Cơ thể bị cấm dục nhiều năm gần như phục tùng cô vô điều kiện (cao H)
← Ch.41 | Ch.43 → |
Khi cảm nhận được bàn tay nhỏ bé ⓜ.ề.ɱ ⓜạ.i cầm lấy nơi đó sau sáu năm xa cách, cho dù có cách một lớp quần lót cũng đủ để khiến cho anh hồn vía lên mây. Dương v*t của anh nằm trong tay cô nảy lên vì sung sướ_п_𝐠, chất nhờn tiết ra khiến cho quần lót bị ướt thành một mảng nhỏ.
Cô phải nên dừng lại nếu không đến lúc cô tỉnh táo lại thì chuyện sẽ không xong mất. Anh cứ thuyết phục bản thân mình hết lần này tới lần khác. Nhưng bên B tăm tối lại nói với anh rằng không được từ chối bởi vì có lẽ sẽ không còn cơ hội tiếp theo nữa. Sẽ không bao giờ có lần tiếp theo cô nằm ngủ trên giường anh trong trạng thái ý thức không rõ ràng vừa tín nhiệm vừa ỷ lại mà say sưa ν*ⓤ*ố*✝️ ѵ*𝐞 🌴h.â.𝐧 𝐭.♓.ể anh.
Cứ mỗi giây do dự trôi qua thì khát vọng trong lòng anh lại tăng vọt lên. Ngọn lửa trong lòng anh đủ để thiêu đốt và san bằng những ngôi nhà cao tầng, tất cả những hàng rào cản đã hóa thành tro tàn.
Cứ như vậy anh đã bỏ lỡ cơ hội chống cự lại tốt nhất.
Tay của Thủy Vân vẫn còn nặng nề xoa nắn đầu dương v*t mượt mà ẩm ướt của anh mang đến cho anh cảm giác vừa vui vẻ lại vừa bất mãn.
"A...Ừ... Ư ừm..." Trương Cảnh Sơ híp mắt, anh phát ra tiếng 𝐫ê_𝖓 ⓡ_ỉ như rượu nguyên chất. Hai má của anh âm thầm ửng đỏ lên khiến cho khuôn mặt của anh lại càng thêm sinh động hơn mấy phần.
Anh bắt đầu không nhịn được mà 𝒸_ọ ×_á_✞ với lòng bàn tay của cô. Thủy Vân nhìn thấy dáng vẻ độⓝ·ɢ 🌴ì·n·𝖍 của anh thì phía dưới thân của cô cũng tiết ra một ít chất lỏng. Trong lòng cô luôn có một sự áy náy đối với Trương Cảnh Sơ. Cho dù là trong mơ cô cũng muốn làm cho anh cảm thấy thoải mái.
Vì thế khi cô thấy quần lót của anh đã bị ướt đến như vậy, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy mép quần lót rồi dùng sức kéo xuống. Dương v*t của anh nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc nên nó bật ra ngoài còn rung rung hai cái trong không khí như muốn gật đầu chào hỏi với cô.
Thủy Vân cầm lấy gốc rễ của Trương Cảnh Sơ, sau đó cô khẽ nhéo tiểu Cảnh Sơ rồi dùng chất nhờn chảy ra ở phần đầu của nó vẽ loạn lên dương v*t làm nó nhẵn bóng. Cô nắm chặt nó rồi tuốt lên xuống tạo ra âm thanh dấp dính của nước.
Trong lúc ánh sáng mờ mịt cùng với thời gian yên tĩnh không một tiếng động khiến cho tất cả mọi cảm xúc đều bị phóng đại, cảm giác thẹn thùng đều bị mất đi, tất cả chỉ còn lại cảm xúc thật sự. Vì thế Trương Cảnh Sơn cũng chìm vào giấc mơ với cô.
Vào lúc tay Thủy Vân đang hoạt động thì tay anh cũng nắm chặt lấy vùng eo không hề đầy đặn của cô, anh nhẹ nhàng xoa lấy rồi bắt đầu hướng dần lên phía trên nắm lấy đôi thỏ trắng như tuyết. Năm ngón tay đặt lên khối ⓜ·ề·〽️ ⓜạ·ı kia, đè ép tạo nên những dấu vết nhợt nhạt đầy vẻ 🅓â·𝖒 mỹ.
Động tác tay của bọn họ dần dần đồng bộ với nhau, tiếng 𝐭●♓●ở ◗●ố●𝖈 cùng với tiếng 𝓇ê·п 𝖗·ỉ hòa quyện với nhau tạo thành một giai điệu động lòng người. Tay của cô nắm chặt thành nắm đấm để mặc cho dương v*t của anh trượt ra trượt vào. Đôi khi anh dùng lực mạnh một chút khiến cho túi đựng cũng bị đưa lên phát ra tiếng vang 'ba ba ba'. Mỗi lần va chạm đều cảm thấy dịch trong ống dẫn tinh như bị một áp lực đẩy lên khiến cho ⓗ_𝐚_𝐦 Ⓜ️_𝖚ố_п tuôn ra ngày càng nhiều và khó kiềm chế.
"A ừ... Anh muốn ra rồi, em mau lên chút nữa đi... Ưm!" Khi tỉnh táo, Trương Cảnh Sơ sẽ không bao giờ rầm rì nói ra những lời này, khi ở dưới tay của cô anh còn phát ra tiếng ✞ⓗ-ở 🅓ố-ⓒ. Thủy Vân quan sát vẻ mặt của anh, nghe thanh âm của anh, cô cố gắng tùy lúc điều chỉnh hướng động tác vì muốn cho anh những thể nghiệm cực đỉnh nhất có thể. Cô phát hiện ra dương v*t của Trương Cảnh Sơ không thẳng đứng hoàn toàn mà có độ cong hơi vểnh lên. Khi cô di chuyển theo độ cong này, tiếng т♓-ở 𝖉-ố-c của anh càng nặng nề và sắc bén hơn, còn ở Ⓜ️ô●𝐧●🌀 của anh cũng xuất hiện sự co rúm nhẹ.
Sau khi Thủy Vân phát hiện ra bí mật này, cô chuyển động dọc theo phương hướng kia nhanh hơn. Một tay khác của cô cũng không quên chăm sóc quy đ*u và túi đựng của anh. Bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển linh hoạt toàn bộ dương v*t của anh, khi thì dùng lòng bàn tay xoay tròn chỗ quy đ*u và mã mắt, khi thì nhào nặn hai viên cầu.
Sự khác nhau lớn nhất giữa việc được người khác chăm sóc với 🌴·𝐡·ủ 🅓â·m đó chính là không thể đoán được động tác của cô trong giây tiếp theo là gì, cũng không thể nào đoán trước được 🎋·𝐡·𝐨á·𝖎 𝖈ả·ⓜ sẽ tới từ nơi nào. Dường như anh bị cô làm cho mất thần trí, nơi nào cũng bị 🎋-í-𝒸-𝖍 𝖙-𝒽-í🌜-𝐡 sung 𝐬●ư●ớ●n●🌀 đến mức phát ra những tia lửa bùm bùm bên tai, quả thật anh sắp bị làm đến điên mất rồi. Trương Cảnh Sơ chưa từng sống qua như vậy đã lâu lắm rồi, 🌴*♓â*п †𝖍*ể bị cấm dục bao nhiêu năm qua của anh gần như phục tùng cô vô điều kiện.
Một cơn 𝖐ⓗⓞ-á-❗ ⓒả-𝐦 sắc nhọn truyền đến từ đốt sống đuôi, anh muốn hưởng thụ từ tay của cô một lúc nữa nhưng lại không có sức phản kháng. Tín hiệu sung 𝐬_ướ𝖓_g khiến da đầu anh tê dại, anh hít một hơi lạnh, sau đó di chuyển thật mạnh trong tay cô hai phát rồi bắn ra một luồng tinh d*ch ấm áp: "Tê... A..."Anh phát ra tiếng hừ đầy nặng nề, cố gắng di chuyển rồi lại phun ra một chút tinh d*ch rót đầy vào tay cô, thậm chí còn rơi một ít xuống bộ п*gự*ⓒ trần trụi của cô.
Sau khi 𝐫*𝖚*ⓝ rẩ*𝓎 bắn vào khoảng không, Trương Cảnh Sơ ✞_𝐡_ở 𝒽_ổ_ռ ♓ể_ⓝ hít từng ngụm không khí rồi thở dài để bình phục lại dư âm trong ⓣh●â●ⓝ т●♓●ể.
Thủy Vân rất thích nhìn dáng vẻ 𝖇ắ_п tı𝓃_♓ của anh, cô đã rất thích từ lúc còn là thiếu nữ.
Bình thường Trương Cảnh Sơ quá hiền hậu lại cực kỳ giữ lễ cho nên dù có những cô gái thích anh cũng khó mà liên tưởng anh với ⓗ🅰️.𝖒 Ⓜ️.uố.ⓝ tình dục. Còn khi anh b.ắ.ⓝ ⓣ.ı.𝖓.𝒽, anh cắn răng, ⓑ.1.ể.𝖚 ✝️ìⓝ.𝒽 khoa trương, còn т*𝐡*â*𝖓 †*♓*ể 𝐫●υ●𝓃 𝖗●ẩ●y đến kỳ lạ, có thể nhìn rõ ra đã biến thành một dáng vẻ khác.
Cô gần như có thể tưởng tượng được sự ɢợ●ï ↪️ả●m đến đỉnh điểm của người đàn ông.
Thật sự làm cho người ta... Có ý nghĩ muốn đè anh mà.
Thủy Vân ôm chặt lấy người thanh niên còn đang phát run, dùng phía dưới xoa nắn dương v*t còn chưa hoàn toàn mềm nhũn của anh.
Cô cũng ướt đến không chịu nổi rồi.
← Ch. 41 | Ch. 43 → |