Nguyên nhân không thể luyện võ
← Ch.061 | Ch.063 → |
"Cái gì? Mang..... Mang về ư?" Vân Tri ngẩng phắt đầu lên nhìn vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bạch Mặc Y, lập tức mặt suy sụp xuống, mang về ư? Toi rồi, chủ tử biết đâu lại mắng hắn ấy chứ! Thêm nữa, mà nửa ngày của hắn không phải rất bận việc hay sao?
"Bảo ngươi mang về thì mang về còn lắm lời cái gì?" Lưu Vũ nở nụ cười tươi rói, hưng phấn nhìn Vân Tri, quay đầu nhìn Bạch Mặc Y rồi tự tay dâng lên danh mục quà tặng nói, "Bạch cô nương, đây là chút tâm ý của chủ nhân nhà ta!"
Bạch Mặc Y nhìn trừng trừng, đường viền vàng bao quanh vật màu đen như đè nặng lên tấm lệnh bài đen như mực, toả ra luồng khí lạnh lẽo.
Lưu Vũ mặt đang cười bỗng cứng ngắc lại, Bạch cô nương này nhìn làm gì, sao không nhận hả? Vừa rồi Vân Tri cái loại tâm tình không yên hắn gần như lĩnh hội đủ, Bạch cô nương này không phải là không muốn nhận gì của chủ nhân đưa đó chứ? Vì sao nàng lại nhận của Vân Tri mà không nhận của hắn chứ? Chẳng lẽ Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu lại kém hơn sơn trang Lạc Vân hay sao? Hay là chủ nhân trong lòng Bạch cô nương không nặng bằng Lạc Vũ Trần kia chứ?
Hắn đoán đúng rồi, quả thật Bạch Mặc Y không muốn nhận phần lễ này của hắn, nhất là có liên quan tới Ngọc Vô Ngân, cái vị nam nhân cao ngạo kiêu căng ấy, coi thường hết thảy, trên đời này chỉ cần hắn muốn, thì nhất định là được, nhưng cũng bởi vì thế mà nàng mới càng không chịu nhận ân huệ ấy của hắn! Hắn năm lần bảy lượt xuất hiện trong cuộc sống của nàng, một người như thế, nói hắn không có mục đích nàng nhất định không tin!
Đừng có nhận, nữ anh hùng mới truyền kỳ! Đừng có nhận! Trăm ngàn lần không được nhận! Vân Tri âm thầm cầu nguyện trong lòng, tuy Bạch cô nương vừa rồi có nói là hắn mang này nọ trở về, nhưng ít nhất nàng cũng nhận lệnh bài, đây nói rõ chủ nhân nhà mình trong mắt Bạch cô nương quả thật khác hẳn, ít nhất vẫn còn phần hơn chút, đây là hiện tượng tốt! Lấy chủ nhân tài mạo song toàn vĩ đại vô song nhà mình ra, muốn đánh tan trái tim đông lạnh trong lòng Bạch cô nương này đó là vấn đề sớm hay muộn mà thôi! Nhưng nếu có một tình địch có thực lực tương đương với chủ nhân nhà mình, vậy tình huống đó cũng sẽ không khả quan chút nào!
Vẻ mặt Lạc Vũ Trần thoải mái lạnh nhạt nhìn Bạch Mặc Y, bất kể là nàng có nhận hay không hôm nay với hắn mà nói đã hơi chiếm chút phần trên rồi! Thản nhiên liếc mắt nhìn bên kia một cái, hắn khẳng định là Ngọc Vô Ngân vẫn ở đó, thấy Bạch Mặc Y do dự, luồng khí lạnh kia càng ngày càng đậm hơn, bao trùm cả ánh nắng rực rỡ, từng luồng gió lạnh thổi tới, cảm giác ấy thật tốt quá!
Lưu Vũ vẫn cúi đầu, hoi khom người, vẫn đang cầm này nọ trình trước mặt Bạch Mặc Y, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào giầy của nàng, nàng không nhận, mồ hôi hắn đã chảy xuống, chảy vào mắt, nóng bỏng kích thích cảm thấy thật không thoải mái, mồ hôi đó không biết là nóng hay là lạnh nữa, cũng có thể là mồ hôi lạnh dày đặc, bởi hắn rõ ràng cảm giác được chủ tử đang giận, khoảng cách xa như vậy mà luồng khí lạnh lẽo kia cứ như đao đâm vào sau lưng vậy. Chủ tử đang giận ai chứ? Hắn ư? Hành sự bất lực à? Hay là Bạch cô nương không nhận ý tốt của chủ tử chứ?
Bạch Mặc Y mím chặt môi chút, lạnh lùng xoay người, không để ý gì đến Lưu Vũ, trước khi thực lực nàng không đủ, nàng càng phải cẩn thận xử lý quan hệ với hoàng gia, nếu nàng trốn không thoát thành một quân cờ chả lẽ cũng cấm không cho nàng có thể tạm thời uốn mình xuống chút hay sao? Ngọc Vô Ngân, nàng có thể đắc tội hắn, nhưng mà họ nhà Sở, tuy nàng hận, nhưng chỉ trước mắt thôi, nàng chẳng còn lựa chọn nào khác! Nếu chỉ một mình nàng vậy thì nàng chẳng cần khách sáo gì, sẽ cùng đấu một trận ra trò với họ, hiện giờ lại không được, nàng còn có Vô Thương, ít nhất cũng đợi khi nào an bài thật tốt đường lui cho Vô Thương thì mới yên tâm! Có lẽ lão nhân Thiên Ky là một lựa chọn đúng!
"Nhận lấy nó, nàng không có lựa chọn nào khác!" Một giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu chui vào tai Bạch Mặc Y, giọng rất nhẹ rất nhỏ lại mang theo một mệnh lệnh mạnh mẽ không cho kháng cự!
Bạch Mặc Y ngẩn ra, nhìn thoáng qua chung quanh đám đông người không có biểu hiện gì, hơi cau mày, giọng nói này người khác có vẻ như không nghe được, chẳng lẽ đây là truyền thuyết truyền âm nhập mật hay sao? Cười nhẹ lạnh lùng chút, nàng rất muốn nói lại một câu: Nếu ta không nhận thì sao? Tiếc là chỉ có thể nghĩ mà thôi, công phu này nàng cũng không có! Nhưng mà nàng lại tiếp tục tiến lên từng bước, tỏ rõ ý của nàng, hạ quyết tâm quyết không nhận phần lễ này, giọng của chủ tử không cần biết là ai!
Làm như biết ý nghĩ trong lòng nàng, giọng nói kia lại tiếp tục, "Nhận lấy nó, trước mắt nó cũng sẽ không mang đến phiền toái gì cho nàng, mà ngược lại, có nó bảo hộ được người nàng muốn bảo hộ!" Coi như một lời hứa hẹn, nói rõ hơn là trần thuật, nhưng cũng đánh trúng Bạch Vô Thương đang uy hiếp Bạch Mặc Y!
Bạch Mặc Y dừng chân, môi mím chặt lãnh đạm, đáng giận, thế mà dám uy hiếp nàng! Mang theo sự tức giận quay đầu lại, cầm lấy lệnh bài trong tay Lưu Vũ kia tượng trưng cho Thiên Hạ Đệ Nhất lâu, nhét bừa vào trong tay áo, mà mặt thì vẫn hằm hằm khó chịu.
Cuối cùng cũng nhận rồi! Lưu Vũ thở phào một cái, tuy là hắn không rõ vì sao Bạch cô nương lại thay đổi ý định, nhưng mà lúc Bạch Mặc Y cầm lấy lệnh bài kia hắn cảm giác rất rõ cái loại này là tâm không cam lòng không nguyện, lại còn có cảm giác nghiến răng nghiến lợi nữa chứ!
Lạc Vũ Trần lại nhìn thoáng qua góc kia rất kỹ, hắn, kỳ phùng địch thủ! Loại cảm giác này, tốt mà cũng không tốt! Tốt là, cả đời này hắn có một đối thủ tương đương đối phó không dễ, không tốt là, họ cùng đấu tranh chỉ vì một phụ nữ. Trận cờ này, hắn không thể thua, mà cũng thua không ngóc đầu lên nổi nữa! Hơn nữa, hắn tuyệt đối không thua!
Ngọc Vô Ngân cảm nhận được ánh mắt Lạc Vũ Trần, cũng lạnh lùng nhìn sang hướng hắn liếc một cái, một mình chơi cờ cũng rất cô đơn, tuy rằng thực lực đối thủ cũng không kém, nhưng cả đời này hắn trừ lúc còn nhỏ ra thì cũng chưa bao giờ bị thua! Mà lần này hắn lại càng không cho phép mình thua, nhất là đánh cuộc hoặc là hắn đã nhắm trúng con mồi rồi!
Tầm mắt hai người giao nhau thành trở ngại vô hình, tuy ai cũng không nhìn thấy nhau nhưng lại có cảm giác rất rõ mọi cử động của đối phương, trong không khí dấy lên chút lửa toé vô hình, không kịch liệt, một lạnh một nóng, lại đều là cố chấp cả!
"Ngươi tên gì?" Bạch Mặc Y đảo mắt nhìn Vân Tri, tuy không phải là gặp lần đầu nhưng nàng thật sự không nhớ được tên hắn.
Hả? Vân Tri lau mồ hôi, có chút được quý mà sợ nói, "Tiểu nhân tên Vân Tri" Thật ra trong lòng hắn muốn khóc mất, dù gì bộ dạng hắn cũng là người hoà ái dễ gần, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu mà? Sao Bạch cô nương thế nào lại không biết hắn chứ, à không, là không nhớ rõ tên hắn chứ? Lần trước hắn đã nhớ là nướng cho nàng một món ăn thôn quê mà! Đau lòng quá đi!
"Ngoài vải vóc và dược liệu ra, tất cả mang về hết đi!" Bạch Mặc Y nhìn lướt qua các thứ hai bên mang đến, trải qua đấu khí vừa rồi của hai người, chắc là rất mệt lại thêm một đống tiền xếp đầy hai dãy, Thuỷ Mặc cư nàng cũng chẳng có chỗ mà để những thứ này. Hơn nữa, nếu nàng đem những thứ này mà bỏ vào Thuỷ Mặc cư thì cam đoan nha đầu Xuân Nhi kia sau này cũng chẳng dám ngủ, ngày nào cũng cầm dao canh giữ phòng bị cướp ấy chứ!
Mang hết về ư? Ý đó có phải là nói bảo hắn mang hết mọi thứ về không nhỉ? Kể cả của Thiên Hạ Đệ nhất lâu nữa? Bạch cô nương có ý gì thế? Vân Tri khó hiểu nhìn Bạch Mặc Y, do dự không biết nên mở miệng hỏi thế nào nữa.
"Mang về gởi ở sơn trang Lạc Vân với danh nghĩa là ngân hàng tư nhân đó!" Bạch Mặc Y hợp thời giải thích nghi hoặc của hắn, ánh mắt nhìn thoáng qua Xuân Nhi đang thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bất giác buồn cười, tiểu nha đầu này thật là, vừa rồi còn căng thẳng hết mức, nghe bọn họ nói liên tiếp không ngừng này nọ, mắt cứ mở to trừng trừng mãi, nàng còn tưởng rằng nàng ấy sẽ chịu không nổi mà ngất đi chứ! Thông qua quan sát trong thời gian ngắn này, Xuân Nhi thật tâm thật lòng đối với nàng và Vô Thương, sự cảnh giác trong lòng nàng cũng buông lỏng, Vô Thương đang cần người như thế! Thật tình đối tốt với nàng thì nàng cũng sẽ thật tình đón nhận!
"Vâng, thuộc hạ xin tuân mệnh!" Vân Tri vừa nghe ra, trả lời vang dội, vung tay lên, trong lúc Lưu Vũ đang há hốc mồm đắc ý thì ngửa đầu ưỡn ngực ngênh ngang bước đi, khoe vẻ đi đầu dẫn đường.
"Bạch cô nương...." thật ra thì danh nghĩa Thiên Hạ Đệ nhất lâu cũng có ngân hàng tư nhân, nhưng lại rất lớn! Lưu Vũ ai oán vô hạn nghĩ, nói còn chưa xong đã bị Bạch Mặc Y cắt ngang.
"Gì cũng đã tặng rồi, ngươi có thể đi được rồi đó!"
"Vâng!" Lưu Vũ nuốt lại lời muốn nói, đáp lại, rồi chắp tay lùi đi. Dù sao thì hôm nay hắn đến cũng chính là muốn giúp Bạch cô nương chống đỡ, náo loạn kia tan rồi hắn cũng nên đi. Quay đầu liếc mắt nhìn bóng Vân Tri đi xa, trong lòng oán hận nghiến răng, tên đáng ghét này, lần sau gặp ngươi một lần thì lại đấu một lần cho coi!
Mọi người vây xem thấy chính chủ đều đi cả, cũng chậm rãi tản hết, bởi chuyện phát sinh quá mức kinh hãi, nên mọi người cũng quên dần chuyện hai phụ nữ của Mạc vương phủ gây náo loạn, sau này có ai nhắc tới thì cũng trở thành trò cười, cười mãi, đương nhiên rồi, cười là cười hai phụ nữ làm trò hề kia vậy!
"Nè nè, bé con à, có chuyện gì xảy ra vậy hở? Lão nhân ta có phải đã bỏ qua chuyện gì hay phải không hả?" Lão nhân Thiên Ky vừa mới mang Bạch Vô Thương trở lại thấy mọi người trước cửa tản đi hết, thấy lạ hỏi, trên mặt loé lên thần thái bát quái, sớm biết có trò hay xem, lão đã không mang bé con nho nhỏ này đi xa như vậy mà!
"Mẹ!" Bạch Vô Thương vừa xuống đất đã bổ nhào vào Bạch Mặc Y, kéo chặt tay nàng, mặt nhăn nhó.
"Trở lại rồi hả?" Bạch Mặc Y vuốt vuốt chút tóc hỗn loạn trên người Bạch Vô Thương hỏi hiền hoà, lại ngắm thấy lão nhân Thiên Ky cười vui vẻ, trong lòng hiểu rõ, lão chắc chắn đã đạt được điều gì đó rồi, Vô Thương đã đồng ý nhận ông ta làm thầy rồi sao?
"Mẹ, chúng ta về đi!" Bạch Vô Thương kéo Bạch Mặc Y đi vào, quay đầu nói với ba người Hồng Lăng, "Hôm nay cấm không cho lão già kia ăn cơm!" Nói xong cái miệng nhỏ vênh lên, trông vô cùng tức tối.
A! Ba người Hồng Lăng trừng mắt nhìn Bạch Vô Thương chút, cuối cùng lại nhìn vẻ mặt lão nhân Thiên Ky đau khổ, cười tủm. Hôm nay Ki lão nhân là người thích ăn nhất, nhất là một tay Hồng Tiêu nấu, nhưng mà đoán chừng khẩu vị của lão, tuy lão chỉ ăn có một lần nhưng mà lại nhớ mãi không quên, nếu không phải bị Ngọc Vô Ngân dùng kế vây hãm ở Thiên Hạ Đệ Nhất lâu thì lão đã sớm chạy về đây quấn lấy Hồng Tiêu rồi, hiện giờ lại nghe Vô Thương bảo không cho lão ăn cơm, đây không phải là muốn mạng của lão hay sao?
"Đồ đệ ngoan nha, con cũng đừng như thế chứ! Sư phụ ta đã lâu chưa ăn gì rồi, sớm đói tới nỗi ngực dán vào lưng rồi đây này!" Thiên Ky ai oán kêu lên đuổi theo Bạch Vô Thương.
"Câm miệng, ta không phải đồ đệ của lão!" Bạch Vô Thương phẫn hận cất giọng truyền ra.
"Con đã đồng ý với vi sư rồi không được đổi ý!"
"Cái lão già chết tiệt này còn dám nói à, lần sau ta sẽ đem treo lão ở trên vách núi vài canh giờ...."Bạch Vô Thương nghiến răng trèo trẹo nói, trong giọng lộ ra sự phẫn hận.
"Hừ, đợi khi nào con đánh thắng ta rồi nói sau đi! Mau gọi sư phụ nào, vi sư sẽ dạy võ công cho con, sau này con mới có năng lực đến đấu với vi sư chứ!" Lão nhân Thiên Ky nói bla bla.
"Lão già chết tiệt, lão chờ đi, một ngày nào đó, ta sẽ báo thù!"
"Ta chờ, ta chờ!" Thiên Ky cũng đáp lại liên tục, "Nhưng mà lão nhân ta cũng nói trước nhá, trong chốn võ lâm muốn đánh thắng được ta cũng không có mấy ai đâu nhá! Con không theo ta học võ, đời này con cũng đừng có mà mong!" Không phải lão khoe khoang gì đâu mà đó là sự thật, đương nhiên mấy ngày hôm trước ở Thiên Hạ Đệ Nhất lâu kia cũng chỉ là do ngoài ý muốn mà thôi, đúng vậy, chỉ là ngoài ý muốn thôi! Cái tên Ngọc Vô Ngân kia thật là giảo hoạt quá đi!
"Được, lão già chết tiệt, ta theo lão học võ, nhưng mà lão cũng đừng có mà mơ ta gọi lão là sư phụ nhá!" Bạch Vô Thương oán hận nói, bé có thể học võ với lão nhưng mà bé cũng không nhận lão ấy làm sư phụ đâu, sư phụ của bé chỉ có thể là một người đẹp trai, lão già này cũng không đủ tư cách nhá! Đến cả dạy độc thuật cho bé Bạn Nguyệt cũng chỉ xứng để bé gọi là tiên sinh thôi, hai chữ sư phụ này trong lòng bé là có ý nghĩa rất khác đó!
"Hiện giờ không gọi cũng không sao, sau này gọi cũng được!" Chỉ cần cùng lão học võ thì đã là đồ đệ của lão rồi, bảo gọi hay không gọi cũng không sao, lão không ngại, ha ha! Thiên Ky lão nhân nghĩ ngợi, nét mặt già nua chợt nở rộ như đoá cúc vậy!
Người bên cạnh ăn đều nghe thấy đối thoại của một lớn một nhỏ, cố nén cười, nên làm sao thì làm cũng không nói chêm vào một câu. Hoá ra tiểu thiếu gia sắc mặt khó coi như vầy là bị lão quái nhân này đem treo trên vách núi đen, điều này có tính là bị cưỡng ép không nhỉ? Chẳng trách mà tiểu thiếu gia trông có vẻ chật vật vậy, chắc là giãy dụa không ít đi!
Hồng Lăng Hồng Tiêu nở nụ cười, Xuân Nhi thì nóng naỷ tiến lên kéo Bạch Vô Thương lại nhìn từ trên xuống dưới một lượt, thấy bé không bị thương mới yên tâm, xoay người lại trừng mắt nhìn lão nhân Thiên Ky, hung tợn nói, "Ông lão già này sao lại thế hả? Tiểu thiếu gia nhà chúng ta không đồng ý bái lão làm sư phụ thế mà lão dám ép buộc người, lão không biết người vẫn chỉ là một đứa bé hay sao? Lão đem tiểu thiếu gia treo ở vách núi đen chẳng may xảy ra chuyện gì thì lão chịu trách nhiệm được không? Lão đều đã cao tuổi rồi, già vậy mà không kính, bắt nạt một đứa nhỏ, lão doạ người như thế hả? Tiểu thiếu gia không bái lão làm thầy là đúng, lão cứ điên điên khùng khùng vậy, đừng có làm hỏng tiểu thiếu gia nhà chúng ta, chúng ta ở đây không chào đón lão, lão đi đi!"
Xuân Nhi rất tức giận, tiểu thiếu gia là một tay nàng chăm sóc, người khác chạm vào một ngón tay nàng cũng đau lòng mãi, lão già này đã vậy còn làm quá mức, không thể tha thứ, tiếc là nàng không biết mắng chửi người, nếu không nhất định sẽ chửi lão là máu chó ngay!
Thiên Ky lão nhân bị mắng sửng sốt, nàng nói một câu lão lùi một bước, nếu lão mà biết Xuân Nhi còn đang nghĩ muốn mắng tiếp, lão nhất định hộc máu ngay, lời nói như vầy mà còn nói là không biết mắng hay sao?
"Xuân Nhi, không được vô lễ!" Bạch Mặc Y nhếch miệng lên đợi Thiên Ky tiêu hoá xong những lời Xuân Nhi nói, mới chậm rãi mở miệng, nói thật thì nghe được lão bảo treo Bạch Vô Thương ở vách núi đen nàng cũng rất tức giận!
"Nè, tiểu nha đầu à, bé con à, các cháu đừng có hiểu lầm mà, lão nhân ta mới là người bị hại đó, cháu xem xem, nó cắn ta nè!" Lão nhân Thiên Ky vạch tay áo lên, lộ ra trênh cánh tay dấu răng có máu chảy, vẻ mặt uất ức vô cùng nói. Lúc ấy lão cũng chỉ muốn mang nhóc quỷ này đi nhìn nguy hiểm một chút thôi, trên thực tế động tác cũng rất nguy hiểm rồi, đã bị bé con nho nhỏ này cắn, lão đau cũng đành phải lấy dây ra trói lại, cứ tiện tay trói như thế rồi ngủ ngay tại chỗ. Lão không ngờ là lão cứ vậy mà đem treo Bạch Vô Thương đến vách núi đen kia thằng nhóc quỷ này cũng còn khoẻ, cứ sợ việc không xong nên cắn răng nhẫn nhịn mất vài canh giờ, lão ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại thì chính lão lại giật nảy mình, sau rồi lại thấy sắc mặt nó đều trắng, liền nhân cơ hội uy hiếp nó làm đồ đệ của mình, nếu không sẽ thả nó xuống dưới!
Bạch Vô Thương cũng mới chỉ là đứa bé năm tuổi, bị treo lâu vậy đã sớm sợ, bất đắc dĩ đành phải chịu khuất phục dưới uy của lão nhân Thiên Ky! Trong lòng bé, đồng ý bảo lão ta làm thầy cũng chỉ là kế dùng tạm, mẹ có nói đại trượng phu co được dãn được, quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà, chỉ có trước tiên bảo vệ chính mình thì mới có thể trả thù người khác được!
Bữa tối, không được sự đồng ý của Bạch Vô Thương, lão nhân Thiên Ky đáng thương hề hề nhìn họ ăn, miệng không ngừng tóp tép, nuốt nước miếng ừng ực, Hồng Tiêu cũng cố ý chọc giận lão, hôm nay làm bữa tối đặc biệt phong phú, Bạch Vô Thương ăn bụng no căng, lúc lúc lại liếc mắt nhìn lão nhân Thiên Ky hừ hừ, chính là không cho lão ăn đó! Thiên Ky lão nhân chỉ thừa dịp Bạch Vô Thương không để ý lén lấy tay trộm mấy đồ ăn, Bạch Mặc Y làm như không thấy, một già một trẻ đấu, các nàng chỉ coi như ngồi xem thôi!
"Bé con à, cháu định luyện võ à?" Lúc trong phòng chỉ còn Bạch Mặc Y và lão, Thiên Ky lão nhân mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc.
"Vâng!" Bạch Mặc Y gật gật đầu, đáp nhẹ nhàng, không phải là nàng không nghĩ, mà chính thân thể này dường như có trở ngại.
"Kinh mạch toàn thân của cháu tiên thiên, có thể sống được đã là kỳ tích rồi, nếu mà luyện võ, đó là vạn vạn không có khả năng!" Thiên Ky lão nhân nói chuyện sắc mặt nghiêm túc, kỳ thật lão cũng không có nắm chắc, vì thế lão định nói cho rõ!
"Cháu có thể sống tới bây giờ là vì trong cơ thể của cháu có bốn luồng nội lực chống đỡ cho, nếu không có chúng, cháu căn bản là không thấy ánh mắt trời rồi!" Thiên Ky vuốt râu, lo lắng giải thích rõ cho nàng nghe.
Sắc mặt Bạch Mặc Y không đổi, thản nhiên bảo, "Lão nói là, ngày đó cháu sinh ra đã có người rót vào trong cơ thể của cháu bốn luồng nội lực ạ, làm thế để duy trì sinh mạnh ạ?" Vậy thì nói cách khác nàng muốn trị bệnh cũng rất khó, tiên thiên so với bình thường thì phức tạp hơn nhiều, nàng vẫn cứ tưởng máu trong cơ thể không lưu thông lắm, căn bản không ngờ là kinh mạch không thông, nếu là ở hiện đại thì đã sớm chết rồi, không ngờ tới cổ đại này lại ưu việt như thế! Vậy nàng lợi hay không lợi đây nhỉ?
"Đúng vậy, nhưng mà lúc ấy cháu quá nhỏ, thân thể không nhận bốn luồng nội lực kia, lúc ấy cho cháu vận chuyển nội lực người đó có khả năng lo lắng tới điểm này, bốn luồng nội lực trong cơ thể cháu ở vị trí khác nhau, mặc dù chống đối nhau nhưng lại hỗ trợ cho nhau, rút dây động rừng. Nếu cháu định tập võ, thứ nhất là phải đả thông kinh mạch toàn thân, dung hợp cả bốn luồng nội lực này lại, mà trong lúc ấy thì phải chịu thay đổi xương cốt, di chuyển huyệt vị rất thống khổ, bé con à, cháu có thể chống đỡ nổi không?" Thiên Ky lão nhân do dự nói xong, nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc Y, không bỏ sót biểu hiện gì trên mặt nàng. Hai loại đau này, nếu đặt trên người lão cũng đủ để lão đi gặp địa phủ rồi, huống chi thân thể vốn là là Bạch Mặc Y yếu ớt!
Vẻ mặt Bạch Mặc Y vẫn bình thản, đến cả mi cũng không cau, nhìn thẳng vào mắt Thiên Ky nói, "mất bao lâu ạ?"
Hả? Nàng thật sự không sợ sao? Không phải không biết sợ sao? Cũng đúng nham nàng chưa từng trải qua loại đau đớn như thế, sao có thể biết chứ? Lông Mi trắng bóng của Thiên Ky nhăn lại nói, "Bé con này, đây cũng không phải chuyện đùa đâu đó, lão nhân ta cũng không nắm chắc mười phần, hơn nữa ta và lão hoà thượng Hoằng Quang kia cũng mới chỉ có nắm chắc ba phần, chỉ chút sơ sót mạng nhỏ của cháu sẽ không còn, hơn nữa trên đường đi mà chẳng may lại có chuyện gì phát sinh, hậu quả sẽ nghiêm trọng vô cùng, cháu hiểu chứ?"
Nắm chắc có ba phần ư? Bạch Mặc Y hơi ngập ngừng chút nói, "Có nắm chắc chút còn hơn là không có!" Nàng đều đã chết một lần rồi, chả lẽ còn sợ chết một lần nữa sao? Cùng bị người quản chế vậy, chẳng bằng đánh cuộc một phen xem.
"Được, bé con, lão nhân ta rất thích cháu, cháu yên tâm đi, chúng ta còn những ba tháng nữa cơ mà, trong ba tháng này, cháu nghe lời lão nhân ta, đến lúc đó kiểu gì cũng tăng tới sáu phần đó!" Thiên Ky lão nhân vỗ ngực cam đoan, trong ba tháng, lão còn cần tìm ra hai nội lực thâm hậu khác mới được.
"Được, như vậy xin làm phiền ngài rồi!" Bạch Mặc Y là thật lòng cảm tạ lão, nếu thật sự qua được cửa này, nàng sẽ tạ lão thật hậu!
"Bé con à, đừng khách sao vậy, đến lúc đó, chỉ cần cháu bảo Vô Thương gọi ta một tiếng sư phụ là được rồi!" Thiên Ky lão nhân cũng biết chuyện hôm nay, Bạch Vô Thương hận lão lắm, lại muốn được nghe bé gọi lão là sư phụ thì hơi khó rồi, nếu Bạch Mặc Y mở miệng, vậy thì lại khác nhá, nhóc quỷ kia không thích cũng phải gọi, ha ha, ngẫm lại, lão cảm thấy rất thích!
Nhìn thấy Bạch Mặc Y mở miệng muốn hỏi nữa, mắt lão nhân Thiên Ky đảo đảo, bảo, "Bé con, trời cũng muộn rồi, cháu cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai chúng ta bắt đầu nhé!" Nói xong, như cơn gió vút đi, chỉ sợ nàng còn muốn hỏi thêm mà lão lại không trả lời nổi.
Bạch Mặc Y cau mày lại nhìn cửa sổ, lại nhìn cánh cửa phòng rộng mở, lão già này có bị bệnh không vậy, có cửa không đi lại đi cửa sổ chứ? Hơn nữa lão có vẻ như biết nàng muốn hỏi gì nữa nên mới cố ý trốn! Nhưng mà nàng không vội, có chút này nọ chắc rồi sẽ biết chỉ cần nàng muốn thôi!
"Xuất hiện đi!" Bạch Mặc Y nhấp một ngụm trà, nói nhẹ nhàng.
"Mẹ!" Bạch Vô Thương vòng vo từ ngoài vào vẻ mặt lo lắng, thân thể nương có vấn đề ư? Nếu không thể luyện võ, vì sao lại cương quyết muốn luyện chứ, bé cũng bảo vệ được mẫu thân cơ mà!
"Tiểu thư!" Xuân Nhi cũng nhìn Bạch Mặc Y lo lắng nói, nước mắt lưng tròng. Nàng hiểu được tiểu thư là vì bảo vệ tiểu thiếu gia nên mới buộc mình luyện võ, nhưng mà vì sao lại nguy hiểm như vậy chứ? Không luyện cũng không sao mà, các nàng không phải cũng sống được cho tới giờ sao?
Bạch Mặc Y đã sớm biết họ trốn ở bên ngoài, lão nhân Thiên Ky cũng biết, chẳng qua hai người đều không nói ra, họ nghe được cũng tốt, đỡ phải sau này giải thích vòng vèo, nếu chẳng may có xảy ra chuyện gì, thì một lớn một nhỏ có thể xé lão ra!
"Vô Thương, Xuân Nhi, đừng nhiều lời nữa, ta đã quyết định rồi, không ai sửa được đâu!" Bạch Mặc Y nhìn thẳng vào mắt họ quan tâm, nói thản nhiên lại xen lẫn sự kiên định vô tận.
"Các ngươi nghe đây, nếu ta có chuyện, Xuân Nhi, ta đem Vô Thương giao cho ngươi! Các ngươi hãy đi theo lão nhân Thiên Ky rời khỏi kinh thành luôn!"
← Ch. 061 | Ch. 063 → |