chỉ muốn đưa hết mọi thứ cho em, để em mang đi. Nhưng anh không có gì cả, không thể cho em được gì, liền hoảng hốt..."
Mạnh Quân bỗng nhiên đau nhói trong lòng, không muốn nghe nữa, hôn môi anh, không cho anh nói.
Giờ khắc này, không muốn nghĩ đến, không muốn quan tâm, không muốn suy tính bất cứ điều gì nữa. U mê hồ đồ cũng được.
Cô hôn lên vành tai anh, dịu dàng nói: "Trần Việt, em không cần gì hết. Anh yêu em là được. Em chỉ cần anh yêu em. Phải yêu em yêu em thật nhiều ~"
Em cũng sẽ yêu anh thật nhiều.
Cô ấn xuống anh thật sâu, quấn lấy anh như kẻ nghiện, như thể chỉ bằng cách này mới có thể xác định được tình yêu anh dành cho cô, ẩn giấu trong từng nụ hôn, trong từng bí mật.
Anh bế cô lên, ngửa mặt hôn môi cô, cổ cô.
Ngọn đèn sợi đốt rọi vào người cô, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Đêm hè, quạt trần trên đỉnh đầu chuyển động không thổi đi được hơi thở nóng bỏng cháy rực.
Mạnh Quân nghiêng đầu tựa vào vai anh, nhìn bóng họ triền miên quấn quýt in trên sân.
Có gió đêm thổi qua, lá cây lựu đung đưa xào xạc.
Vân Đóa nằm vắt mình trên ngưỡng cửa, quay mông về phía họ ngúc ngoắc đuôi.
Cô nghe thấy âm thanh yếu ớt khẽ khàng của mình, ngắt quãng, tan vào màn đêm.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |