Thiên Ky nhận đồ đệ (3)
← Ch.052 | Ch.054 → |
Khi BẠn Nguyệt trở về, Lạc Vũ Trần đã rời đi, Sở Quân Ly và Sở Tử Dật cũng bị triệu hồi cung. Bạn Nguyệt đi thăm Bạch Vô Thương trước, sau đó thì lẳng lặng ngồi trong viện, trầm mặc.
"Thằng nhóc, ngươi là ai hả?" Thiên Ky lão nhân vừa ra khỏi cửa thì thấy Bạn Nguyệt trong viện, nhìn hắn từ trên xuống đánh giá một lượt, mở miệng hỏi, sẽ không phải là người thương của bé con kia chứ? Tinh khí tràn trề, bề ngoài tao nhã nho nhã, nội bộ cũng là một con sư tử ngủ rình mồi, nam nhân này rất vĩ đại, được lắm!
"Thiên Ky lão nhân?" Bạn Nguyệt ngẩng đầu nhìn ông lão, rồi đứng lên thi lễ, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, cái lão nhân tinh quái này sao lại ở trong này thế nhỉ?
"Ngươi chính là cái vị Bạn Nguyệt y thuật nổi tiếng cao cường kia sao?" thiên Ky lão nhân đi vòng quanh hắn một lượt, tinh tế nhìn hắn lần nữa, trong lòng đang đánh giá xem hắn có xứng với bé con kia mà lão nhìn trúng không! Miễn đi miễn đi!
"Không dám, trước mặt tiền bối, Bạn Nguyệt chỉ là quan công đùa giỡn đại đao thôi ạ!" Bạn Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh thầm đánh giá, trong lòng lại hơi giật thột, bởi ánh mắt của Thiên Ky lão nhân rất tinh, thẩm thấu lòng người, có thể nhìn bên ngoài mà nhìn thấu luôn.
"Đừng vuốt mông ngựa, nếu ngươi không có bản lãnh thật sự thì cũng không nổi tiếng đâu!" Thiên Ky lão nhân vỗ vỗ bả vai Bạn Nguyệt, có chút bất mãn với lời nói có vẻ nho nhã của hắn.
Chưởng thiên Ky dừng trên vai, giống như ngọn núi to vô hình đè xuống vậy, Bạn Nguyệt có cảm giác như xương cốt nhanh vỡ nát, vẫn cười ôn hoà như cũ, cắn răng chống đỡ, trên mặt không lộ ra biểu hiện gì!
"Được lắm!" Thiên Ky lão nhân thấy biểu hiện của Bạn Nguyệt, vừa lòng nói, nói xong nặng tay chụp một chưởng, rồi quay đầu tìm vị trí ngồi xuống.
Lúc ông lão quay đầu lại, Bạn Nguyệt đã dùng tốc độ nhanh nhất ném một viên thuốc vào miệng, thoáng vặn vẹo đầu vai chút, sự đau đớn truyền khắp toàn thân, đến khi Thiên Ky lão nhân quay lại thì đã lập tức nở nụ cười tươi như cũ rồi.
"Ngươi không ở Bạn Nguyệt cư của ngươi mà sao lại ở trong này hả? Ngươi có quan hệ gì với bé con trong phòng kia thế?" Thiên Ky lão nhân phát huy công lực bát quái của mình, mắt loé sáng nhìn Bạn Nguyệt chằm chằm.
"Vãn bối ở trong này, vì ở đây còn có người bị thương, chịu sự uỷ thác của người khác!" Bạn Nguyệt nói chi tiết ra, Thêin Ky lão nhân này thành danh đã lâu, chuyện thiên hạ chỉ cần lão biết thì không gì giâú được lão.
"Bị thương à? Ngoài bé con kia ra, còn có ai bị thương nữa hả?" Thiên Ky vừa tới, cũng không biết trong phòng còn có một Bạch Vô Thương bị trọng thương nữa.
Bé con á? Là chỉ Bạch Vô Thương sao? Bạn Nguyệt hơi cau mày, do dự mở miệng hỏi, "Không biết bé con trong miệng tiền bối là người nào ạ?"
"Đừng có tiền bối vãn bối nữa, lão già ta nghe thấy mà phiền! Bé con thì chính là bé con thôi, ngươi không biết nàng là ai vậy ngươi ở đây làm gì?" Thiên Ky nhìn hắn như nhìn kẻ trộm, không phải là trộm lén vào hôi của đó chứ?.
Bạn Nguyệt đầu bốc khói, phát hiện ra hắn và lão cũng hồ đồ như nhau, xem ra giang hồ đã tô hồng hắn lên rất nhiều mà lão già nảy căn bản cũng là một kẻ rất loạn!
"Nhìn ngươi là một kẻ thông minh, sao thế nào mà lại ngốc vậy?" Thiên Ky cầm điểm tâm trên bàn ăn lấy ăn để, ấn tượng tốt với Bạn Nguyệt trong lòng tự dưng sụp đổ hoàn toàn, thằng nhóc này rất ngốc, chẳng xứng với bé con chút nào cả!
Bạn Nguyệt nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ có chút mếu máo, là bảo hắn ngốc sao? Chính hắn nói ra cũng thật rõ lắm rồi đấy chứ?
"Bạn Nguyệt Công tử à, bé con trong miệng lão nhân này là chỉ tiểu thư nhà ta đó!" Hồng Tiêu bưng trà lên, buồn cười bảo, không hiểu lão già này sẽ gọi tiểu thiếu gia thế nào khi nhìn thấy đây.
"Ta vẫn đang nghĩ là chỉ Vô Thương chứ!" Bạn Nguyệt nhìn thoáng qua lão nhân Thiên Ky, trong lòng buồn bực, sao Bạch Mặc Y thế nào mà đến chỗ ông ấy thì biến thành bé con nhỉ?
"Vô thương á? Vô thương là ai vậy hả?" Tai Lão nhân Thiên Ky rất thính tóm ngay được một chữ, bé con thì đang ngủ, mà Bạn Nguyệt này thì lại rất buồn, còn ông thì lại đang nhàm chán quá đi!
"Vô thương là tiểu thiếu gia của chúng cháu nha, nhưng mà hiện giờ đang bị thương!" Hồng Tiêu trả lời, trong mắt có lo lắng, tiểu thiếu gia đến tận bây giờ cũng vẫn chưa tỉnh đây này!
"Bị thương à/" Thiên Ky quay đầu vòng vo sang nhìn Bạn Nguyệt, trừng mắt nói, "Ngươi không phải là thần y nổi tiếng đó sao? Sao lại không đem người chữa cho khỏi hả?" Trong mắt sự khinh bỉ càng sâu, bộ dạng trông rất nóng, năng lực quá kém đi!
Bạn Nguyệt lại cảm thấy không thể nói chuyện tiếp được với lão nữa, nếu không sẽ làm mình thức chết đi ấy!
"Bạn Nguyệt công tử đã hết sứa rồi ạ, chỉ là tiểu thiếu gia bị thương nặng quá, suýt nữa đã..." Hồng Tiêu nghẹn lời không nói được, Vô thương là đứa bé đáng yêu như thế, thế mà có kẻ còn dám ra tay ác độc với bé, Bạch Triển Bằng đó không bằng súc sinh!
"đi, dẫn lão đây đi xem xem!" Thiên Ky mở miệng ăn nốt một miếng điểm tâm nữa, eồi chẳng khách sáo liếc mắt nhìn Bạn Nguyệt một cái đứng lên bảo.
Hồng tiêu vui vẻ, có Thiên Ky lão nhân nổi tiếng đã lâu trong chốn võ lâm, võ công và y thuật lại đến tình trạng xuất thần nhập hoá, nếu lão chịu ra tay, tiểu thiếu gia nhất định sẽ sớm khoẻ lên! Hồng Tiêu cẩn thận nhìn Bạn Nguyệt một cái, thấy người đó mỉm cười nhìn nàng vội nhấc chân dẫn đường.
Khó có cơ hội thế này tất nhiên là Bạn Nguyệt sẽ không bỏ qua rồi, chậm rãi đi theo sau hai người.
Vào phòng, lão nhân Thiên Ky vừa thấy Bạch Vô Thương nằm trên giường thì mắt sáng ngời, đôi tay khô vuốt ve trên mặt, đánh giá rồi càng ngày càng hưng phấn hơn, đúng đúng lắm, xương cốt vững chắc, là kì tài luyện võ! Ông không phải không nhận đồ đệ mà chính là nhìn không vừa mắt thôi, hiện giờ thấy Bạch Vô Thương, ông cảm thấy như đã tìm lâu lắm rồi vậy, rốt cuộc tìm được truyền nhân rồi! Ha ha, xem ra, nhận nó thật đúng là đáng lắm!
"Lão nhân à, lão làm gì thế?" Hồng Tiêu nhìn thì thấy lão nhân Thiên Ky cứ sờ xương cốt Bạch Vô Thương, trong mắt loé lên tia sáng trông rõ đáng khinh, vội đẩy tay lão ra, đề phòng nhìn lão, không phải lão có loại ham mê thế này đó chứ?
"Khụ, tiểu nha đầu thì biết gì, ta chỉ xem thương tích của nó thôi mà!" Thiên Ky ngượng ngùng khụ một tiếng, trừng mắt nhìn Hồng Tiêu, lão vẫn còn sờ chưa đủ nè, có đồ đệ tốt như vậy đi đâu mà tìm chứ?
Hồng Tiêu bỏ qua không tin lão, kéo tay Bạch Vô Thương ra bảo, "Bắt mạch là được rồi!" Trên người tiểu thiếu gia không bị thương mà chính là bị nội thương! Không thể cho lão cứ chiếm tiện nghi như thế được!
"Ngươi cái nha đầu này thật là, có thể để lão già ta đây sờ một tý cũng là phúc của nó đó!" Thiên Ky gào lên, dưới con mắt nhìn chằm chằm của Hồng Tiêu, thành thành thật thật tiếp tục bắt mạch cho Bạch Vô Thương.
"tiểu nha đầu à, đi rót chén nước đi, phải ấm đó nhá!" Thiên Ky thu tay lại, nói với Hồng Tiêu, mắt quét qua Bạn Nguyệt chút.
"Lão không dược làm bậy đâu, nếu không tiểu thư chắc chắn sẽ không bỏ qua cho lão đâu!" Hồng Tiêu lo lắng cảnh cáo lão.
"Đi đi, đi đi, lão già ta đây tuyệt không dám làm bậy đâu!" Ta chỉ dính tý xíu vào thôi!
Nhìn Hồng Tiêu ra cửa, Thiên Ky tà tà nhìn Bạn Nguyệt bảo, "Ngươi vẫn không làm hết mình!" Từ vết thương trên người Vô thương có thể nhìn ra năng lực của Bạn Nguyệt, bằng vào y thuật của hắn, nếu là hết sức thì nhóc quỷ này hiện giờ có thể xuống giường được rồi.
"Đúng vậy!" Bạn Nguyệt cũng không giấu, nhìn thẳng vào mắt Thiên Ky không né không tránh những cũng vô tình cảnh cáo.
"Ta mặc kệ là ngươi có mục đích gì, từ giờ trở đi nhóc quỷ này là đồ đệ của ta, vậy bé con kia cũng là đồ đệ lớn của ta!" Thiên Ky hoàn toàn đã quên còn có Bạch Vũ Thần là đồ đệ nữa, đảo mắt hưng phấn nhìn chằm chằm Bạch Vô Thương, vui vẻ quá nha! Chỉ trong một ngày mà nhận được những hai đồ đệ!
Bạn Nguyệt sửng sốt, mím chặt môi không nói, ý lão nhân Thiên Ky hắn hiểu rõ, lão nhân này trong chốn giang hồ nổi tiếng là bao che khuyết điểm, lời hôm nay có ý cảnh cáo, cũng nói rõ sau này lão sẽ che chở cho mẹ con Bạch Mặc Y! Bằng lực ảnh hưởng của lão trong chốn giang hồ, chỉ cần một câu, hai đạo chính tà có ai mà không dám vuốt mặt nể mũi chứ! Bạn Nguyệt nhìn Bạch Vô Thương trên giường, cắn cắn môi, cái này có tính là trong hoạ có phúc không nhỉ?
"Này, ngươi có thể đi được rồi đó!" Lão nhân phẩy phẩy tay với Bạn Nguyệt, nếu hắn không muốn chữa bệnh thì còn đứng ở Thuỷ Mặc cư này làm gì chứ? Tâm tồn tại gây rối, càng không xứng với bé con tý nào!
"Điều này chỉ sợ là không được ạ, Bạn Nguyệt chịu người uỷ thác, muốn ở lại chỗ này một năm!" Bạn Nguyệt không thèm để ý đến thái độ của lão, là trước đây hắn không đúng, nhưng giờ hắn tuyệt đối không thể rời đi được!
"NHư vậy a? Vậy thì ngươi thích ở thì ở lại đi!" đợi khi nào bé con tỉnh lại, ta dẫn hai mẹ con nàng ấy đi, mình ngươi ở lại vậy! trong lòng Thiên Ky nói thầm. Lão làm người rất thủ tín, cũng không ép nói gì nhiều với hành vi của người khác!
Thiên Ky móc từ trong lòng ra một viên thuốc, nhét vào miệng Bạch Vô Thương, nâng bé dậy, dùng ngón tay điểm vài cái, lại dùng chưởng đặt sau lưng bé, vận chuyển nội lực đi qua, đẩy nhanh hiệu quả của thuốc lên!
Bạn Nguyệt từ lúc lão lấy viên thuốc ra đã sợ run chút, "là thuốc tiên giang hồ nổi tiếng "Cửu chuyển hoàn hồn đan", Thiên Kym khó có được, đối với người luyện võ mà nói có thể đề cao nội lực, đối với người thường mà nói là kéo dài tuổi thọ, trừ được bách bệnh, không ngờ hôm nay lão nhân Thiên Ky vừa ra tay thì đã đưa ra vật quý như vậy!
Chỉ là sau một hồi công phu, Bạch Vô Thương đã mở mắt ra, ánh mắt mê man mờ mịt đã khôi phục lại trong trẻo, nhìn ra lão nhân râu bạc sau lưng thu hồi chưởng lực, tiểu Vô Thương chau mày nói, "Ông là ai ha? Sao bộ dạng lại trông quái lạ thế ạ?" Cả râu tóc đến lông mi trên người đều trắng hết, mặt lại đỏ bừng nữa, đến cả cái nhíu mày cũng không có, nhưng tay lão và mặt thì nhăn nheo hết cả, một thân quần áo rách tung toé, lại còn có cả mùi lạ nữa, từ nhỏ tiểu Vô Thương đã sinh ra trong một gia dình lớn, cũng chưa từng thấy người nào như thế hết.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |