← Ch.43 | Ch.45 → |
Edit: Đậu Xanh
Người phụ nữ đang ɱ.ơ.n t.г.ớ.n anh, quỳ sấp lên 🌴𝐡â*𝓃 🌴𝐡*ể phập phồng, áo ba lỗ kiểu nam rộng rãi 𝖒-ề-ⓜ ⓜạ-𝐢 xộc xệch treo trên đầu vai, không có chút hiệu quả che chắn nào, ngược lại khiến cô trông giống như một nàng yêu tinh tuyệt sắc mô·𝐧·🌀 пg*ự*𝒸 đầy đặn, t𝖍*â*𝐧 🌴♓*ể yêu kiều uốn lượn trên người anh, lưu lại một hàng vệt nước.
"A Nhan." Anh không nhịn được muốn đè cô xuống, 𝖍·u𝓃·ⓖ h·ă·ռ·🌀 𝐜ắ-ɱ ν-à-ⓞ tiểu huyệt hồng hồng ướt đẫm kia.
Gân xanh trên trán nổi lên từng sợi, nhịn đến mức đầu mướt mồ hôi.
Sự hầu hạ của Từ Tư Nhan quả thật là giày vò người khác, cũng giày vò bản thân, cưỡi ngang trên người anh, cô ♓·ô·ռ dọc xuống từng chút từng chút, 𝖙𝖍·â·n ⓣ·h·ể của người đàn ông quá đỗi rắn chắc hữu lực, dưới sự c-ọ ✖️á-т lặng lẽ khó chịu, vùng giữa háng cô chậm rãi ↪️-ⓗ-ả-𝐲 𝖓-ư-ớ-𝐜, dội ướt bản thân, cũng dội ướt cả anh.
Đường nét da thịt bền dẻo rắn chắc đã dính đầy nước bọt của cô, trở nên óng ánh sáng rực, Từ Tư Nhan vươn ngón tay vẽ vời trên đấy, không tiếp tục ♓ô-ռ nữa.
Mà đứng dậy chuyển đổi phương hướng, cưỡi trên lồng ռgự.🌜 anh, nhìn thẳng vào cây gậy uốn cong kia, gật thịt dữ tợn lắc đầu lung lay, kích thước thô dài nhìn thẳng vào cô khoe khoang một bụng ý nghĩ xấu xa.
Mỗi lần đều là nó dời non lấp bể trong cơ thể cô, cuồng ngạo không ai bì nổi, Từ Tư Nhan nín thở tiến đến gần nhẹ nhàng cắn một cái vào miệng nó, mùi đàn ông tanh ngọt xộc lên não.
Bụng nhỏ Trần Chiêu Hàn co rút, giật khăn che mắt xuống như một phản xạ có điều kiện, một màn trước mắt lập tức khiến anh như ngừng thở, 𝖒á·⛎ huyết vang ầm một tiếng chạy thẳng lên não.
Người phụ nữ thướt tha duyên dáng này đang chu mô●ⓝ●ⓖ về phía anh, hai đùi ♓.é ⓜ.ở, đóa hoa hồng 〽️ề_ɱ mạ_𝒾 chính giữa một co một nở ⓒ𝐡ả.γ пướ.c ra ngoài.
Vòng eo nhỏ nhắn 〽️-ề-𝖒 Ⓜ️ạ-𝖎 của cô đè xuống dán vào vòng eo của anh, tấm lưng trần cẩn thận ưỡn lên thành một độ cong hoàn mỹ, chỉ vì muốn vươn dài cổ 𝖑-ıế-ⓜ 𝖒-ú-t cây gậy th*t thô to đang ngẩng đầu vì cô kia.
Cô liếc mắt nhìn qua, giả vờ phong tình trừng anh một cái, không vui vì anh không tuân thủ quy tắc.
Dưới cái nhìn của anh, quy đầu màu thịt có kích thước to cỡ viên đá cuội chậm rãi 𝒸*ắ*𝖒 ☑️*à*🅾️ cái miệng nhỏ ngọt ngào mướt mát ấy, nhét đầy cả miệng khiến cô r·ê·ռ г·ỉ và 𝖙♓●ở ◗●ố●c, điểm nhạy cảm trên người cô không chỉ có hai chỗ, mỗi một nơi đều rất tiêu hồn.
Trong cơ thể Trần Chiêu Hàn dâng trào cơn lũ, càng lúc càng miệng đắng lưỡi khô, chống cánh tay gầm gừ vài tiếng, nhổm người dậy vươn ngón tay sờ lên mảnh hoa cốc ấy, dòng nước ấm trơn ướt dính nhớt lẫn vào kẽ tay của anh, càng chảy càng nhiều.
"Huhu...ưm~"
Một ngón tay của anh 𝖈ắ·〽️ ѵà·⭕ giữa háng cô, Từ Tư Nhan suýt chút nữa đã nuốt mất cây gậy th*t trong miệng.
Kích cỡ của ngón tay không lớn bằng thứ trong miệng cô, nhưng độ cứng và độ linh hoạt rất là lợi hại, huyệt thịt cắn hút qu_ấ_ռ q_u_ý_✞, cô vừa phải ưỡn môⓝ·g ứng đối, vừa phải hầu hạ anh.
Việc này căn bản không làm được, cô quá nhạy cảm, chỉ riêng κ𝒽𝖔·á·ı ↪️ả·ⓜ tiêu hồn sung sướ●𝖓●𝐠 ở nơi đó đã khiến cô đạt đến cực điểm.
Cô quỳ sấp xuống liên tục 𝖙●♓●ở ◗●ố●↪️, một bàn tay sờ đến hai viên tinh hoàn nặng trịch phía dưới cẩn thận chơi đùa, một tay khác vuốt lên vuốt xuống trên thân gậy. Mỗi đêm ôm nhau mà ngủ, hoặc là anh cắm cả đêm không г·ú·т 𝓇·🔼 ngoài, hoặc là anh bắt lấy tay cô ✅⛎ố*𝐭 ☑️*ⓔ lên xuống giống như bây giờ, cô sớm đã học được rồi.
Cô thoải mái, nên cũng muốn khiến anh thoải mái.
Ngón thứ hai ngón thứ ba, liên tiếp hai ba ngón ↪️●ắ●ɱ 𝐯●à●𝐨, nhanh chóng cắm г·ú·ⓣ 𝓇·@ vào trong cơ thể cô.
Trần Chiêu Hàn nghe thấy tiếng 𝓇ê*n 𝓇*ỉ kèm tiếng khóc của cô, cây gậy cứng như sắp ⓝ.ổ ⓣ.⛎.𝐧.ℊ, anh nhịn đến mức khiến nó đỏ thẫm hung tợn, "A Nhan, đừng dừng lại." Đôi mắt nhìn chăm chăm vào huyệt thịt hồng nhạt giữa háng cô, ngón tay dài chậm rãi tách mở, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy vách thịt nhăn nheo ở bên trong.
Phía dưới được ngậm mú●т sung ⓢ·ư·ớ·ռ·𝖌 như lên tiên, Từ Tư Nhan chỉ ngậm được nửa cây, sâu thêm chút nữa thì sẽ cắm đến tận cuống họng, cô đã thử vài lần cảm thấy thật sự rất khó chịu, nên bật khóc nói không ổn.
Cảm giác này không giống với khi ở trong cơ thể của cô, thứ đó của anh vừa to vừa nóng, cứng ngắc rất khó khống chế.
Trần Chiêu Hàn làm sao nỡ làm khó cô, có thể như thế này đã rất sung şư●ớп●g rồi, sau này hẵng bảo cô thử cái khác. Tốc độ trên tay đột nhiên tăng tốc, vệt nước ọp ọp bắn tung tóe ra rơi trên cánh tay anh.
"A Nhan, được rồi, em nằm đó đừng động đậy."
Từ Tư Nhan há miệng т*𝒽*ở 𝐝ố*𝖈, nằm trên đùi anh nghỉ ngơi một lúc, sau đó vểnh m·ô·𝓃·𝐠 ngoan ngoãn nằm yên. Trần Chiêu Hàn chống cánh tay chậm rãi 𝐫ú_𝖙 ⓡ_@ khỏi thân dưới của cô, gậy th*t thô to đỏ sẫm lướt qua cổ cô, xương quai xanh, kẹp trong khe vú sâu thẳm, rồi lại đến cái rốn, bụng nhỏ.
← Ch. 43 | Ch. 45 → |