Vay nóng Homecredit

Truyện:Chung Độc - Chương 07

Chung Độc
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Edit-Beta: Peruoi

Hai người ở kinh thành vẫn chưa lâu, có điều đợi qua mấy ngày mà thương thế của La Sát vẫn không có gì chuyển biến, nên liền xuất phát đi về phía nam, trở lại trong sơn cốc.

Dọc theo đường đi, nhờ vào Tề Dị tỉnh táo và công phu sử dụng độc, nên dễ dàng vùng thoát khỏi nhiều truy binh.

Dù sao nhiệm vụ trong kỳ hạn ba tháng xong sớm, La Sát cũng không gấp trở về Quỷ môn phục mệnh, nên an tâm ở lại trong cốc dưỡng thương, thuận tiện để cho Tề Dị nghiên cứu độc trong cơ thể hắn.

Ở trong cốc mấy ngày, thương thế của La Sát đã gần khôi phục như trước, vì hoạt động gân cốt, hắn liền lững thững bước đi trong cốc. Nhớ rõ Tề Dị đã từng nói qua, thời tiết phương bắc trong cốc không giống như thời tiết ấm áp phía nam trong cốc, khiến trong lòng hắn có chút tò mò, thế là hướng phương bắc đi đến.

Ước chừng đi khoảng nửa canh giờ, hắn chậm rãi vòng qua một tảng đá cao chót vót, ập tới là một trận gió lạnh đến thấu xương, còn có tuyết rơi rất nhiều.

Quả nhiên như Tề Dị nói, khí hậu nam bắc trong cốc này rất bất đồng, so với phía nam cốc ấm áp, thì bắc cốc lạnh lẽo này lại là một cảnh tượng hay khác.

La Sát mặc dù trên người bị thương, y phục cũng mặc đơn bạc, nhưng dù sao hắn cũng là người tập võ, khí lực mạnh rất nhiều so với người bình thường, đi lại tại nơi vùng băng giá lạnh lẽo này cũng không thành vấn đề.

Đi đi, hắn phát hiện phía trước bay tới nhiệt khí, tiếp theo lại nghe tiếng nước đổ.

La Sát nhăn mi lại, trong lòng khó hiểu vô cùng.

Nơi này trời đông giá rét, làm sao có thể sinh ra nhiệt khí? Hơn nữa, nơi này lạnh đến nỗi nước cũng đã đông thành băng, sao lại có tiếng nước đổ chứ?

La Sát đi tới vài bước, nhìn thấy phía trước là một tòa nhà làm bằng tuyết, hắn bước vòng qua, vốn định tìm tòi nhiệt khí phát ra ở nơi nào, lại không ngờ tới hắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp làm hắn cả đời khó quên.

Trong sương mù, hơi nước lượn lờ, nước gợn sóng, gian phòng phiêu phiêu như hư vô, là một bức tranh mỹ nhân đang tắm. Mỹ nhân kia tóc đen dài như đêm đen, làn da như bạch ngọc không tỳ vết, mày liễu, mắt sáng, môi đỏ mọng, thanh lệ tú nhã, cẩn thận nhìn lên thì mỹ nhân đang tắm này ra là Tề Dị!

Lúc này, Tề Dị vừa mới giương mắt, trông thấy La Sát đang mở lớn mắt trừng chính mình thì không khỏi kinh hô một tiếng, mặt đỏ tai hồng vội vàng ngồi xuống trốn trong ôn tuyền, tạm thời che lấp thân mình.

La Sát giật mình hoàn hồn, vội vàng xoay người, không dám nhìn thêm nữa. Tim của hắn đập vừa vội vừa nhanh, hoảng loạn vô cùng, khí huyết dâng lên, rất khó thở.

Tuy chỉ mới nhìn sơ qua, nhưng gì gì hắn cũng nhìn thấy hết, hơn nữa nhìn thấy rất rõ ràng, không thể quên được.

Tề Dị, đúng là không thua kém gì một nữ nhi!

Nhận thức này như sét đánh vào lòng của hắn, trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, đồng thời trong sự khiếp sợ lại dâng lên vui sướng mãnh liệt.

Tề Dị là nữ...là nữ!

Đang vui mừng thì lại thấy tức giận đấm ngực dậm chân.

Vì sao Tề dị lại không nói cho hắn nàng là nữ nhi?

Hay là nàng luôn đề phòng với hắn, cho nên có ý định dấu giếm?

La Sát tim đập mạnh và loạn nhịp xuất thần, cho đến khi phía sau vang lên âm thanh ngượng ngùng của Tề Dị.

"Ta...ta mặc quần áo, ngươi có thể quay đầu..."

Nàng luôn nghĩ ôn tuyền này ở vị trí khuất, cho nên yên tâm tắm rửa, nhưng lại không nghĩ tới La Sát đánh bậy đánh bạ xông tới tận đây...thật là mắc cỡ chết người!

Nếu như bị nam nhân khác nhìn thấy, nàng cho dù có độc chết hắn thì cũng phải độc thật mạnh, thật ác hắn ta, nhưng người xông tới đây không phải người ngoài, mà là La Sát...nàng nên làm thế nào cho phải đây?

La Sát quay người lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng mà suy nghĩ sâu xa, trầm giọng nói "Ngươi là nữ nhân"

Nàng gật gật đầu, hào phóng thừa nhận "Ừ"

Dù sao để cho hắn xem hết rồi, có phủ nhận thì ích gì chứ?

Hắn hổn hển hỏi "Vì sao ngươi không nói cho ta biết, ngươi...ngươi là nữ nhi?"

Tề Dị nhíu nhíu mi, đối với ngạc nhiên của hắn thật không đúng cho lắm "Ngươi không hỏi ta, vì sao ta lại đi nói cho ngươi chứ? Hơn nữa, ta là nam hay nữ thì có gì khác biệt, ta vẫn là ta, sẽ không bởi vì nam hay nữ mà thay đổi"

"Việc này đương nhiên khác biệt, ngươi là nam hay nữ, đối với ta mà nói khác biệt rất nhiều đó!" La Sát nhịn không được thầm oán, giận dữ nói.

Nếu sớm biết Tề Dị là nữ nhân, thì hắn cũng sẽ không ảo não chính mình có tình cảm không nên có với nam nhân, cũng sẽ không phức tạp như thế.

Tề Dị khó hiểu hỏi "Khác biệt rất nhiều? Vì sao lại khác biệt rất nhiều?"

Đột nhiên, nàng như nghĩ ra gì đó, nghĩ đến một khả năng duy nhất "A! Ta đã biết, không phải ngươi sợ ta bức ngươi chịu trách nhiệm vì nhìn thấy thân thể ta đấy chứ? Yên tâm, ta biết ngươi không phải cố ý, đương nhiên sẽ không cưỡng bức ngươi, ngươi không cần lo lắng"

Nàng lập chí chu du thiên hạ, nghiên cứu muôn hình muôn vẻ dược thảo, động vật khắp nơi, cho tới bây giờ vẫn không có ý niệm lập gia thất trong đầu, bởi vì lập gia thất chỉ gây trở giấc mộng của nàng mà thôi.

La Sát biết nàng hiểu lầm mình, nhưng cũng không thể giải thích, chỉ có thể thuận miệng che dấu "Không, ta không có ý đó, ta...ta nghĩ nam nữ khác biệt, nếu là ta sớm biết ngươi là nữ tử thì thái độ với ngươi sẽ tốt một chút, sẽ không để cho ngươi lái xe, chịu khổ phơi nắng gió thổi, càng sẽ không để ngươi trị vết thương cho ta"

Cho dù đã biết Tề dị là nữ nhi, thì hắn vẫn không thể thổ lộ tình cảm của mình, bởi vì, hắn là quỷ. Môn quy Quỷ môn quy định: quỷ trong Quỷ môn, tuyệt không thể yêu thương người ngoài Quỷ môn.

Tề Dị thấy không cần nhún vai "Có gì đâu, một mình ta sống cô độc trong cốc, có chuyện gì lớn bé mà không đến tay mình, hơn nữa ta thường xuyên hành tẩu bốn phương, vì để thuận tiện đi lại nên thấy nam trang là tốt nhất, đến cả việc trị thương cho ngươi cũng không có gì, ta chính là người học y, lúc ấy là tình huống đặc biệt, sao lại đi để ý nam nữ khác biệt được"

"Ngươi sống một mình, nói vậy cũng chịu không ít cực khổ rồi" La Sát khẽ nhíu mày, trong giọng nói có chất chứa quan tâm, thần sắc lạnh nhạt cũng trở nên dịu dàng đi rất nhiều.

Nàng là nữ tử mà lại làm hết những chuyện vặt vãnh trong cốc, thậm chí chạy khắp bốn phương tìm kiếm thảo dược, độc vật, nhất định vất vả vô cùng.

Trong lòng Tề Dị nhộn nhạo, lo lắng, cho dù đang ở nơi lạnh lẽo, cũng không cảm nhận chút lạnh lẽo nào, chỉ có tình cảm ấm áp mà thôi.

Nàng nhìn La Sát bằng ánh mắt chân thành, mỉm cười "Không đâu, mấy năm nay ta sống rất tốt, rất vui vẻ"

Ngày đau buồn nhất đã qua đi, sau khi kết bạn với những người bạn 'phiền toái' khác thì nàng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.

Nàng phát giác, kỳ thật La Sát không giống như khi mới gặp, nhìn bề ngoài hắn lạnh lùng, nhưng thật ra cũng rất quan tâm người khác, càng cùng hắn ở chung thì càng cảm nhận được mặt tốt của hắn.

Lo lắng vết thương trên người hắn chưa khép miệng, Tề Dị nói "Nơi này đông lạnh giá rét, ngươi không nên ở lâu, chúng ta trở về nhà gỗ thôi"

Hai người sóng vai bước đi, chậm rãi đi về phía nam cốc, thỉnh thoảng Tề Dị lại trộm nhìn sườn mặt tuyệt mỹ vô song của La Sát, ánh mắt như dại đi.

Có La Sát bồi mình, cảm giác rất tốt, cảm giác này không giống khi ở cùng với mấy người bạn 'phiền toái'. Cùng La Sát ở một nơi, nàng cảm nhận được sự nóng cháy, tình cảm ngọt ngào mãnh liệt, làm ngực nàng như muốn nổ tung, không thể hô hấp được.

Loại tình cảm này, chẳng lẽ gọi là tình yêu nam nữ hay sao?

Nàng...thích La Sát ư?

***

***

Hai người đi từ từ chậm rãi, không lâu sau liền đến ranh giới giữa nam cốc và bắc cốc.

Đột nhiên Tề Dị dừng bước, lấy một bình thuốc nhỏ ra, đổ ra một viên thuốc màu đỏ rồi đưa cho La Sát.

"Ăn viên thuốc này đi, khí hậu hai cốc nam bắc khác nhau, lúc này ngươi đi lại, lúc nóng lúc lạnh, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, không tốt cho cơ thể, ăn thuốc này vào có thể điều tức, sau này không lo không có sức khỏe"

Hắn ăn thuốc vào, lo lắng hỏi "Vậy của ngươi đâu? Không cần dùng thuốc hay sao?"

Tề Dị thấy hắn quan tâm mình, trong lòng nổi lên ngọt ngào, mỉm cười nói "Không, ta đã quen khí hậu thế này rồi, hơn nữa ta lại mới tắm ôn tuyền, không có gì đáng ngại"

Thật sự là quá tò mò, La Sát chỉ mới lơ đãng quan tâm nhẹ nhàng mà thôi, thế mà đã làm cho tâm tình nàng lâng lâng...

Nàng còn chưa hiểu được mình có tình cảm gì với La Sát, nhưng là nàng biết...Nàng muốn ở cùng một chỗ với La Sát, nếu có thể thì nhiều thời gian một chút, có lẽ có thể tránh đi âm thanh phức tạp như vậy.

"Ôn tuyền?"

"Uhm, ngươi không biết ôn tuyền sao? Là hồ nước tỏa ra nhiệt khí ở cốc bắc đó"

"Chưa từng nghe qua, hôm nay là lần đầu tiên ta nhìn thấy ôn tuyền" La Sát nhớ tới hình ảnh mỹ nhân tắm kia thì mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên, thậm chí cảm thấy xấu hổ.

Khuôn mặt tươi cười của Tề dị cũng trở nên đỏ ửng, gật gật đầu "Thì ra là thế"

Hắn hắng giọng, thử đổi đề tài "À, lúc trước khi ngươi mặc nữ trang, ta có nói hơi nặng lời, mong ngươi trăm ngàn lần đừng để trong lòng"

Tề Dị sắc mặt ảm đạm, nhẹ giọng nói "Không, ta biết mình mặc nữ trang khó coi, có điều ngươi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi"

Nhắc đến chuyện này thì trong lòng nàng rầu rĩ không thôi, tuy nói nàng một lòng nghiên cứu y thuật độc vật, cũng không để ý nhiều đến dung mạo khi giả trang của mình, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, bị người chê khó coi khi mặc nữ trang, thì khó tránh khỏi sẽ đả kích đến lòng tự tôn của nữ nhi.

Nhưng mà La Sát lại tuyệt mỹ vô song đến vậy, mình so với hắn có thể nói là kém quá xa, cho dù nàng muốn oán cũng nói không nên lời.

La Sát thấy nàng thần sắc ảm đạm, trong lòng biết chuyện này có đả kích không nhỏ đến nàng, vội vàng giải thích "Thật xin lỗi, khi đó ta thật sự không phải cố ý, ta vẫn nghĩ ngươi là nam tử, cho nên nhìn thấy ngươi mặc nữ trang thì cảm thấy không được tự nhiên, nhất thời nóng vội, mới có thể..."

Tề Dị vẫy vẫy tay, hối hận nói "Ngươi không cần an ủi ta, ta biết mình tay chân thô thiển, mặc vào nữ trang không ra gì cả..."

"Không! Không phải!" La Sát không đành lòng nhìn thần sắc cô đơn kia của nàng, thế là vội vàng cắt ngang lời nói của nàng "Kỳ thật...ngươi mặc nữ trang nhìn rất được, chính vì mặc rất đẹp, ta..."

Đột nhiên, hắn nhớ tới thân phận của mình, không dám tiếp tục nói tiếp, chỉ sợ nhất thời nhịn không được thổ lộ hết tâm tình của mình, sẽ gây ra hậu quả cho cả hai người.

Môn quy Quỷ môn rất khắc nghiệt, hành xử rất ngoan nghiệt, chính mình đã từng trải qua, hắn bị phạt không quan trọng, nhưng tuyệt đối không thể để Tề Dị bị thương tổn gì.

"Ngươi cái gì?" Tề Dị ánh mắt trừng lớn, khó hiểu nhìn hắn, vô cùng tò mò lời nói tiếp theo của hắn "Nói chuyện với ngươi đó!"

La Sát ánh mắt bay xa, thần sắc có chút cứng ngắc, ấp úng nói "Ta...dù sao, ngươi cứ biết mặc rất dễ nhìn là được'

"Ngươi...ngươi nói thật sao?" Mặt nàng đỏ bừng, mừng thầm không thôi, quả thực không thể tin được tai mình.

"Đương nhiên" Hắn gật gật đầu, rũ mắt xuống, không dám tiết lộ nhiều cảm xúc hơn nữa.

Lúc trước, hắn nghĩ Tề Dị là nam tử, thì còn có thể cực lực áp chế cảm xúc của mình, nhưng sau khi biết nàng là nữ nhi thì tâm của hắn phập phồng dao động, suýt nữa không thể khống chế chính mình, nếu không cẩn thận nữa thì tùy thời đều có thể thổ lộ tâm ý.

"Cảm ơn" Tề Dị đang vui sướng nên đã quên hỏi hắn lời muốn nói tiếp theo trong lời nói của hắn rồi.

La Sát âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hòa nhã nói "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nhanh đi về nhà gỗ thôi"

"Ừ, chúng ta đi lâu như vậy, chắc ngươi cũng đã đói bụng rồi, ta trở về chuẩn bị bữa tối cho ngươi" Tề Dị cười nói thản nhiên, nghe được hắn ca ngợi mình thì tâm tình rất tốt, càng chăm sóc hắn đầy đủ hơn.

Nhìn nụ cười sáng lạn như hoa xuân của nàng mà La Sát chỉ có thể âm thầm thở dài "Chúng ta đi thôi"

Xem ra, hắn không thể ở đây thêm được nữa. Nếu ở lại trong cốc thì sẽ có một ngày, hắn sẽ không kiềm chế được tình ý của mình, điều này không những hại mình mà còn hại luôn cả nàng.

Vì Tề Dị, hắn chỉ có thể rời đi.

Vấn đề duy nhất hiện nay là Tề Dị chưa nghiên cứu xong độc trong cơ thể hắn, nếu là hắn mở miệng yêu cầu rời đi, thì nhất định nàng sẽ không đồng ý, nhưng nếu cứ như vậy thì còn không biết phải chờ tới khi nào, cùng Tề Dị ở chung càng lâu, hắn sợmình càng không thể dứt bỏ tình cảm với nàng được.

La Sát càng nghĩ càng phiền não, làm thế nào đi nữa cũng không nghĩ ra một biện pháp tốt.

Rốt cuộc hắn nên làm thế nào đây?

***~~

La Sát cũng không lập tức giải quyết phiền não, ngược lại kéo dàivài ngày, hắn vẫn muốn tìm cơ hội nói với Tề Dị, nhưng vừa thấy khuôn mặt tươi cười của nàng thì cái gì nên nói cũng nói không nên lời.

Sự tình cứ như vậy bị kéo dài.

Hôm nay, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, Tề Dị ở trong cốc hái dược thảo, La Sát ngồi một bên bồi nàng, giúp nàng lấy giỏ trúc đựng dược thảo.

Từ ngày ấy, Tề Dị liền thay nữ trang, nàng ngồi xổm trên đám cỏ lục sắc "Ngươi xem, đây là châu quang thảo, lá cây hình tròn, giống hạt châu bình thường, buổi tối còn có thể sáng lên, cho nên mới gọi là châu quang thảo, nó có thể thuận khí thông máu, tịnh tâm dưỡng thần"

La Sát lăng lăng nhìn nàng chuyên chú, có chút thất thần.

Không nghe được câu đáp lại của hắn, nên Tề Dị ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy hắn đang si ngốc nhìn mình, như có chút đăm chiêu. Nàng hơi hơi nhíu mi, khó hiểu hỏi "Thật nhàm chán đúng không?"

Hắn vội vàng phủ nhận "Không, ngươi cứ tiếp tục nói đi, ta cũng rất hứng thú với dược thảo, ngươi dạy cho ta biết thêm một ít"

Tề Dị mỉm cười nói "Không được, hôm nay đã hái không ít dược thảo rồi, chúng ta về nhà gỗ trước đi, đống dược thảo đó cần được bảo quản, bằng không, đến lúc đó ta chế ra thuốc thì công hiệu thuốc sẽ kém đi rất nhiều"

"Được"

Hai người trở lại trong phòng, La Sát theo lời dặn của Tề Dị đem dược thảo cất vào nhiều nơi khác nhau.

"Cảm ơn ngươi, ngươi ở lại đây đã giúp ta không ít việc" Tề Dị cười ngọt ngào với hắn, thật tình thật ý, rất xinh đẹp động lòng người.

Trong lòng hắn lại rộn ràng, rốt cuộc nhịn không được nghi vấn lâu ngày, thốt ra hỏi "Ngươi...vì sao ngươi lại ở một mình trong cốc này? Người nhà của ngươi đâu?"

Từ lúc quen nàng đến nay, nàng vẫn luôn lẻ loi một mình, chưa bao giờ nghe nàng đề cập đến chuyện bản thân, hắn đã hoang mang lâu ngày rồi.

"Ta..." Tề Dị giật mình, không nghĩ tới hắn lại hỏi thân thế của mình.

La Sát thấy nàng có chút chần chờ, nghĩ đến nàng không muốn trả lời nên vội vàng giải thích "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải muốn tra hỏi ngươi chuyện quá khứ...chính vì muốn biết nhiều hơn chuyện liên quan đến ngươi thôi, nếu ngươi không muốn nói cũng không sao, coi như ta chưa nói đi"

"Ngươi muốn biết chuyện liên quan đến ta?" Tề Dị nhìn hắn, trong mắt mang chút ý nghĩ sâu xa.

La Sát...lại mở miệng hỏi chuyện của nàng...hắn chỉ đơn thuần cảm thấy tò mò về nàng thôi sao? Hay là có nguyên nhân khác?

"Đúng" La Sát sắc mặt có chút xấu hổ, liền ngoảnh đầu qua một bên, không dám nhìn nàng, lại càng không dám nói thêm gì nữa.

Tề Dị trầm tư thật lâu, sau đó lại lẳng lặng chăm chú nhìn hắn. Sau khi trầm mặc thật lâu mới nhẹ nhàng cười nói "Được, ta nói một chuyện xưa cho ngươi nghe, ngươi cứ im lặng nghe, không được xen mồm vào, nói cách khác là không được nói gì hết"

Hắn vội vàng đáp "Được"

Tề Dị nhìn về phương xa, thản nhiên mở miệng "Thật lâu thật lâu trước kia, có một đại phu y thuật cao minh phi thường, hắn vốn có tâm nhân hậu, thường xuyên chữa bệnh cho người nghèo mà không lấy một xu nào, mọi người đều rất tôn kính hắn, xưng tụng hắn là 'thần y'"

Nghe được hai chữ 'thần y' thì trong lòng La Sát chấn động, đột nhiên nhớ tới một người, chỉ cần bệnh nhân cầu hắn trị liệu, hắn nhất định sẽ tận tâm hết sức, thậm chí thường thường xem bệnh miễn phí cho người nghèo, bởi vậy người tới cửa cầu ý nhiều vô số, thanh danh nổi bốn phương, lúc ấy, người trong võ lâm đều kính xưng hắn là thần y.

Vị thần y này là Tề Hạ, có phải là một trong hai vị thần y họ Tề hay không? Bọn họ hai người đều họ Tề, có phải có mối quan hệ gì đặc biệt hay không?

Trong lòng chất chứa nghi vấn, nhưng La Sát cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ lẳng lặng nghe nàng nói tiếp.

"Vị thần y kia có một thê tử hiền thục, bọn họ sinh được một nữ nhi, tuy rằng sống kham khổ qua ngày, nhưng lại rất vui vẻ hạnh phúc. Nữ nhi thần y thấy phụ thân cứu nhiều mệnh người như vậy, mọi người lại khen hắn không dứt miệng, cho nên sùng bái phụ thân vô cùng, từ nhỏ liền lập chí học y, mà thần y cũng rất thương yêu nữ nhi này, bởi vậy đã truyền hết tuyệt nghệ cho nàng"

Nghe đến đó, La Sát đã có thể đoán ra tiểu cô nương trong miệng nàng là Tề Dị, chính là năm đó người một nhà hạnh phúc như thế, thì nay vì sao lại chỉ có một mình Tề Dị ở trong cốc?

"Có một ngày, thần y mang về nhà một hán tử bị trọng thương nghiêm trọng, cả người hán tử kia đều bị đao chém, máu tươi đầm đìa, chỉ còn lại một hơi thở. Thần y không dám chần chừ, tận tâm hết sức trị liệu cho hán tử kia"

Nói đến đây, trên mặt Tề Dị hiện lên một chút cười, một chút cười thật ảm đạm, một chút cười gồm có oán giận và cừu hận. Nụ cười kia, lạnh vô cùng, làm cho người ta không rét mà run.

"Có thần y trị liệu, tự nhiên hán tử kia cũng rất nhanh khỏi, mà sau khi hắn khỏi hẳn, chẳng những không cảm tạ thần y, mà còn có tà niệm với thê tử thần y. Có một ngày thừa dịp thần y đi hái thuốc, hán tử kia lại xông vào phòng muốn cưỡng hiếp thê tử thần y, hắn người mang võ nghệ, khí lực lại lớn, nữ tử yếu đuối không chống cự được hắn, mà thê tử thần y vì muốn bảo toàn trong sạch, thế là cắn lưỡi tự sát, bỏ mạng"

Tề Dị vẫn duy trì ý cười thản nhiên, tươi cười đã nói không nên lời bi thương nữa rồi.

"Sau khi thần y về nhà, hán tử kia chẳng biết đã sớm đi đâu, chỉ thấy thi thể lạnh như băng của thê tử, cùng một nữ nhi ngồi một bên khóc không ngừng. Năm ấy, tiểu nữ nhi thần y mới năm tuổi, nàng tận mắt nhìn thấy chuyện thảm khốc xảy ra"

La Sát rùng mình, nháy mắt hiểu được rất nhiều chuyện, hắn nhìn Tề Dị, ánh mắt chứa yêu thương, trong lòng vô cùng không muốn.

Khó trách nàng sống một mình một người nơi hoang vu này, khó trách tính tình của nàng lại cổ quái như vậy, mặc dù tinh thông y thuật nhưng cũng không dễ dàng chữa bệnh cho người ta, ngược lại say mê nghiên cứu độc vật, độc người nhiều hơn cứu người, làm cho người trong chốn võ lâm nghe đến danh của nàng thì e ngại vô cùng.

