← Ch.03 | Ch.05 → |
Edit-Beta: peruoi
Đêm tối âm u, trời đất lâm vào cảnh tiêu điều lạnh lùng.
Thành tây Kim Lăng, là một toà thành đứng sừng sững vô cùng tráng lệ, có hành lang dài gấp khúc, chia thành mười hai khúc quanh, khắp nơi có thủ vệ canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Ở hộ viện của chủ thành, một bóng dáng đen như mực vọt qua, thân pháp nhanh như mèo, thủ vệ trong hộ viện căn bản không chú ý tới người có thân thủ cao minh xâm nhập vào.
Người xâm nhập này đúng là La Sát, lẻn vào toà nhà này là vì chấp hành nhiệm vụ của Quỷ Vương giao phó. Chủ thành là Đoàn Anh Võ, tung hoành cả hắc bạch lưỡng đạo, nổi danh lừng lẫy trong chốn võ lâm.
La Sát tránh những thủ vệ trong hộ viện rồi chui vào trong phòng chủ thành.
Đèn trong phòng đã sớm tắt, hiển nhiên là Đoàn Anh Võ đã đi ngủ, nhưng dù sao cũng là người tập võ nên hắn lập tức biết được có người lẻn vào trong phòng. Hắn ngồi dậy, khi hắn đang muốn gọi thủ vệ thì chóp mũi lại ngửi được mùi hương, lập tức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống giường, cổ họng cũng không phát ra âm thanh gì cả.
Trong phòng tối đen, hắn nhìn không rõ người tới là người nào, còn nói không ra một tiếng, chỉ có thể sợ hãi nhìn chằm chằm về phía trước.
La Sát đứng lặng yên, dường như đã hoà vào trong bóng tối, hắn nhẹ nhàng nói "Ta là Quỷ Môn La Sát, phụng lệnh Quỷ Vương đến lấy tính mệnh của ngươi"
Thần sắc Đoàn Anh Võ đại biến, còn trong lòng thì hoảng sợ.
Hắn đương nhiên nghe nói qua Quỷ môn, cũng biết trong Quỷ môn có người độc nhất, đẹp nhất tên La Sát, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra vì sao Quỷ môn sẽ tìm tới cửa lấy tính mệnh của hắn.
La Sát đương nhiên cũng hiểu được tâm tư của hắn, chậm rãi giải thích "Chắc ngươi còn nhớ rõ chuyện mười ba năm trước, vì muốn mình trở thành đại hiệp, ngươi đã vu khống hãm hại người vô tội, hại chết mười bảy mạng người già trẻ lớn bé?"
Đoàn Anh Võ mở to mắt, gương mặt vặn vẹo, vẻ mặt kinh hãi vô cùng.
Rồi La Sát nói tiếp "Ngươi nghĩ giết người diệt khẩu là có thể che dấu tội ác của mình đúng không? Đáng tiếc ngươi chỉ gạt được mọi người trên đời, nhưng lại không lừa được quỷ trong Quỷ môn. Giờ ngươi đã hiểu được vì sao ta giết ngươi rồi nên ngươi cũng sẽ được chết một cách rõ rang"
Mặt Đoàn Anh Võ xám như tro tàn, mồ hôi tuôn ra như mưa, muốn cầu xin tha thứ lại nói không ra lời, muốn chạy trốn lại không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn La Sát, hy vọng hắn có thể buông tha cho chính mình.
"Ngươi đã sống qua mười ba năm, như vậy cũng đủ rồi, nên chịu chết đi" La Sát bất vi sở động, lạnh lùng nói, tay áo dài giương lên, lại là một mùi hương theo gió đánh tới mặt Đoàn Anh Võ.
Mặc dù hương thơm trong gió nhưng lại chứa kịch độc chết người. Trước mắt Đoàn Anh Võ một mảnh tối đen, ngực đau nhức, máu đen từ từ chảy ra từ khoé miệng, trong nháy mắt đã chết bởi độc phát.
Mắt thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, La Sát liền xoay người đi không chút do dự.
Nhiệm vụ như thế này hắn đã làm qua trăm ngàn lần, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, nhưng vì sao người ác trên đời này vẫn giết không hết, trừ không được.
Mà thân là Quỷ Môn La Sát, là vận mệnh của hắn, vĩnh viễn không thể thay đổi vận mệnh được.
***launhacac. wordpress***
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, La Sát thừa dịp hộ viện chưa phát hiện Đoàn Anh Võ đã chết liền rời đi trước, hắn bay qua tường cao rồi nhẹ nhàng rơi xuống, lúc muốn rời đi thì kinh ngạc vì sau lưng có người, quay đầu lại xem nhưng lại thấy người hắn không tưởng tượng được nhất - Tề Dị.
"Ngủ ngon" Tề Dị cười mị nhìn hắn.
"Là ngươi!" La Sát cả kinh ngây người, không thể tin được hai mắt của mình "Làm sao ngươi có thể ở chỗ này?"
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn có ngũ vị tạp trần, vừa kinh ngạc lại vừa có chút vui sướng nói không nên lời, cực kỳ mâu thuẫn phức tạp.
"Ta tới tìm ngươi" Tề Dị nói như là lẽ đương nhiên, không hề biết có gì là không đúng cả.
Lúc này, bên trong đột nhiên truyền ra tiếng người ồn ào, ánh lửa đỏ chiếu rực cả một góc trong đêm. Chắc là đã phát giác ra Đoàn Anh Võ chết nên hộ vệ trong thành vội vàng điều tra thích khách.
Trong đôi mắt trong suốt của La Sát hiện lên một tia vội vàng xao động.
Tề Dị nhíu mày cười "Thật là chuyện lớn rồi, xem ra ngươi đã trêu chọc một nhân vật lớn"
La Sát không muốn nói chuyện nhiều, thản nhiên nói "Ta phải đi rồi, ngươi cũng nhanh rời đi đi"
Bên trong có nguy cấp nhưng hắn vẫn không quên dặn Tề Dị rời đi, không thể tưởng được vì sao mình lại đi quan tâm hắn, chỉ biết trực giác mìnhkhông muốn để cho hắn gặp nguy hiểm mà thôi.
Tề Dị thật vất vả mới tìm được hắn, làm sao có thể để hắn rời đi dễ dàng như vậy được, nên vội vàng chạy lên chặn hắn lại.
"Không được, ta phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được ngươi, ngươi cũng không thể nói đi là đi được. Cho dù có đi thì ta cũng muốn đi cùng ngươi"
Thật sự lúc này La Sát không muốn cùng hắn nói qua nói lại, không kiên nhẫn bỏ lại một câu "Tùy ngươi", rồi thi triển khinh công rời đi.
Dù sao khinh công của Tề Dị cũng không bằng hắn, cho dù có theo hắn thì chính mình cũng sẽ bỏ xa hắn thôi.
Tề Dị đương nhiên hiểu được suy nghĩ của hắn nên mở miệng uy hiếp "Ngươi đừng tưởng khinh công giỏi hơn ta thì tránh được ta, nếu ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ thì ta sẽ hạ độc nặng hơn lần trước nữa đấy"
La Sát âm thầm thở dài, biết hắn sử dụng độc cao minh đến cực điểm, có thể nói là khó lòng phòng bị, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp "Ta hiểu rồi, chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện"
"Được" Tề Dị thấy uy hiếp thành công nên cười rất đắc ý.
Hai người thỏa thuận xong liền cất bước rời đi. Mặc dù La Sát rất muốn thoát khỏi Tề Dị, nhưng cũng giữ tín vô cùng, đặt bước chân rất chậm cùng song hành với hắn.
Mà Tề Dị mặc dù khinh công không bằng La Sát, nhưng so ra cũng không kém, hai người đi với tốc độ cực nhanh, không bao lâu đã đến vùng ngoại thành Kim Lăng.
Thấy bốn bề vắng lặng, La Sát mới dừng lại cước bộ, lạnh lùng nhìn Tề Dị, trong mắt tràn đầy đề phòng.
"Được rồi, hiện tại chúng ta có thể tâm sự thật tốt rồi" Tề Dị cười xem xét hắn.
La Sát trầm mặc. Mấy ngày nay thoát khỏi Tề Dị, nhưng ngẫu nhiên lại nhớ tới hắn ta. Bởi vì hắn luôn phong bế chính mình, cự tuyệt bất luận kẻ nào tiếp cận mình, cho nên Tề Dị là người ở chung với hắn lâu nhất, hơn nữa...cũng là người săn sóc hắn nhất.
Không biết vì sao khi nhớ tới bộ dáng của Tề Dị, còn có cá tính cố chấp làm người ta vừa bực mình vừa buồn cười kia, thì tâm của hắn...sẽ nổi lên dao động nào đó không hình dung được.
Tề Dị thấy hắn rất lâu không nói, lại có chút đăm chiêu, đành mở miệng nói "Làm sao vậy? Là ngươi nói muốn đổi sang nơi khác nói chuyện, sao giờ lại không nói gì cả thế?"
La Sát vội vàng thu hồi suy nghĩ hỗn loạn của mình, âm thanh lạnh lùng nói "Sao ngươi tìm được ta?"
Hắn mỉm cười "Ta tự nhiên có cách của ta. Ngươi trốn một lần, ta tìm một lần, nếu ngươi lại trốn đi nữa thì ta cũng sẽ đuổi theo, cho đến khi ngươi cho ta nghiên cứu độc trên người ngươi mới thôi"
La Sát căng thẳng nói "Ngươi không sợ ta sẽ tức điên mà giết chết ngươi sao?"
"Không sợ. Trước tiên nói đến khi ta thanh tỉnh, đảm bảo ngươi không giết được ta. À mà lần trước khi ta hôn mê, ngươi cũng không giết ta? Ta biết, ngươi không nỡ giết ta" Hắn chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, không bỏ qua một tia biến hóa nào cả.
Mặt La Sát ửng đỏ, vội vàng quay đầu qua một bên "Nói bậy!"
Tề Dị không tha cho sự né tránh của hắn, liên tục hỏi "Ta nói bậy sao? Nếu không ngươi nói cho ta biết đi, vì sao ngươi không giết ta? Nếu lúc trước ngươi quyết tâm giết ta, thì không phải sẽ cắt đứt mọi dây dưa của ta hay sao?"
Hắn hơi nhếch môi, lại trầm mặc. Ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao lúc đó lại buông tha cho Tề Dị, thì nói cái gì với hắn ta đây?
Tề Dị thở dài "Quên đi, dù sao hiện tại quan trọng nhất là tìm một nơi thanh tĩnh, để cho ta nghiên cứu độc trên người ngươi thật tốt"
"Ngươi nghe không hiểu sao?" La Sát nhíu mày "Ta đã nói trước là ta không đồng ý rồi"
"Đừng vội cự tuyệt ta như vậy" Giờ đổi thành Tề Dị nhíu mày, hắn cực lực khuyên bảo, muốn cho La Sát thay đổi tâm ý "Ngày ấy ta cũng nói để có được sự đồng ý của ngươi, thì chuyện gì ta cũng có thể làm rồi mà"
"Sao ngươi lại có thể phiền như vậy?!"
"Chỉ cần ngươi đồng ý với ta thì ta sẽ không phiền ngươi nữa"
Lúc hai người đang giằng co qua lại, thì cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao, âm thanh của vài tên đại hán hét lên không ngừng.
La Sát cùng Tề Dị liếc mắt nhìn nhau một cái, La Sát đương nhiên biết những người đó nhất định là đang truy sát thích khách giết Đoàn Anh Võ, mà Tề Dị không rõ ràng tình hình cụ thể cho lắm, nhưng cũng khẳng định là có liên quan đến việc La Sát lẻn vào Đoàn gia.
La Sát đang suy nghĩ nên thoát khỏi Tề Dị và truy binh như thế nào, thì Tề Dị lại giành nói trước "Ta biết ngươi không muốn lộ diện, ngươi đến trong rừng cây bên kia nấp đi, ta sẽ thay ngươi giải quyết truy binh"
Hắn ngẩn ra, thần sắc rất kinh ngạc.
"Vì sao ngươi lại giúp ta? Ngươi vẫn chưa biết ta mới làm chuyện gì xong, cũng không biết mấy người đó vì sao lại truy đuổi ta. Chứ chưa nói đến chuyện nếu ngươi giúp ta, khả năng sẽ đưa tới họa sát thân"
Tề Dị mang thần sắc ngạo mạn bất cần nói "Ta không phải người sợ chết, hơn nữa cũng không cho rằng bằng vào những người đó thì có thể giết chết ta, nên ngươi cứ yên tâm nấp trong rừng cây đi, giao cho ta xử lý là được rồi"
"Không, đây là chuyện của ta, cứ để cho ta giải quyết" La Sát hiểu được, nếu mình nhận phần ân tình này thì sau này muốn bỏ rơi Tề Dị lại càng không dễ dàng, thế là cố ý dọa lại hắn "Bọn hắn truy đuổi ta là vì ta đã giết minh chủ trung nguyên Đào Anh Võ, ngươi không sợ một hung thủ tàn nhẫn lãnh huyết như ta sao?"
Tề Dị dĩ nhiên xoay người, chuyên chú nhìn đám đại hán đang tiếp cận, đầu cũng không quay lại, chỉ thản nhiên bỏ xuống một câu "Ta biết ngươi không phải người lạm sát người vô tội"
Một câu ngắn ngủi nhưng lại còn hơn thiên ngôn vạn ngữ, trong lòng La Sát ấm áp, có phức tạp đủ loại và tình cảm xa lạ.
Hắn nhìn Tề Dị một cái thật sâu rồi theo lời vào ẩn nấp trong rừng cây.
Lúc này, hộ viện Đoàn gia đã phóng tới, phát hiện thấy Tề Dị liền lập tức tiến lên vây thành một vòng, lớn tiếng chất vấn "Tiểu quỷ! Ngươi ở chỗ này làm gì đây?"
Tề Dị đối với La Sát mặt mày hớn hở, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng đối với người ngoài thì hoàn toàn bất đồng, thần sắc hung tàn, lạnh lùng nói "Ta thích làm cái gì thì làm cái ấy, các ngươi thích quản sao?"
Đầu lĩnh hộ viện lớn tiếng quát "Tiểu quỷ thật ngông cuồng! Xem ngươi lén lút, nhất định có liên quan đến cái chết của Đoàn gia, các huynh đệ, mau bắt hắn lại, áp tải về Đoàn gia thẩm vấn"
Hộ viện Đoàn gia dựa vào thanh thế của Đoàn Anh Võ, đã hoành hành ngang ngược lâu ngày trong thành tây Kim Lăng, giờ phút này lại gặp thiếu niên yếu đuối với khẩu khí ngông cuồng như thế thì nhẫn nhịn thế nào được, lập tức đao kiếm sáng ngời, không nói hai lời liền tấn công về phía Tề Dị.
Tề Dị thần sắc không thay đổi, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay áo dài vung lên, nháy mắttung ra một độc khí không màu không vị, hộ viện Đoàn gia mới bước ra từng bước liền đồng loạt ngã xuống, người người sắc mặt trắng bệch, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
Hắn vừa lòng câu môi cười, liền xoay người đi, biến mất trong rừng cây âm u.
***~~
Trong rừng cây u ám, gió thổi vù vù, không khác gì thế giới của quỷ.
Tề Dị bước nhanh trong rừng cây, cũng không mở miệng kêu gọi, bởi vì hắn biết La Sát nhất định còn ở trong này, không bỏ lại hắn rời đi một mình.
La Sát mặc dù tính tình lạnh lẽo, nhìn giống như người quái dị ở vùng xa xôi, nhưng kỳ thật tâm địa cực kỳ đơn thuần ngay thẳng, không phải là người vong ân phụ nghĩa, nếu không phải vì thế thì lúc trước cũng sẽ không không ra tay giết hắn.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn, La Sát từ chỗ âm u đi ra, một đôi mắt trong suốt xinh đẹp lòe lòe sáng lên, tựa như sao trên bầu trời đêm. Nhưng mặc dù hắn hiện thân, cũng không đi về hướng Tề Dị, cố ý duy trì một khoảng cách, tưởng như vậy sẽ phòng bị được Tề Dị quỷ không biết thần không hay kia bất ngờ giở trò.
Tề Dị mỉm cười, vươn tay về hướng hắn, thần sắc cực kỳ ôn nhu.
"Đến đây, chúng ta đi thôi"
Hắn nhăn mi lại, lui về sau mấy bước, âm thanh lạnh lùng nói "Chúng ta đường ai nấy đi. Mặc dù ngươi giúp ta, nhưng không thể như vậy mà ngươi ép buộc ta, từ nay về sau ta và ngươi ân oán 'nhất bút câu thẳng, lại vô tướng quan'"
"Không có khả năng" Tề Dị cười sâu sắc, ánh mắt bí hiểm sáng như ánh sao "Trừ phi ta nghiên cứu xong độc trong cơ thể ngươi, bằng không ta sẽ quấn lấy ngươi cả đời"
La Sát lại lui về sau mấy bước nữa, hừ lạnh một tiếng "Ta đi đây, không hẹn ngày sau gặp lại"
Tề Dị động cũng động, chỉ thản nhiên đứng nguyên tại chỗ, cười nhìn hắn xoay người, tựa hồ cũng không lo lắng hắn rời đi.
La Sát mới xoay người, bất chợt cảm thấy người hơi hơi choáng váng, nửa người dưới nháy mắt trở nên cương cứng, ngay cả muốn nhấc chân cũng không được.
Hắn cả kinh, vội vàng hỏi "Ta...chân của ta! Đây là có chuyện gì?"
Tề Dị cất tiếng cười to "Đương nhiên là ta động tay động chân rồi, ngoài ta ra, chỉ sợ rằng trong thiên hạ này không có người chế ngự được Quỷ môn La Sát"
Hắn vừa sợ vừa giận "Sau khi ngươi đi vào rừng cây, ta vẫn duy trì một khoảng cách cực xa với ngươi, đến tột cùng là ngươi động tay động chân khi nào?"
Tề Dị thản nhiên nói "Còn nhớ vừa rồi chúng ta nói chuyện ngoài rừng cây không? Lúc ấy ta đã lặng lẽ hạ độc trước rồi, có điều độc này thuộc tính dịu nên mới phát tác muộn như vậy"
La Sát thần sắc đại biến "Ngươi thực ti bỉ!"
"Ti bỉ một chút thôi, có điều như vậy mới có thể giữ được ngươi"
La Sát oán hận trừng khuôn mặt đang tươi cười bất cần kia, tức giận đến ngay cả một câu cũng nói không được.
Hắn nhỏ giọng trấn an "Đừng tức giận, giờ chúng ta rời đi nơi này trước rồi nói sau"
Cho dù bản thân tức giận thế nào đi nữa thì La Sát cũng biết được tốt xấu, tránh cho mình gặp phải phức tạp them, nên đành tức giận gật đầu một cái "Ừ!"
"Chờ trời sáng, ta liền vào thành thuê một xe ngựa, giống như một chuyện bình thường, ta còn làm xe phu cho ngươi"
La Sát nhíu mày ngăn cản nói "Nhưng hộ viện Đoàn gia đã gặp qua ngươi, nếu ngươi vào thành thì chỉ sợ sẽ bị bọn họ ngăn lại, tuy rằng ngươi ứng phó được, nhưng dù sao cũng tốn thời gian công sức, ta nghĩ ngươi vẫn đừng nên vào thành"
"Ngươi lo lắng cho ta sao?"
Trong mắt La Sát xẹt qua một tia xấu hổ, vội vàng sửa lời nói "Ta làm gì lo lắng cho ngươi, ta lo lắng cho chính mình thôi. Nay ta đã trúng độc của ngươi, không thể động đậy, nếu ngươi xảy ra cái gì ngoài ý muốn, thì chẳng phải ta ngây ngốc ở chỗ này mặc cho người ta chém giết sao?"
Tề Dị khẽ nhíu mày một cái, không biết vì sao khi nghe được lời nói lạnh nhạt kia của La Sát, thì hắn sẽ cảm thấy nơi nào đó khó chịu nói không nên lời. Nhưng mà nghĩ lại thì chắc là mình lại tưởng tượng rồi, lại không khỏi cười chính mình đa tâm. La Sát chán ghét mình như vậy, không phải đã biết rồi sao, còn cái gì mà hảo cảm vơi khó chịu chứ?!
Có lẽ, là vì nhìn thấy mỹ nhân như vậy, dùng âm thanh tuyệt diệu nói chán ghét mình như vậy, cho nên mới phá lệ làm người ta cảm thấy không thoái mái đi.
Hắn nhướn mi cười nói "Yên tâm, ta cải trang vào thành là được"
"Cải trang?"
"Đúng vậy. Ta nghĩ, nếu là ta thay đổi trang phục thì khả năng ngay đến cả ngươi cũng sẽ không nhận ra được" Tề Dị cười đến thần bí, lại mang chút nào đó bướng bỉnh nói không nên lời.
Trong lòng La Sát lại dao động, tình cảm phức tạp không hiểu trước kia lại xuất hiện mạnh mẽ, hắn liền vội vàng hồi phục tinh thần, không dám nghĩ nhiều nữa.
"Ngươi ở chỗ này đợi ta một lát, ta đi rồi sẽ quay lại"
Chỉ chốc lát sau thì Tề Dị đã biến mất ở cuối rừng cây.
La Sát kinh ngạc nhìn phương hướng hắn rời đi, ánh mắt vô cùng hoang mang.
Hắn không hiểu, thật sự không hiểu, nghiêm túc mà nói, hắn ở cùng với Tề Dị mới có mấy ngày, nhưng là...vì sao hắn ta lại tác động đến cảm xúc của chính mình như thế?
Kinh ngạc, tức giận, đắn đo, suy nghĩ, có khi lại có vui sướng hỗn loạn nào đó không cách nào hình dung được...Đúng vậy, khi hắn ở cùng một chỗ với Tề Dị, mặc dù cực kỳ tức giận, nhưng lại cảm thấy con người kỳ lạ vì hắn kia rất buồn cười, chuyện này đối với trái tim băng lãnh của hắn mà nói, là trước nay chưa từng có, hắn cũng không biết nên làm thế nào với cảm xúc mâu thuẫn của mình nữa.
Suy nghĩ lung tung nhưng hắn chỉ hiểu được một sự kiện, kỳ thật hắn cũng khôn...chán ghét Tề Dị thì phải.
***~~
Trong rừng cây sương mù trắng lượn lờ, khung cảnh dần hiện ra rõ ràng, mặt cỏ dưới chân La Sát cũng ngưng kết them mấy giọt sương trong suốt, sáng lên lòe lòe.
Trời đã sáng, nhưng Tề Dị vẫn chưa trở về, làm La Sát có chút nóng lòng. Hắn nói với chính mình rằng không phải lo lắng cho Tề Dị, mà là giờ phút này hắn thân bất do kỷ, an nguy toàn phải dựa vào Tề Dị, cho nên mới lo lắng như thế.
Cuối cùng, một bóng dáng mảnh khảnh cũng xuất hiện ở cuối rừng cây.
Trên mặt La Sát biểu lộ thần sắc vui sướng, nhưng sau khi nhìn thấy rõ hình bong kia thì chuyển sang kinh ngạc và sầu lo, bởi vì người tới mặc một thân váy lam nhạt, mày liễu mảnh mai, thân hình yểu điệu, chính xác là một nữ tử trẻ tuổi.
Trước mắt hắn không thể động đậy, lại không rõ nữ tử này là địch hay bạn, huống chi hắn luôn luôn không muốn người ngoài gặp chính mình, lúc này tâm tình hắn lại lâm vào lo sợ bất an.
Nàng kia bước đi rất nhẹ nhàng, giống như là người học võ, khi thấy nàng ta từng bước tiến gần thì tâm tình hắn cũng trở nên khẩn trương hơn. Cuối cùng, khi nàng ta bước tới cách vài thước trước mặt hắn, hắn cũng thấy rõ dung mạo của nàng ta, khuôn mặt với ý cười trong suốt, mi thanh mục tú, đó chính là khuôn mặt hắn vô cùng quen biết!
Thì ra nàng ta đúng là Tề Dị, lúc trước hắn ta nói cải trang chính là đổi thành nữ trang, biến thành bộ dáng của nữ tử.
La Sát kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu không nói được nên lời một câu.
"Sao thế? Ta đổi không giống sao? Hay là đổi rất giống cho nên dọa ngươi hết hồn?" Tề Dị cong lên môi đỏ mọng, vui vẻ uyển chuyển trước mặt hắn, hết mười phần là kiều thái của một nữ nhi.
La Sát rũ mi nói "Xác thật, thật sự ngươi đổi rất giống...Ngươi đi đến đâu tìm bộ y phục này?"
Giống đến nỗi trong nháy mắt ngay cả hắn cũng nghĩ đến Tề Dị thật sự là nữ nhân, nhìn bộ dạng nàng ta cười tự nhiên, không ngờ lại làm cho tim hắn đập nhanh không thôi, liền xuất hiện một thứ tình cảm khác thường nào đó ngay cả chính mình cũng không hiểu được.
Hắn nghĩ, hắn nhất định là bị Tề Dị tinh quái này quấn lấy lâu ngày, bị tức giận đến lu mờ lý trí, mới trở nên không giống chính mình như vậy.
Tề Dị mỉm cười nói "Xung quanh đây có người làm nông, bộ quần áo này là mua của nữ nhi nông gia, nàng ta thật tốt bụng, còn thuận tay búi tóc cho ta, còn cho ta trâm cài đầu, ngươi nhìn đi, ta nhìn thật giống một nữ nhân nông gia bình thường, cho dù nghênh ngang đi vào trong thành thì đám hộ viện cũng không thể nhận ra ta.
"Ừ..." La Sát cũng không nói thêm cái gì, bởi vì lúc này nỗi lòng hắn cực kỳ hỗn loạn, thật sự không biết nên phản ứng như thế nào.
Tề Dị sớm đã quen với trầm mặc của hắn nên cũng không để ý gì nhiều, tự nhiên nói "Ta nghĩ thời gian chờ ta vào thành rất dài, để ngươi ở lại một mình thế này thật sự không an toàn, cho nên ta quyết định đem ngươi dấu đi"
La Sát nhíu mày nói "Dấu đi? Ngươi dấu ta thế nào đây?"
Tề Dị kéo hắn, dưới chân hơi dùng chút lực, thi triển khinh công đến trên một cây cao lớn, càn lá xum xuê, ánh sáng cũng không lọt vào, thật là một nơi ẩn náu tuyệt vời.
Tề Dị đưa hắn ngồi trên một nhánh cây rắn chắc, vỗ vỗ tay mỉm cười nói "Cổ nhân nói 'kim ốc tàng kiều', hôm nay ta có 'thụ ấm tàng mĩ'. Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, ta sẽ nhanh chóng trở về sớm"
Nói xong, hắn xoay người bay xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, lập tức bước nhanh về hướng ngoài rừng.
La Sát nhẹ nhàng thở dài một hơi, suy nghĩ bay xa, từ lúc ở chung với Tề Dị đến bây giờ.
Thời gian ở cùng với Tề Dị càng dài, thì hắn cũng không biết rõ Tề Dị là dạng người như thế nào.
Ngay từ đầu, hắn còn tưởng rằng Tề Dị là quái nhân buồn vui thất thường, vì nghiên cứu độc trong cơ thể mình thì không biết sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì, nhưng Tề Dị lại không làm như vậy. Ngược lại, Tề Dị đối với hắn tốt vô cùng, dịu dàng, săn sóc, thậm chí có một số chuyện ngay chính hắn cũng không nghĩ tới, thì Tề Dị đều thay hắn nghĩ đến.
Mặc dù Tề Dị làm việc xằng bậy, nhưng tâm tư lại rất tinh tế, làm cho hắn phải cực kỳ kinh ngạc. Nhưng điều làm hắn không tưởng được là, bộ dáng Tề Dị khi mặc nữ trang...đẹp đến nỗi hắn không thể dời tầm mắt, tâm băng lãnh được rèn luyện nhiều năm qua của hắn, từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ có xôn xao rung động.
Hắn hy vọng, xôn xao rung động này chỉ là nhất thời thôi, chờ qua một thời gian nữa thì tâm của hắn có thể sẽ trở về bình tĩnh, không gợn sóng như bây giờ rồi.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |