← Ch.29 | Ch.31 → |
Bữa cơm tối rất vui vẻ, trong cả bữa ba Dư mẹ Dư rất nhiệt tình thêm đồ ăn vào bát cho Trần Thước liên tục.
Không tiện từ chối sự hiếu khách của chủ nhà, hơn nữa cũng có thể vì tay nghề bếp núc của Dư Điền Điền rất tốt, tối nay Trần Thước ăn thêm một bát so với bình thường.
Căn nhà này rất có không khí của gia đình.
Ba Dư rất chiều vợ, lúc ăn cơm ông luôn nhớ gắp cho bà những món bà thích nhất.
Mẹ Dư lại luôn miệng mắng yêu: "Nhiều tuổi rồi rất dễ béo đấy, ông đứng gắp thêm thịt cho tôi nữa, tôi sợ mai lại lên cân."
Ba Dư nói: "Không biết bà béo hay gầy, tôi cũng sẽ không chê đâu."
"Thôi đi, ai sợ ông chê chứ, tôi không thích bị béo thôi."
Dư Điền Điền chỉ lo cúi đầu cười trộm, ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt trêu chọc của Trần Thước.
Mặt cô có chút đỏ lên.
Mẹ Dư vừa chuyển đề tài, bắt đầu hỏi thăm chuyện Dư Điền Điền làm việc ở bệnh viện có thuận lợi hay không.
Trần Thước nhìn lại Dư Điền Điền rồi dừng một chút.
Trong lòng Dư Điền Điền chợt căng thẳng.
Ông trời ơi, xin ông phù hộ cho tên đại vương miệng độc này đừng nói đến kỹ thuật tiêm tệ hại của con...
Nhưng quả là cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Một phút sau, Trần Thước chỉ khẽ cười đáp lại: "Cô ấy ạ, cô ấy rất cố gắng, báo cáo y tá cuối năm vừa rồi còn đứng hạng nhất toàn viện."
Ba mẹ cô vừa mừng vừa sợ.
Còn Dư Điền Điền thì sao?
Dư Điền Điền cũng sợ ngây người.
Trần độc miệng không những không chế nhạo cô mà ngược lại anh còn khích lệ cô...
Cô ngơ ngẩn ăn hết bữa cơm, lúc ra về ba mẹ còn dặn cô nhớ phải đưa bác sĩ Trần về nhà.
Kỳ thật người lái xe là Trần Thước, rõ ràng là anh ta phải đưa cô về mới đúng.
Trên đường về, hai người cũng không nói chuyện gì, trong lòng Dư Điền Điền cảm thấy rất bất an, hình như gần đây khi ở bên cạnh anh cô luôn có những cảm xúc rất kỳ lạ.
Trần Thước thì ngược lại, tâm trạng anh có chút buồn.
Anh không kìm nén được mà nhớ lại bữa cơm tối vui vẻ vừa rồi, sau đó lại nhớ tới mỗi ngày anh ngồi cạnh HotDog ăn cơm, trong căn phòng vắng ngắt yên tĩnh cho dù anh có nấu nướng thế nào, cũng luôn luôn thiếu một thứ gì đó.
Con người là thế đấy, khi họ cảm thấy mình đang lo lắng, họ sẽ bắt tay vào làm một vài việc bù lại với ý đồ tạo tâm lý an ủi cho bản thân.
Bởi vì cô đơn, cho nên anh nuôi chó trò chuyện với nó làm vui.
Bởi vì yếu ớt, cho nên anh luôn dựng bức tường hung dữ để phòng bị.
Càng là thiếu thứ gì thì càng giả vờ như mình đã có được nó.
Trước khi xuống xe, Dư Điền Điền bỗng nhiên nói với anh: "Vừa rồi sao anh không nói chuyện kỹ thuật tiêm của tôi rất tệ? Tôi nghĩ anh sẽ nói chuyện đó với ba mẹ tôi."
"Tôi ấu trĩ như vậy sao?" Trần Thước không vui đáp lại.
Dư Điền Điền im lặng coi như câu trả lời.
Vì thế Trần Thước càng bực hơn.
Anh đen mặt xoay đầu phản công, "Vừa rồi thật ra tôi nên nói cho ba mẹ cô biết kỹ thuật y tá của cô rất tệ."
"Nhưng tôi đã thay đổi rồi."
"Cô đã thay đổi nhưng quá khứ không thể thay đổi."
Dư Điền Điền bực, "Bác sĩ Trần anh có thể nhớ những điểm tốt của tôi không? Anh định vì chuyện đó mà cãi nhau với tôi cả đời này à?"
Trần Thước nhếch miệng cười, "Ơ kìa, Dư Điền Điền, tôi còn chưa nghĩ xa đến thế đâu, còn cô đã nghĩ đến chuyện cả đời của hai chúng ta rồi?"
"..."
Dư Điền Điền mặt mày đỏ bừng đẩy cửa xuống xe, lớn tiếng mắng "Bác sĩ Trần, da mặt anh dày đến mức lột nó ra cũng quấn được ba vòng trái đất rồi đấy".
Vừa lúc đi tới cửa lớn bỗng nhiên cô lại nghe thấy Trần Thước gọi cô một tiếng: "Này, Dư Điền Điền, đừng chạy!"
Cô dừng chân, quay đầu lại hỏi "Làm sao nữa?"
Cửa bên ghế lái chính vừa mở, Trần Thước bước nhanh chân đi tới, từ trên cao nhìn cô, dường như anh đang mưu tính làm gì đó.
"Làm gì vậy?" Cô hỏi lại, cảnh giác lui về sau một bước.
Nhìn kìa, tên tiểu tử này mắt bỗng sáng rực lên, anh ta đang muốn làm gì đây?
Anh ta muốn đánh cô sao?
Bất chợt Trần Thước bỗng chỉ vào sau lưng cô, "Kia là cái gì vậy?"
Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Kỳ quái, sau lưng cô làm gì có cái gì?
Cô vừa quay đầu lại nói: "Làm gì có —— "
Lời nói còn chưa dứt, bím tóc sau đầu bỗng nhiên bị người nào đó kéo một cái.
"Á ——" cô đau đến hét một tiếng, rồi phát hiện ra Trần Thước đang kéo bím tóc của cô không chịu buông tay, "Này, bác sĩ Trần anh đang làm gì đấy?"
Bởi vì đang nghiêng đầu, cho nên cô không nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông kia hả hê thế nào.
Cô chỉ nghe thấy giọng nói rất sung sướng thoải mái của anh: "Tóc rất đẹp đấy, vừa đen nhánh lại sáng bóng, mềm mềm."
"Buông tay mau!" Cô thẹn quá hóa giận, định vươn tay kéo bím tóc về.
"Làm sao làm sao, tôi kéo chút cũng không được à?" Người kia vẫn không chịu buông tay, cứ như tên biến thái cầm chặt đuôi tóc cô.
Dư Điền Điền vừa vội vừa tức.
Cô hơi cúi lưng, đầu cũng hơi nghiêng, tầm mắt nhìn xuống chiếc giày da sáng bóng của anh.
Đột nhiên nhanh trí, cô nhấc chân đạp mạnh một cái.
"A ——" Lần này đổi lại là Trần Thước gào lên một tiếng.
Dư Điền Điền cuối cũng cũng kéo được bím tóc về.
"Bác sĩ Trần anh là tên biến thái hay trẻ con ba tuổi?" Cô thở hậm hực hỏi, "Kéo bím tóc con gái, chuyện này không phải mấy đứa học sinh tiểu học mới làm à?"
"Học sinh trung học cũng có thể làm mà." Anh từng bước dụ dỗ cô, "Lúc tôi học sơ trung cũng rất hay kéo bím tóc của Hi Hi."
Dư Điền Điền không thể nói chuyện với anh nữa rồi.
Mặt cô đỏ lên, nổi giận đùng đùng nhìn anh chằm chằm, "Bác sĩ Trần, anh là học sinh trung học sao? Anh còn nhỏ lắm ấy mà kéo bím tóc con gái? Có bản lĩnh thì về tìm Hi Hi nhà anh mà kéo bím tóc cô ấy? Kéo của tôi làm gì?"
Thật sự không phải cô đang giận đâu.
Rõ ràng cô nhận ra không phải mình đang giận.
Nhưng trái tim cô đang đập thình thịch không ngừng, cô nhìn anh, nghĩ lại chuyện thân mật vừa rồi thì bỗng nhiên không kiềm chế được mà lảm nhảm.
Khi cô khẩn trương sẽ sinh ra tật xấu lảm nhảm.
Cô thấy vẻ mặt Trần Thước cứng lại trong nháy mắt, ngay sau đó, cũng không thấy vẻ đùa cợt trong mắt anh nữa.
Trời đêm mùa đông rất lạnh.
Anh đứng tại đó, con người bỗng trở nên rất lạnh rất lạnh.
Một lát sau, anh xoay người trở lại xe, ngồi vào ghế lái chính, anh nhìn cô rồi nói một tiếng xin lỗi.
Dư Điền Điền ngây người.
Trần Thước nhanh chóng lên xe, vừa lên xe liền khởi động máy.
Dư Điền Điền hoảng hốt chạy theo sau xe anh gọi lớn: "Này, bác sĩ Trần, tôi không giận anh mà!"
Nhưng anh cũng không thèm quay đầu lại mà lái xe đi thẳng.
Tâm trạng Dư Điền Điền cũng lập tức tồi tệ.
Cô nghĩ thầm, vì sao vừa rồi cô lại tỏ ra bực mình? Rõ ràng cô không giận anh mà, tại sao không từ từ nói chuyện với anh?
Anh giận cô rồi?
Cô vẻ mặt đau khổ, buồn bã ảo não đi lên lầu.
Cô nghĩ, để ngày mai đi, ngày mai cô nhất định sẽ tới khoa ngoại tìm anh, nói với anh câu xin lỗi vì hôm nay cô đã nói quá lời.
Nhưng anh xấu tính như vậy, nếu vẫn còn giận cô thì phải làm sao đây?
Dư Điền Điền vắt óc tự hỏi một đêm, cuối cùng cô ra quyết định, nếu anh vẫn giận cô, cùng lắm thì cô đưa đầu cho anh, "Đây, Bác sĩ Trần anh còn muốn giật bím tóc của tôi không? Lần này tôi sẽ không tức giận mà cam tâm tình nguyện."
Cuối cùng cô cũng vừa lòng đi ngủ, đắm chìm trong một cảm giác rất tự hào vì mình thông minh.
***
Nhưng ngày hôm sau, Trần Thước lại xảy ra chuyện.
Nghe nói trên đường làm việc anh tận mắt nhìn thấy ven đường có một bé ăn xin bị quản lý khu phố đuổi, bé ăn xin không chịu đi, cũng không nói gì, chỉ di di chân vào mặt đất, nói gì cũng không chịu đi.
Trong lúc hai bên xô xát, bé ăn xin liền ngã xuống đất, Trần Thước đang đợi đèn xanh thấy vậy liền lao ra khỏi xe, vì muốn giúp bé ăn xin lấy lại công lý, nên đã xảy ra xung đột tay chân với quản lý khu phố.
Đó là một bé trai tàn tật, chắc hẳn chỉ tầm 10 tuổi, bởi vì không có hai tay, nên bé ngồi dưới đất dùng chân giữ bút lông viết chữ.
Hiện tại đang là mùa đông khắc nghiệt, thời tiết lạnh đến mức người ta không muốn ra đường. Nhưng bé trai này lại dùng chân trần viết chữ trong gió lạnh, từng nét chữ viết cực kỳ nghiêm túc, trên chân cũng có nhiều vết nứt, có chỗ đã nứt miệng lớn, lộ ra lớp máu mờ mờ bên trong.
Bên cạnh quảng trường là một bãi đất trống nhỏ, bé vừa viết xong một nửa Tam Tự kinh, nay lại bị quản lý khu phố xua đuổi, bé không muốn bỏ đi nơi khác thì lại phải viết lại từ đầu.
Những chuyện này, Dư Điền Điền đều nghe người khác nói.
Trần Thước bị đưa tới cục cảnh sát nên không thể đi làm.
Cô lo lắng sốt ruột nên sau khi tan tầm buổi trưa liền ra khỏi bệnh viện, vừa gọi điện thoại cho anh vừa chạy tới cục cảnh sát.
Trần Thước không nhận điện thoại.
Cô gọi taxi đến thẳng cục cảnh sát, lần đầu tiên bước vào nơi này nên trong lòng có chút khẩn trương, nhưng vừa nghĩ đến anh đang ngồi trong đó, cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều mà đi thẳng vào đó.
Cô tìm từng văn phòng một, cuối cùng cũng tìm được Trần Thước đang ở phòng thứ ba.
Anh đang ngồi ghi lời khai, nhưng lại không chịu nói câu nào, thái độ cực kỳ không phối hợp.
Chú cảnh sát gõ bàn, "Tiên sinh, anh có biết mình đã gây trở ngại cho các cán bộ đang thực hiện nhiệm vụ hay không? Xảy ra đánh nhau thì càng kỳ lạ hơn!"
Anh vẫn ngồi lì đó, không chịu phản ứng.
Cảnh sát đau đầu nói: "Thái độ không chịu phối hợp của anh cũng đang gây trở ngại cho cán bộ chúng tôi, tốt nhất anh hãy kể lại mọi chuyện, thái độ nghiêm túc một chút, tiếp thu giáo dục thì có thể ra ngoài, nếu không chúng tôi sẽ theo quy định yêu cầu anh nộp tiền phạt. Nếu như anh cũng không chịu phối hợp, chúng tôi sẽ tạm giam anh lại."
Trần Thước vẫn không nhúc nhích, ngồi đó như một pho tượng.
Cuối cùng Dư Điền Điền đành phải chạy vào, vừa giải thích vừa xoa dịu, chú cảnh sát vừa hỏi quan hệ hai người là gì, cô đành phải nói cô là bạn gái Trần Thước, bởi vì hai người vừa cãi nhau, nên tâm trạng anh ấy không tốt vì vậy mới xúc động gây chuyện.
Dáng vẻ cô rất dịu dàng, thái độ lại rất nghiêm túc, xấu hổ mà cúi đầu nói xin lỗi không ngừng.
Ông cảnh sát cũng là người biết nói đạo lý, thấy cô ấn đầu Trần Thước muốn anh cúi đầu nhận lỗi, tuy anh không chịu nhưng cô liền thay anh ta nhận lỗi, từ từ, thái độ của ông cũng mềm mỏng hơn.
Ông ta kéo mắt kính xuống, thở dài nói "Bọn trẻ bây giờ thật dễ bị kích động..."
Lắc lắc đầu, ông nói: "Được rồi được rồi, hai ngươi về rồi từ từ nói chuyện, lần sau đừng để xảy ra chuyện như này nữa!"
"Nhất định nhất định rồi, cám ơn chú."
Dư Điền Điền còn đang cúi đầu khom lưng cám ơn, quay người lại thì thấy Trần Thước đã đi xa.
Cô nhanh chóng đuổi theo anh, trong lòng lại vang lên giọng nói.
Anh ấy không phải là người như vậy.
Tuy rằng anh có chút xấu tính, có chút kích động, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng làm chuyện như vậy.
Anh biết việc nào nặng nào nhẹ, nếu như anh làm sai chuyện gì cũng chẳng ngại mà không nhận lỗi, thái độ cũng sẽ mềm mỏng lại.
Nhưng hôm nay, thái độ kỳ quái của anh làm Dư Điền Điền hoàn toàn không hiểu được anh đang suy nghĩ điều gì.
Khi ra khỏi cục cảnh sát, trời bỗng bắt đầu có tuyết rơi.
Trần Thước đi rất nhanh, một mình đi giữa con đường lớn hai bên là hàng cây, Dư Điền Điền phải chạy thật nhanh mới có thể đuổi kịp anh.
"Này, anh đợi tôi chút!" Cô thở hồng hộc gọi theo, tức giận kéo tay áo anh, "Hôm nay anh làm sao vậy? Tôi có công lớn cứu anh, không nói cám ơn thì thôi đi, vừa được thả ra đã bỏ đi như vậy?"
Người kia vẫn không thèm để ý tới cô, tiếp tục đi về phía trước.
Cô càng ngày càng tức giận, đi theo phía sau anh lớn tiếng mắng: "Anh có hiểu thế nào là bất lịch sự không? Làm người cũng không nên như vậy chứ! Trắng đen không phân biệt được thì thôi đi, gây sự với cán bộ thi hành công vụ cũng bỏ qua, tôi có chọc anh à, sao anh lại tức giận với tôi?"
Trần Thước dừng lại trong chốc lát, cũng không thèm quay đầu lại mà nói: "Tôi nhờ cô tới đây sao? Tôi bảo cô tới nghe mắng sao? Không chịu nổi cô có thể đi, không ai bảo cô phải đi theo tôi."
Dư Điền Điền thật sự bực mình rồi.
Cũng vì cô lo cho anh, hơn nữa anh lại không có bằng hữu nào thân thiết, cho nên cô đã chạy từ bệnh viện tới tận cục cảnh sát tìm anh.
Nhưng anh lại nói như vậy để báo đáp lòng tốt của cô.
Cô tức giận quay đầu bỏ đi, không muốn theo sau anh nữa.
Thậm chí cô còn nghĩ thầm trong lòng, sau này cô sẽ không nói chuyện với anh nữa, mặc kệ anh muốn làm gì, cô cũng không thèm để ý đến anh nữa.
Tuyệt giao!
Nhất định phải tuyệt giao!
Nhưng vừa đi được một đoạn, cô lại không nhịn được, quay đầu lại kiếm bóng dáng anh, lại nhìn thấy Trần Thước vẫn đang ở chỗ đó, chỉ là cúi đầu ngồi bên cạnh bồn hoa không nhúc nhích.
Hôm nay, anh thật sự rất lạ.
Cô nhìn dáng vẻ anh thế kia, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng con người anh chỗ nào cũng kỳ lạ.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.
Câu tuyệt giao vừa rồi còn đang lặp lại không ngừng trong đầu bỗng nhiên mất đi sức mạnh.
Cái gì mà không để ý tới anh nữa, mặc kệ anh, mọi thứ đều biến mất.
Cô chần chừ trong chốc lát, rồi lại từ từ tiến về phía anh.
Người đàn ông kia luôn là ngẩng đầu kiêu ngạo, giống như mình là người tài giỏi nhất thế giới, nhưng hôm nay, anh cúi đầu ngồi ở chỗ đó, cả người đều chìm trong nỗi buồn da diết.
Từng hạt từng hạt tuyết rơi xuống đầu anh, rất nhanh liền xuất hiện một đống tuyêt trắng trên đầu anh.
Anh cô đơn mà ngồi tại đó.
Cô dừng chân, trầm giọng hỏi nhỏ một câu: "Bác sĩ Trần, anh làm sao vậy?"
Cô thấy anh vẫn không chịu phản ứng thì có chút hoảng hốt.
Không nhịn được cô cúi người xuống, muốn nhìn vẻ mặt anh, nhưng còn chưa kịp nhìn được mặt anh, liền bị anh ôm vào lồng ngực.
Anh ôm cô thật chặt giống như đang ôm cọng rơm cứu mạng.
Anh nói: "Đừng đi."
Từ từ, giọng anh nhẹ đến mức như đang thì thầm bên tai cô: "Đừng đi, đừng bỏ tôi lại một mình."
← Ch. 29 | Ch. 31 → |