Không muốn khiến chúng ta phát sinh lúng túng
← Ch.041 | Ch.043 → |
Hiên Viên Triệt sau khi hồi kinh, bẩm báo chi tiết chuyện tình đến Tam điện hạ, công lao Tần Mục Ca hắn không xóa bỏ chút nào, cũng không có che dấu chuyện mình thưởng thức đối với nàng.
Ngày hôm đó, hạ triều Hiên Viên Triệt theo sau Mộ Dung Huyên đến ngự thư phòng bẩm báo kết quả sau cùng tình hình bệnh dịch.
Mộ Dung Huyên nghe, ánh mắt vô cùng thâm thúy. Chờ Hiên Viên Triệt nói xong, hắn đứng dậy đi đến trước cửa sổ nhìn bên ngoài cảnh sắc bừng bừng sức sống, nhẹ giọng nói: "Hiên Viên, bây giờ ngươi đánh giá Mục Ca thấy nàng như thế nào?"
Hiên Viên Triệt dừng một hồi, nâng mắt nhìn Mộ Dung Huyên tuấn nhan hết sức sáng ngời, nhất thời không biết đối phương muốn nói cái gì, hắn suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Khách quan mà nói, lần này nàng chữa khỏi bệnh dịch khiến ta thấy nàng dũng cảm, không vụ lợi, vì cứu trị bệnh dịch, hoàn toàn không để ý hình tượng chính mình, sợ lãng phí thời gian dù chỉ một chút, khiến người ta cảm thấy bất ngờ..."
Vốn cho là nàng chỉ biết tính kế, chỉ biết khôn vặt nhanh mồm nhanh miệng, nhưng khi đó thấy nàng nhìn những người bệnh kia lệ nóng doanh tròng, chính mình cũng thật sự lấy làm kinh hãi.
Nhớ ở ngoài vương phủ, nàng bán mình cứu nha hoàn, đối mặt chỉ trích và giễu cợt nhiều như vậy cũng không rơi xuống một giọt lệ, mà ngày ấy lại dễ dàng khóc như thế, đây là một nữ tử như thế nào? Thật sự là, chính mình lại không thể không thừa nhận đôi khi nàng cũng rất đáng yêu.
"Ngươi không định tái hợp lại với nàng sao?" Mộ Dung Huyên lại hỏi tới cùng, đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm mặt Hiên Viên Triệt, xem xét vẻ mặt của hắn.
"Việc này, " Trong mắt Hiên Viên Triệt có chút kinh ngạc, tiếp theo lắc đầu một cái, "Thần chưa có nghĩ qua."
Thật sự mình không có nghĩ qua vấn đề này, nàng có thể là một nữ tử có năng lực có trí tuệ, nhưng nàng đã từng dùng trí tuệ của nàng tính kế mình, mình không cho phép việc này.
Mộ Dung Huyên nhẹ thở ra một hơi, tiếp tục nói: "Ta đây mấy ngày đang do dự một chuyện -- muốn để nàng ở bên cạnh ta, làm trắc phi của ta..."
Hiên Viên Triệt dừng một chút, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu hiện gì, nhỏ giọng nói: "Không phải là điện hạ muốn kết hôn với Vương Chỉ Nhược thiên kim đại tiểu thư của Tư Mã sao?"
Vương Chỉ Nhược này tính tình hay đố kị, đã từng thấy tỳ nữ đẹp hơn nàng, liền hủy diệt dung mạo của đối phương, chuyện này ai cũng biết, nếu Tần Mục Ca làm trắc phi, dung nhan đã đủ khiến đối phương ghen tị tới cực điểm, nàng sẽ có ngày sống dễ chịu sao?
Vẻ mặt Mộ Dung Huyên tối sầm lại, cười khổ một tiếng: " Ta không còn lựa chọn mới cưới nàng, ngươi cũng biết ta làm chất tử (con tin là hoàng tử) nhiều năm như vậy, mẫu thân ốm yếu, căn bản không có thể mượn thế lực ở trong triều, mà ta còn có Nhị ca và Tứ đệ, bọn họ trong triều đều có thực lực hùng hậu. Mà Tư Mã gia tộc ở trong triều uy vọng rất cao, mà còn nắm giữ thực quyền, bọn hắn cũng đều nguyện ý liên minh với ta, ta không thể bỏ qua hợp tác này được..."
"Chính vì ngươi không có nhà ngoại cường đại, hoàng thượng mới phóng tâm cho ngươi làm giám quốc, điện hạ, điều này ngươi cũng rõ ràng hơn so với người khác..."
Từ sau khi Hiên Viên Triệt nghe Mộ Dung Huyên muốn nạp Tần Mục Ca làm trắc phi, trong lòng không biết vì sao nổi lên một gợn sóng, dĩ nhiên không phải là mình ghen, chỉ là trong đầu không kềm hãm được hiện ra hình ảnh Tần Mục Ca rối bù ở trong viện và một đám thái y lấy dược liệu, dáng vẻ làm việc vất vả người tỏa ra sặc mùi khói.
Gương mặt tuấn tú Mộ Dung Huyên thoáng hiện lên vẻ khổ sở, tầm mắt lại trở về trong sân, thản nhiên nói: "Ngươi cũng thấy đấy, ddlqd chính lệnh không làm được, rất nhiều chuyện phổ biến cũng không đi xuống, ddlqd những người đó tìm mọi cách đưa đẩy, chính là muốn cho phụ hoàng tạo thành một người bề ngoài không có năng lực như ta. Rất nhiều chuyện cũng không phải ta muốn, nhưng nếu ngươi không làm, cũng sẽ bị động, thậm chí ngày đó còn rơi vào tuyệt cảnh. Hiên Viên, phụ hoàng tin tưởng ngươi, biết ngươi trung thành với Cao Xương, mới để cho ngươi phụ tá ta giám quốc, đối với bàn cờ lớn trước mắt, ngươi nhìn vẫn thấu hơn so với ta, không phải sao?
"Tần thị lang từng là thái phó của ta, Mục Ca, trước khi gả cho ngươi ta đã thấy mấy lần, mỹ lệ, tao nhã, cũng rất ngọt ngào. Nếu như nàng đồng ý, ta cũng xem như là nhất tiễn song điêu (một công đôi việc), vừa có thể thay thế thái phó chăm sóc nữ nhi của hắn, cũng tìm cho mình một người bên gối hài lòng. Nếu như ngươi có ý định tái hợp, ta tuyệt sẽ không nói ra lời này, hiện tại ngươi đã tỏ rõ thái độ, ta cũng yên tâm -- ta không muốn vì Mục Ca khiến cho giữa chúng ta phát sinh lúng túng..."
← Ch. 041 | Ch. 043 → |