Không cần loạn điểm uyên ương, có được hay không?
← Ch.105 | Ch.107 → |
"Ta suy nghĩ một chút..." Tần Mục Ca không từ chối đề nghị của Mộ Dung Khinh Hàn, mà là rất trịnh trọng đồng ý suy nghĩ.
Mộ Dung Khinh Hàn vừa nghe vui như lên trời, vui mừng không biết phải làm cái gì, chỉ luôn miệng nói: "Được, được, ta chờ tin tức của ngươi."
Hai người cũng không đứng ở trên lầu các, từ từ xuống vườn hoa đi lòng vòng, thì Mộ Dung Khinh Hàn và Tần Mục Ca nói về cuộc sống thường ngày ở viện.
Tần Mục Ca nhìn sắc trời hơi tối, trong lòng lo lắng nếu Hiên Viên Triệt tiếp tục ngây ngô với Triệu Hiểu Uyển, trong thất vọng đau khổ Mộ Dung Khinh Hàn sẽ tức giận, cho nên nàng lấy lý do tìm Lãnh Thanh Phong ra ngoài đi về phía viện của Lãnh Thanh Phong và Hiên Viên Triệt đang ở.
Hiên Viên Triệt đã trở lại, đang ngồi nói chuyện với Lãnh Thanh Phong trong sân, thấy nàng tới, hai người đều rất vui vẻ.
"Mục Ca..." Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt lóe ra một nụ cười rõ ràng, hắn nhìn Lãnh Thanh Phong, lại xem tướng Tần Mục Ca nói: "Ta thu xếp nói chuyện chúng ta rời đi với Lãnh công tử, vừa khéo ngươi đã tới rồi."
Tần Mục Ca cười cười, nói với Hiên Viên Triệt: "Ta có lời nói với ngươi."
Lãnh Thanh Phong vừa nghe, bĩu môi nói: "Thật vất vả mới tới, lại không nói chuyện với ta."
"Chờ một chút, ta nói mấy câu với đại tướng quân sẽ tới tìm ngươi." Tần Mục Ca vỗ nhẹ nhàng bờ vai của hắn bày tỏ an ủi.
Trong mắt Hiên Viên Triệt lóe nụ cười rồi đi tới bên ngoài viện.
Tần Mục Ca cũng kịp đi theo, ra khỏi viện.
Ánh trăng ấm áp, bao phủ dịu dàng trong trời đất.
"Muốn nói cái gì với ta, Mục Ca?" Âm thanh của Hiên Viên Triệt không nói nên lời dịu dàng.
Trong chốc lát Tần Mục Ca không biết phải nói thế nào, ngẫm nghĩ chốc lát, chậm rãi nói: "Đại tướng quân, nếu có thể lựa chọn, ngươi bằng lòng mang theo Tiểu Uyển trở về không?"
Hiên Viên Triệt sững sờ, vội nói: "Nàng ta là trắc vương phi, làm sao ta có thể mang nàng ta trở về, Mục Ca, không nên nói như vậy!"
"Ta nói là nếu như Vương Gia thật sự khai ân, cho phép ngươi mang nàng ta rời đi?" Tần Mục Ca dừng bước lại nhìn đối phương, lại hỏi một câu.
Hiên Viên Triệt im lặng, hắn không biết tại sao đột nhiên Tần Mục Ca lại hỏi ra vấn đề này, tạm thời không biết trả lời như thế nào mới có thể làm cho nàng hài lòng.
"Ngươi yêu nàng ta, có đúng hay không?"
"......"
"Trong lòng ngươi cũng muốn ở một chỗ với nàng ta, phải hay không?"
"Hôm nay ngươi làm sao vậy, Mục Ca, làm sao cứ nói đến người khác?" Hiên Viên Triệt không hiểu ra sao.
Trong lòng Tần Mục Ca chợt có chút ghen tuông, ánh mắt cũng cảm giác hơi lóng lánh, nàng cố gắng giấu đi cảm xúc của mình lạnh nhạt nói: "Ngày mai các ngươi sẽ lên đường chứ, nên mang theo Triệu Hiểu Uyển đi Kinh Thành đi, ta không định rời đi, tính ở lại Cao Vực..."
"Ngươi ở lại?! Ngươi nói ngươi phải ở lại Cao Vực? Tại sao?! Ngươi đã nói ngươi sẽ không thích Mộ Dung Khinh Hàn, ngươi đã quên hắn, Mục Ca, ngươi không phải là Lãnh Thanh Nhược nữa, ngươi là Tần Mục Ca!" Nét mặt Hiên Viên Triệt lập tức trở nên kích động, đôi tay vịn chặt bả vai Tần Mục Ca, dùng sức lắc mấy cái!
Tin tức này ngoài dự đoán, vốn hắn cũng không nghĩ đến Tần Mục Ca sẽ có quyết định như vậy, hắn chợt có cảm giác thứ gì đã sắp bị cướp đi từ trong lòng mình.
