← Ch.42 | Ch.44 → |
Edit: Đậu Xanh
Tắm rửa xong Từ Tư Nhan đã không còn sức đứng lên, nhưng lại không chịu 🦵-ê-ⓝ 𝐠ⓘườ-𝖓-ɢ nằm, Trần Chiêu Hàn chỉ đành đặt cô lên bàn gỗ bình thường dùng để ăn cơm để cô nghỉ ngơi.
Cửa trước đã đóng, nhiệt độ trong phòng bị bọn họ chỉnh cao lên lúc ⓛ·à·𝖒 🌴·ì𝓃·ⓗ nhưng không giảm xuống lại, trên người cô chỉ có một chiếc áo ba lỗ màu xám vừa phơi khô của người đàn ông, cô nằm nghiêng người vừa hay che được phong cảnh giữa đùi.
Trần Chiêu Hàn gập eo đỡ mặt cô, mạnh mẽ ⓗ.ô.ռ một cái trên gương mặt 𝓃ó●ռ●🌀 ⓑừ●ⓝ●g của cô, đứng dậy đi thu dọn tàn cuộc, cái thùng gỗ to có thể chứa được hai người họ được anh nhấc ra ngoài đổ trên bãi đất bằng phẳng ở sân sau.
Sạch sẽ nhanh nhẹn, bước chân và động tác vững vàng gọn lẹ, Từ Tư Nhan mệt đến không mở mắt nổi.
Cô nhìn anh đi ra đi vào, phơi quần áo, lau sàn nhà, trầm lặng không nói lời nào, nhưng lại là nguồn sức sống không thể ngó lơ trong căn nhà này, có một chút q⛎*🍸ế*п r*ũ và cảm giác tồn tại riêng biệt.
Cuối cùng cô vẫn bình tĩnh hòa nhã thuật lại một lần lời nói của Bạch Trì cho anh nghe, động tác của người đàn ông không dừng lại, làm việc gì cũng đều dứt khoát trong một lần.
"Em vì chuyện này nên tối nay mới biểu hiện ngoan ngoãn như thế."
Trần Chiêu Hàn đi vào phòng vén chăn lên, rồi trở ra đi thẳng về phía cô, trong đôi mắt dịu dàng lóe lên một tia ghẹo chọc sáng bừng.
"Trước đây không phải anh từng nói với em sao."
Nói cái gì thì anh không nói tiếp, trong lòng Từ Tư Nhan mơ hồ nổi lên sự nghi ngờ, muốn bò dậy nghe anh nói, người đàn ông nhanh chóng chế giữ tay cô đè cô nằm ngửa ra bàn.
"Không phải anh từng nói với em anh chưa từng có người phụ nữ khác sao."
Đôi mắt của anh trong veo sáng rực, phản chiếu ra bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nhịp tim đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn, một câu nói tùy ý của anh đã làm trái tim và t𝐡.â.п t.𝖍.ể cô xoắn xuýt, cô đã động lòng vì anh đến mức độ này rồi sao?
Từ thích con người của anh, đến muốn độc chiếm tất cả mọi thứ của anh, khiến trong tim trong mắt của anh chỉ có mỗi mình cô.
Tất cả những động chạm và lời nói của anh đều trở thành chìa khóa giải thoát tiếng lòng của cô, khiến cô trầm mê, say đắm.
Cô đã yêu anh, trong lòng vô cùng hy vọng anh chỉ là của một mình cô, tình ý hẹp hòi ích kỷ này vô cớ khiến người ta trở nên yếu đuối, Từ Tư Nhan ngoảnh mặt đi né tránh tầm mắt của anh, cắn răng nói khẽ, "Anh từng nói qua nhiều lời như thế, em làm sao nhớ nổi."
Người phụ nữ này không lúc nào là không 𝐪●⛎🍸ế●n 𝓇●ũ anh, Trần Chiêu Hàn cúi người nhấc chân nửa quỳ trên bàn ăn, đỡ mặt cô ngửa lại, hít thở dồn dập 𝒽ô*𝐧 xuống.
Anh than nhẹ: "Em vẫn không đặt anh vào trong tim."
Hơi thở dịu dàng quyến luyến, càng ✝️♓â●ⓜ ռ𝖍ậ●🅿️ càng dễ chịu, tay lót sau đầu cô, dùng góc độ thích hợp hơn chơi đùa chiếc lưỡi hồng nhạt của cô, ngậm cắn Ⓜ️●ú●t mát cánh môi đầy đặn ư_ớ_🌴 á_✞, 👢·❗·ế·m Ⓜ️ú_t tất cả điểm nhạy cảm trong miệng cô.
Chỉ riêng một nụ ♓*ô*𝖓 đã khiến cô 𝖗·ê·𝓃 r·ỉ mất hồn, hai chân mềm nhũn.
Từ Tư Nhan tự giác vòng qua cổ anh, càng chủ động 🍳-⛎ấ-𝐧 ⓠ-υý-✞ ♓·ô·𝓃 anh, chóp mũi trêu đùa động chạm, trái phải cũng muốn dùng hết khả năng cùng anh ♓ô_𝓃 cắn 𝖙·ⓗ·ở ԁố·𝒸, không khí trong miệng sắp bị anh cướp hết, cô thiếu oxy đến ngạt thở, cầm lấy một tay anh đặt lên vú, mạnh mẽ xoa nắn.
"Nhưng em vẫn luôn đặt anh trong ✝️.𝐡â.ⓝ 𝐭♓.ể của em, em và anh đã là một thể từ lâu." Muốn làm người trong tim anh, muốn cùng anh hai hợp thành một, muốn để anh nhớ kỹ em.
Lồng ng.ự.ⓒ thình lình 𝖘-1-ế-✝️ ⓒ𝖍-ặ-𝐭, đầu lưỡi cũng bị 𝖒ú_𝐭 đến tê dại, lời nói của cô rõ ràng đã 🎋í●ⓒ●♓ 𝐭♓●í𝖈●♓ anh.
Niềm vui 💲ư*ớ𝖓*𝖌 trên khuôn mặt Trần Chiêu Hàn bùng cháy lên, "Thật nên ↪️.ⓗ.ế.𝖙 trên người em."
Cô cười nhạt, "Em cũng muốn ↪️*𝒽*ế*т dưới thân anh."
Mọi thứ vượt qua sự sống và cái 🌜♓ế.🌴, từ giờ về sau không còn gì phải sợ.
Bọn họ không vội làm, Trần Chiêu Hàn nói nếu thật sự làm ở đây, bàn ăn có thể sẽ không chống đỡ nổi, bèn vác cô đi đến giường, ♓ô-𝐧 khắp toàn thân cô một lượt.
Từ Tư Nhan cũng không chịu yếu thế, quyết muốn hầu hạ anh một lần, đúng thật là một chuyện khiến 𝖒á*⛎ huyết người ta sôi trào.
Trong căn phòng nhỏ sáng rực yên tĩnh, đôi mắt của anh bị che lại, ✝️♓â·п th·ể cân đối đẹp mắt 𝐤-í-𝒸-h ✝️𝖍-íc-♓ nằm ngửa trên giường, da thịt toàn thân căng chặt không thể khống chế, khớp tay hai bên buông lỏng rồi 💲-❗-ế-ⓣ ↪️♓ặ-ⓣ, ş_ℹ️ế_т 𝒸_hặ_† rồi lại buông lỏng, trên người anh từng chút từng chút lan tràn cảm nhận chưa từng có, tích tụ nơi bụng nhỏ, căng chặt đến phát đau.
Từ Tư Nhan ♓●ô●𝓃 mặt anh xong, thuận theo cằm đi dọc xuống, 𝖑❗ế_〽️ Ⓜ️ú*✞ yết hầu ɢ*ợ*ⓘ ⓒ*ả*𝐦 giữa cổ anh, tất nhiên cô không có kỹ thuật gì, thậm chí trúc trắc không biết nặng nhẹ, nhưng mỗi một lần cắn luôn có thể tạo ra 𝐤𝖍-𝑜-á-ℹ️ 𝒸ả-ⓜ khác nhau.
Cơ n.𝖌ự.↪️ săn chắc, hông, vòng eo bền dẻo ấm áp phẳng lỳ, cái rốn, rồi lại đến cây gậy to lớn ngẩng cao đầu.
← Ch. 42 | Ch. 44 → |