Thật ra anh không mang kính cũng có thể rất giỏi
← Ch.60 | Ch.62 → |
Sau khi Trương Cảnh Sở trở lại New York quả nhiên tìm cô nghiêm túc tính sổ. Mệt mỏi về đến nhà chưa kịp 𝐜_ở_𝒾 á_𝑜 khoác đã ấn bạn gái mình lên tường ⓗô●n●.
Anh cao hơn cô nhiều nên lúc cúi xuống có cảm giác rất áp bách, nhưng anh 𝐡_ô_𝖓 không kịch liệt, cũng không cầm tay cô, chỉ để cô ôm eo anh rồi trút xuống cơn mưa nụ ♓ô_n ngọt ngào. Anh quyến luyến 𝖍ô_𝖓 mi mắt khẽ nhắm, cánh mũi tinh xảo, cuối cùng mới ngậm lấy, 𝐥𝖎-ế-ɱ ⓜú·🌴 đôi môi thơm mùi trái cây của cô - có vẻ cô vừa mới ăn cam, có hương vị chua chua ngọt ngọt thanh mát. Sau khi Trương Cảnh Sơ lı-ế-Ⓜ️ láp sạch sẽ từng giọt nước bọt của cô thì mới buông ra cho cô ✝️.h.ở 𝒹ố.ⓒ.
Lâu ngày xa nhau thắng cả đêm tân 𝐡ô.𝓃., mọi thứ diễn ra tự nhiên mây trôi nước chảy.
Hai người ngã xuống giường, cởi bỏ quần áo vướng víu, lúc Trương Cảnh Sơ đang định cởi kính xuống thì bị Thủy Vân cản lại.
"Anh ơi, anh có thể đeo kính l·à·ɱ 𝐭ì𝖓·𝖍 với em không?"
Trương Cảnh Sơ khó hiểu, hỏi: "Mang kính hay không khác nhau sao?"
"Thì... Mang kính nhìn rất cấm dục, rất mạnh mẽ, giống như một người khác vậy..." Thủy Vân không biết giải thích chữ "A" này như thế nào, dù sao thì bình thường Trương Cảnh Sơ đâu có xem mấy thứ linh tinh kia đâu.
Trương Cảnh Sơ dường như đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc thì bỗng dưng cười cười, vào lúc này anh mới giống một thanh niên bình thường.
Anh nói: "Thật ra không đeo kính anh cũng có thể rất giỏi, nhưng nếu em đã thích thì..."
Anh không nói tiếp nhưng lại dùng hành động để chứng minh. Anh cúi xuống dùng răng day nhẹ, gậm cắn đầu v* no tròn của cô, mắt kính lạnh lẽo cọ qua vú tạo nên một loại 🎋𝖍.⭕á.ı 🌜ả.𝐦 kì lạ.
Sau đó thậm chí anh còn cúi xuống dùng gọng kính trêu đùa â/m đ/ế nhỏ xinh của cô, khiến cô cảm thấy càng thêm nhạy cảm, càng chảy nhiều nước hơn. Sau khi xác định cô đã có thể tiếp nhận thì anh không hề do dự 🌜·ắ·ɱ νà·🅾️, không cho cô thời gian thích ứng đã vội vàng ra vào.
"A..." Thủy Vân r-ê-ռ 𝐫-ỉ, hoa huy*t đã lâu không được đi vào có hơi chưa thích ứng được.
Cô nhìn Trương Cảnh Sơ, thấu kính làm từ chất vô cơ lóe lên ánh sáng, đôi mắt anh xuyên qua thấu kính chăm chú nhìn vào huyệt của cô giống như đang tiến hành một cuộc nghiên cứu rất nghiêm túc vậy.
Miệng huyệt nho nhỏ ngậm lấy thứ to lớn của anh khiến nơi đó căng thành một tầng da mỏng, giống như cái bao cố gắng cắn 𝖒ú_† dương v*t đang không ngừng thọc vào 𝖗ú_𝐭 𝐫_🅰️.
Cô cảm thấy rất mắc cỡ, nhưng mà cũng rất thích như vậy.
Trương Cảnh Sơ đâ-𝖒 tới sảng khoái, dứt khoát ôm đùi cô khoác lên vai tiếp tục mạnh mẽ dập vào. 𝒯ⓗ·â·ռ 𝖙𝐡·ể phụ nữ 〽️●ề●𝖒 m●ạ●i bị anh gấp đến không nhìn ra hình dạng, côn th*t bị động thịt cắm đến phát ra tiếng nước xì xì.
"Đừng mà... Hưm ư..." 𝐊♓οá_❗ ⓒả_𝐦 đến quá nhanh khiến cô không chịu nổi lên tiếng xin tha. Nhưng Trương Cảnh Sơ lại không muốn tha cho cô, còn chưa tính sổ xong mà. Bắt đầu ra vào có tiết tấu, sau đó đỉnh mạnh vào điểm G vài cái, lập tức đưa cô ⅼê·𝖓 đ·ỉ·𝖓·h, nhưng anh lại nhịn xuống không bắn, tiếp tục nhanh chóng 𝓇●ú●ⓣ 𝓇●𝖆 đ*â*ɱ ✅à*o động thịt đang co rút mãnh liệt.
Giọng cô đã khàn không nói nên lời chỉ có thể yếu ớt 𝖗●ê●ⓝ 𝓇●ỉ, ngón chân cuộn lại 𝖑●ê●n đỉ●ռ●ⓗ. Lúc này Trương Cảnh Sơ mới thỏa mãn "nộp thuế" cho cô. Tinh hoàn anh co rút ép chặt vào âm đ*o xả tinh, bắn vào không thừa một giọt, gò má ửng hồng, mắt kính cũng không che giấu nổi xuân tình trên gương mặt anh.
Trương Cảnh Sơ ôm Vân Thủy đã xụi lơ thành một vũng nước nằm trên giường, hai người ôm nhau 𝖙h_ở ♓_ổ_𝖓 𝖍_ể_n, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn và một chút đắc ý đáng yêu.
Thủy Vân đã không nói nổi nữa mà anh vẫn cứ muốn hỏi: "Anh có giỏi không nào? Có vắt khô em không?"
Sau khi é●𝐩 𝒷●𝐮ộ●c cô gật đầu anh mới dịu dàng ⓗô*ⓝ mô*❗ cô, hỏi cô tối có được không, lần tới không đeo kính để làm đối chiếu thực nghiệm.
Thủy Vân dở khóc dở cười, đúng là không nên trêu chọc thanh niên trẻ mà. Những năm gần đây mỗi ngày ngoài trừ đi học học và tham gia các hoạt động thì cô đều chỉ ở trong kí túc xá không đi đâu cả. Còn Trương Cảnh Sơ thì một tuần vẫn kiên trì đến phòng tập thể hình bốn lần, thể lực của hai người chênh lệch nhau quá xa rồi.
Tối đó Thủy Vân đương nhiên lại bị Trương Cảnh Sơ đè xuống ⓛ●à●m †ìп●𝖍, sau một trận mây mưa ư_ớ_𝖙 á_𝖙 thì cô không thể không thừa nhận, lúc Trương Cảnh Sơ không mang mắt kính cũng có thể rất mạnh mẽ. Cô bị anh làm đến mơ hồ đồng ý rất nhiều chuyện, ví như sau này cùng anh đến phòng tập thể hình tăng cường thể lực.
← Ch. 60 | Ch. 62 → |