Tề Dị không để ý đến ánh mắt đầy nhu tình của hắn, cả người đang đắm chìm trong quá khứ đau thương, nàng nắm chặt hai tay, sắc mặt trắng nhợt như tuyết, ánh mắt rất phức tạp: là oán, là hận, là đau, là khổ.

"Thần y bị đả kích thật lớn, hắn vạn lần không ngờ, mình nhất thời thiện tâm cứu hán tử kia, lại ngược lại hại chết thê tử thân yêu của mình. Sau đó, có một ngày, thần y biến mất, mang theo thi thể thê tử biến mất không thấy bóng dáng, năm ấy chỉ để lại một tiểu nữ nhi năm tuổi"

"Có người nói, thần y không chịu nổi đả kích nên đã nhảy xuống biển tự sát. Cũng có người nói, thần y đi tìm ác nhân kia báo thù, mặc dù sự thật thế nào thì ai cũng chết, từ đó thần y không xuất hiện thêm lần nào nữa"

"Ngày qua ngày, năm qua năm, tiểu nữ nhi thần y trưởng thành, nàng mất đi cha mẹ, một người một mình sống trong sơn cốc, một lòng nghiên cứu y thuật độc vật. Dần dần, y thuật của nàng cao minh hơn so với thần y, nhưng lại rất ít cứu người, thậm chí người đã được nàng cứu cũng sợ nàng, cho nên mới có người gọi nàng là Ma Y. Nàng rất thích danh hiệu này, bởi vì danh hiệu này không giống với phụ thân, nàng đã phát lời thề, tuyệt đối không cần giống như phụ thân, cứu người không nên cứu!"

Nói đến tận đây, nụ cười trên mặt Tề Dị hoàn toàn biến mất, mặt nàng không chút thay đổi, lạnh lùng nói "Hiện tại chuyện xưa đã nói xong, dễ nghe không?"

"Ta..." La Sát muốn nói lại thôi, không biết nên nói cái gì, hắn rất muốn an ủi nàng, nhưng biết mình là người không giỏi về ngôn từ, càng không phải là người có kinh nghiệm an ủi, cho nên tự nhiên cũng không biết nói như thế nào.

Tề Dị khe khẽ thở dài, sắc mặt xịu xuống, thấp giọng nói "Ngươi cái gì cũng đừng nói, đây chính là một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa đã qua rất lâu rồi"

Chuyện này vẫn chôn thật sâu trong lòng nàng, ngay cả bốn người bạn thân 'phiền toái' cũng không biết rõ ràng, nhưng là hôm nay, nàng lại nói ra toàn bộ cho La Sát biết.

Có phải hay không trong lòng nàng đã xem La Sát là người có thể tin tưởng? Hay có lẽ do nàng kích động, không nói thì không vui, mà La Sát vừa vặn ở bên nàng, cho nên nàng mới thổ lộ chuyện cũ giấu kín nhiều năm với hắn đây?

La Sát hiểu được nỗi khổ của nàng, chỉ cảm thấy sóng tình dâng cuồn cuộn trong người, lại càng yêu nàng hơn nữa, hắn rốt cuộc nhịn không được, tâm tình dao động cầm lấy tay của nàng "Ta chỉ muốn nói, ta hiểu được tâm tình của ngươi"

Nàng hơi hơi sửng sốt, tuy rằng cùng La Sát ở chung không ít thời gian, nhưng trừ phi tất yếu thì hai người căn bản không có gì để tiếp xúc thân thể cả, mà giờ phút này hắn lại chủ động cầm tay mình, thật sự là một chuyện khó hiểu nhất.

Cảm thụ được hơi ấm nhiệt độ cơ thể từ trong tay hắn, lại nhìn đến ánh mắt dịu dàng kia, trong lòng Tề Dị không khỏi thấy ấm áp.

Cứ việc trong lòng kinh ngạc vô cùng, nhưng là nàng thật sự rất vui vẻ, cho dù lúc này La Sát chỉ nhất thời đồng tình với nàng cũng không sao.

Ít nhất, giờ phút này, có La Sát ở bên cạnh, làm cho tâm đau thương của nàng chiếm được an ủi thật lớn là được rồi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-10)