Chọn nhẫn
← Ch.44 | Ch.46 → |
Tầng bảy khu nội trú của bệnh viện Hiệp Chúng người qua người lại, có nhà vui vẻ vô cùng vì người thân xuất viện, có nhà đau khổ buồn vì có người thân mắc bệnh nguy hiểm.
Triệu Thanh Nhượng nhìn kết quả hoá trị của bệnh nhân giường hai mươi tư, chúc mừng họ: "Kết quả hoá trị rất tốt."
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Triệu Thanh Nhượng nhìn bệnh án trên bàn, theo thói quen muốn lấy kính trong túi áo ra, thì mới nhớ mắt kính anh bị đè vỡ còn chưa thay cái mới.
Hết cách rồi, nhìn gần một chút vậy.
Tiểu Lý thấy Triệu Thanh Nhượng đang ra sức nhìn, nghi ngờ nói: "Anh, sao anh không đeo kính?"
"Chưa thay mắt kính mới."
"Thế anh đeo cái cũ đi, anh nhìn như thế rất mỏi mắt."
Triệu Thanh Nhượng cạn lời liếc Tiểu Lý: "Nếu mắt kính cũ còn dùng được thì anh thay cái mới làm gì?"
"Ồ, cũng đúng."
Triệu Thanh Nhượng cảm thấy người do anh đào tạo không được thông minh cho lắm.
Lúc Tiểu Lý sắp tan làm lại đưa đến thoại đến trước mặt Triệu Thanh Nhượng, còn hàm ý thâm sâu: "Anh, anh xem em lướt thấy cái gì."
Triệu Thanh Nhượng liếc mắt, sau đó ánh mắt đóng đinh tại chỗ.
Trên đó là chủ đề người lớn, có rất nhiều cư dân mạng nói lúc làm tình với người yêu đè vỡ mắt kính.
Triệu Thanh Nhượng:...
Tiêu chuẩn trên mạng đã cởi mở đến như vậy rồi à? Chuyện này cũng có thể tùy ý nói?
Tiểu Lý còn đang cười: "He he he..."
Triệu Thanh Nhượng cuộn tròn tài liệu trên bàn, đánh lên đầu anh ta một cái: "Cả ngày toàn theo dõi mấy thứ vớ vẩn này, đã học thuộc xong tài liệu chưa?"
"... Học ngay đây."
Tiểu Lý xoay ghết chạy về bàn mình bên đó đọc tài liệu, nhường chỗ cho Trần Thần.
"Triệu Thanh Nhượng, luận văn của chúng ta đã được nhận rồi."
"Ừ, tôi nhận được mail rồi, đã nộp đơn xin phí xuất bản cho bệnh viện."
"Đợi bài được xuất bản, tôi dự định nộp đơn học lên tiến sĩ ở đại học Louis Washington."
Triệu Thanh Nhượng hơi kinh ngạc, anh không ngờ Trần Thần sẽ đi theo con đường học thuật.
"Cũng không phải muốn đi theo con đường nghiên cứu, tôi chỉ muốn đi nâng cao bản thân hơn, lắng lại một chút, mở rộng tầm mắt."
Triệu Thanh Nhượng gật đầu: "Rất tốt, sau này cô có thêm nhiều con đường để phát triển."
Trần Thần cười: "Anh dự định khi nào kết hôn? Trước khi tôi đi thì có thể uống rượu mừng của anh không?"
Triệu Thanh Nhượng trầm ngâm một lát: "Tôi sẽ cố gắng cho cô uống rượu mừng trước khi cô sang Mỹ."
"Tốt. Sau này lúc gửi luận văn không có người giúp thì có thể cân nhắc đến tôi, nếu như anh không ngại lệch múi giờ."
"Tôi sẽ làm vậy. Chúc cô nộp đơn lên tiến sĩ thuận lợi!"
"Cảm ơn."
Trần Thần ra khỏi phòng làm việc, không còn sức lực dựa vào tường, nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Trần Thần vội vàng lau đi, rõ ràng mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nói sẽ không khóc.
Tiểu Thiệu vừa từ phòng phẫu thuật đi ra, nhìn thấy Trần Thần lặng lẽ lau nước mắt thì hoảng sợ: "Bác sĩ Trần, cô sao thế?"
Tay chân anh tay luống cuống tìm trong túi áo, cuối cùng tìm thấy khăn giấy sạch sẽ: "Lau đi."
Trần Thần nhận lấy khăn giấy sau khi nói cảm ơn thì rời đi.
Tiểu Thiệu nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy thì vẫn không yên tâm, xông vào phòng làm việc của Triệu Thanh Nhượng hô: "Bác sĩ Triệu, giúp tôi chú ý đến tình hình sau phẫu thuật của giường số hai mươi bảy nhé."
Sau đó anh ta chạy theo Trần Thần.
Triệu Thanh Nhượng:...
Việc tăng ca đột xuất khiến anh mất đi cơ hội hẹn ăn tối với bạn gái.
*
Tầng mười ba, Lâm Tất Tất nhìn văn kiện của ngân sách khoa học tự nhiên của quốc gia mà vui sướng không thôi.
A, đơn xin của cô được duyệt rồi! Vị trí tác giả 1 của cô chắc rồi! Chức phó trưởng khoa cũng gần như chắc chắn rồi! Cô sắp được tăng lương rồi, đi trên con đường thênh thang kết hôn với người phụ nữ xinh đẹp, giàu có... à không, người đàn ông đẹp trai, giàu có.
Tâm trạng của Lâm Tất Tất rất tốt, cô cố tình đổi sang tài khoản của cô để chọn nhẫn online.
Cái này quá đơn giản, không đẹp. Cái này quá lạ, không trang trọng.
Cái này quá to, giống như xã hội đen.
Chọn nửa ngày, Lâm Tất Tất cũng nhìn được một chiếc nhẫn nam bạch kim, ý nghĩa của nhãn hiệu cũng rất tốt.
Chính là nó.
Lúc đặt đơn, Lâm Tất Tất nhìn kích cỡ của nó mà choáng váng, cái này...
Ngón vô danh của anh kích thước bao nhiêu cô chưa từng đo.
Nếu hỏi ngón trỏ và ngón giữa bao nhiêu mm thì cô còn có thể miễn cưỡng trả lời một chút, khụ khụ...
Bỏ đi, tạm thời chưa mua, tối về nhân lúc anh ngủ thì đo một chút.
À đúng rồi, còn có lời cầu hôn.
Tuy rằng còn cách một tháng nữa mới tới lúc đánh giá chức danh nhưng loại chuyện này đương nhiên phải chuẩn bị trước rồi.
Lâm Tất Tất không có suy nghĩ là cứ phải là đàn ông cầu hôn, tóm lại người yêu thương cô sẽ không bởi vì cô chủ động mà coi thường cô.
"Bác sĩ Lâm~" Ninh Ninh thò đầu vào: "Đang làm gì thế?"
Lâm Tất Tất khoá màn hình điện thoại, nghiêm túc nhìn bệnh án trên máy tính: "Làm việc."
"Hehehe..." Tay đang giấu đằng sau lưng của Ninh Ninh vươn ra, đưa cho cô một tấm thiệp cưới: "Mùng một tháng sau nhớ tham gia hôn lễ của em nhé!"
Lâm Tất Tất kinh ngạc há môi: "Em có bạn trai khi nào?"
"Tháng trước."
"Tháng trước?!" Lâm Tất Tất càng kinh ngạc: "Em làm hôn lễ chớp nhoáng à?"
"Đúng vậy." Ninh Ninh không hề cảm thấy có gì không tốt: "Nhân lúc đang trong thời kỳ nồng cháy thì mau chóng kết hôn, sau này có vấn đề gì thì lại xử lý tiếp, gặp được người mình thích thì đương nhiên phải tóm lấy luôn."
Lâm Tất Tất không nói lên lời, cô không thích ứng kịp với tiết tấu nhanh của người trẻ tuổi bây giờ, cô cho rằng tiết tấu của cô với Triệu Thanh Nhượng đã là rất nhanh rồi.
Ninh Ninh lại móc một túi kẹo cưới ra: "Bác sĩ Lâm, chị với bác sĩ Triệu cũng phải nắm bắt thời gian đi nhé!"
"... Em mau đi đi."
Sao cô lại bị người nhỏ tuổi hơn giục cưới rồi.
← Ch. 44 | Ch. 46 → |