Tần Mục Ca bị Hiên Viên Triệt lắc lư một trận choáng váng, nàng gắng gượng cầm cự đến khi động tác của hắn tạm thời dừng lại, mới dùng thái độ rất trịnh trọng giải thích: "Ta biết ta là ai, cũng biết đang làm gì. Đại tướng quân, vốn là ngươi nên kết làm vợ chồng với Triệu Hiểu Uyển, bởi vì đủ loại chuyện bỏ lỡ, hiện tại đoạn nhân duyên này cũng có thể bắt đầu từ Hồ Nam cao tân, như vậy đều tốt với các ngươi. Hiện tại mặc dù ta không nhớ được Vương Gia, nhưng ta sống lại là sự thật, ta chính là vương phi trước kia, cho nên ở lại cũng nói còn nghe được, như vậy, Vương Gia nhất định sẽ để Tiểu Uyển rời đi với ngươi..."
Hiện tại, rốt cuộc Hiên Viên Triệt có chút hiểu, là Tần Mục Ca và Mộ Dung Khinh Hàn đã đạt thành giao dịch, chính là nàng ở lại, để cho Triệu Hiểu Uyển rời đi.
"Có phải cho rằng ta sẽ cảm ơn thành toàn của ngươi hay không, Tần Mục Ca?" Hiên Viên Triệt giận đến cười cười, chậm rãi buông đầu vai của đối phương ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt của đối phương, "Ngươi sai rồi -- dùng tim của mình liên tục nhận định người khác, có thể sao? Ta và nàng ta đã trở thành quá khứ, ý này ngươi hiểu không?"
Hai người cứ nhìn lẫn nhau như vậy, thật lâu không nói gì, cuối cùng, Hiên Viên Triệt kéo tay Tần Mục Ca nhỏ giọng nói: "Không cần loạn điểm uyên ương, có được hay không? Ta đồng ý với ngươi phải bắt đầu lại lần nữa, ngươi cũng đã đồng ý với ta, không được đổi ý..."
Mình đâu có đổi ý? Trong lòng Tần Mục Ca nhàn nhạt thở dài, hắn và Triệu Hiểu Uyển đã âm thầm hẹn hò, chẳng lẽ không phải biểu hiện tình cảm khó đè nén sao?
"Ta sẽ tự quyết định, còn nữa, nếu không có chuyện gì đặc biệt, tốt nhất ngươi không được một mình gặp nhau với Triệu Hiểu Uyển, như vậy Vương Gia có thể sẽ không vui, cho nên, cho dù có cái gì, vẫn chờ đến rời đi vương phủ sau đó mới nói đi."
Tần Mục Ca do dự một chút, vẫn nhịn không được nhắc nhở Hiên Viên Triệt một câu.
Hiên Viên Triệt dừng lại, lập tức ý thức lời của Tần Mục Ca có ngụ ý, giải thích ngay: "Ta sẽ không, giữa ta và nàng ta không có gì có thể nói, ngươi yên tâm."
Tần Mục Ca nhìn hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Lúc ngươi và nàng ta nói chuyện, Vương Gia nhìn thấy..."
Chuyện cho tới bây giờ, hắn còn muốn che giấu thế nào đây?
"Ta không có ý gì khác, chỉ có ý tốt nhắc nhở ngươi, nơi này là Thanh Dương vương phủ, không phải phủ Đại tướng quân, làm việc cẩn thận chút." Tần Mục Ca nói xong, cảm thấy không có chuyện gì để nói, cho nên chuẩn bị xoay người rời đi.
Hiên Viên Triệt sửng sốt! Mới vừa rồi thật sự là mình bị Triệu Hiểu Uyển gọi lên, nói mấy câu, nhưng thật sự là mình chẳng có cái gì nhiều lời với nàng ta, càng không thể cho nàng ta hứa hẹn gì, nàng ta là trắc vương phi, mình đã bắt đầu cuộc sống mới, sẽ không quay đầu lại đi dây dưa ở trong tình cảm ngày xưa. Hơn nữa hiện tại trong lòng của mình biết, chốn trở về của mình là Tần Mục Ca -- vợ trước của mình, bị tổn thương qua rất nhiều lần lại tha thứ như cũ Tần Mục Ca xinh đẹp!
Cùng Triệu Hiểu Uyển cũng chỉ là một chút tình cảm ôm ấp lúc tuổi còn trẻ không dùng qua củi gạo dầu muối thấm vào thôi, vốn không chịu được rèn luyện và thử thách gì của cuộc sống.
Khi đó đến bây giờ đã trải qua không ít chuyện với Tần Mục Ca, hiểu biết về nàng nhiều hơn so với trước kia, cho nên mình càng cảm nhận được rõ ràng sức hấp dẫn của nàng, hơn nữa mình còn sinh hoạt với đối phương qua một khoảng thời gian, bây giờ trong lòng muốn tái hợp với nàng lúc nào cũng mãnh liệt hơn so với trước kia!
Cho nên hắn lập tức đi lên phía trước giữ chặt ống tay áo Tần Mục Ca, ngăn nàng rời đi, đồng thời gấp gáp giải thích: "Ngươi hiểu lầm, cái gì ta cũng không nói với nàng ta, là nàng ta gọi ta ra ngoài hỏi một chút chuyện, chỉ vậy mà thôi, ngươi phải tin tưởng ta!"
"Đại tướng quân xin buông tay..." Bây giờ thân phận của Tần Mục Ca là Thanh vương phi, làm sao có thể lôi lôi kéo kéo với Hiên Viên Triệt, cho nên nàng vội vàng tránh Hiên Viên Triệt, lui về phía sau mấy bước, che giấu cảm xúc trong lòng mình, nói khẽ, "Ngươi và Triệu Hiểu Uyển như thế nào, không có quan hệ với ta, chỉ là ta nhắc nhở ngươi chú ý trường hợp..."
Nói xong, xoay người đi về, không hề nói hơn một câu với Hiên Viên Triệt nữa. Ghen tuông và bực bội không tên trong lòng nàng đặc biệt mãnh liệt, cũng không có chỗ phát tiết.
Mình không nói rõ trước, hắn che che giấu giấu chọn ngậm miệng không nói, mà do mình nói ra thấy hắn và Triệu Hiểu Uyển ở chung một chỗ thì đối phương mới không mặn không nhạt thừa nhận, hơn nữa cũng không có nói gì thêm, đây chính là giấu đầu lòi đuôi thì phải?
"Mục Ca, ngươi chờ một chút, Mục Ca!" Hiên Viên Triệt gấp gáp đuổi theo, cắt ngang trước mặt Tần Mục Ca, lần nữa ngăn lại đường đi của nàng, gương mặt tuấn tú luôn luôn tỉnh táo không sóng tràn đầy luống cuống và lo lắng, "Ngươi phải tin tưởng ta, ta và Triệu Hiểu Uyển chẳng có cái gì cả, thật, là nàng ta hỏi ta một chút, cái gì ta cũng không có đồng ý, hơn nữa xác định rõ từ chối nàng ta! Ngươi cứ tin tưởng ta có được hay không?!"
Hắn chỉ còn kém lấy lòng của mình ra cho đối phương nhìn!
Hơn nữa trong lòng hắn rất hối hận, tại sao lúc Triệu Hiểu Uyển hẹn mình ra ngoài, thì mình nhất định phải đi ra ngoài chứ? Kết quả hiện tại khó lòng giãi bày! Vốn là mình cho rằng Tần Mục Ca không có khả năng sẽ biết, mình từ chối Triệu Hiểu Uyển là xong, không ngờ không chỉ có nàng thấy, Mộ Dung Khinh Hàn cũng thấy, việc này phải giải thích thế nào đây?!
"Trời không còn sớm, đại tướng quân, ta muốn nghỉ ngơi." Tần Mục Ca không phát biểu một câu nghị luận với cuộc hẹn của Hiên Viên Triệt và Triệu Hiểu Uyển.
Trong mắt trong trẻo lạnh lùng, giọng nói nhàn nhạt, rất không tức giận cũng không vui sướng, Tần Mục Ca cứ như vậy nhìn Hiên Viên Triệt nói khẽ.
Rốt cuộc, Hiên Viên Triệt thở dài, chậm rãi di chuyển thân thể ra, chỉ nói thật nhỏ: "Tin tưởng ta, hoàn toàn không có chuyện ngươi nói kia... Ta và Triệu Hiểu Uyển không có khả năng..."
Tần Mục Ca vẫn không trả lời, lướt qua hắn tiếp tục đi về phía trước.
Hiên Viên Triệt theo ở phía sau, vẻ mặt nặng nề tâm sự, hắn nhìn ra trong lòng Tần Mục Ca không vui, nhưng lo lắng suông không biết làm sao giải thích, cứ như vậy mong ngóng nhìn Tần Mục Ca vào viện của Mộ Dung Khinh Hàn.
Cửa lớn nặng nề đóng lại, hắn mất hồn chán nản sinh ra ngây ngô nửa ngày, mới ỉu xìu trở về viện của mình.
Giữa trưa ngày hôm sau, Mộ Dung Khinh Hàn mở tiệc khoản đãi Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong, Tần Mục Ca và Triệu Hiểu Uyển cũng tham dự tiếp khách.
Rượu tới uống chưa đã, nếu không có gì ngoài dự kiến Mộ Dung Khinh Hàn nhìn Hiên Viên Triệt hỏi "Trước kia Hiên Viên quen biết với Tiểu Uyển?"
Đôi mắt Triệu Hiểu Uyển sáng lên, nhanh chóng nhìn Hiên Viên Triệt một cái, lại cúi đầu.
Hiên Viên Triệt khẽ nhấp môi một cái, chỉ đem ánh mắt nhìn trước mặt mình, buồn bã nói: "Đó đã là chuyện thật lâu trước đây, Vương Gia."
"Nghe nói, nếu không phải bởi vì Bổn vương, ngươi sẽ cưới Tiểu Uyển, có chuyện này hay không?" Mộ Dung Khinh Hàn cũng không bởi vì Hiên Viên Triệt uyển chuyển biểu đạt xa lánh với Triệu Hiểu Uyển mà dừng lại đề tài này.
Hiên Viên Triệt im lặng, hắn cúi đầu.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |