Chất lỏng ấm áp nhớp dính đầy tay anh
← Ch.17 | Ch.19 → |
Trong phim, thậm chí còn có cảnh ♓-ôп-. Đương nhiên, cân nhắc đến việc họ là học sinh, cho nên áp dụng phương pháp mượn góc quay. Một nhiệm vụ của Trương Cảnh Sơ chính là nghiên cứu làm sao để cắt ghép biên tập khiến cho hai người họ nhìn qua giống như đang ♓ô_n nhau.
Anh nhìn cảnh gương mặt Thủy Vân và Trần Phong kề sát nhau hết tấm này đến tấm khác, cả người bắt đầu bực bội nóng nảy, anh quả thật muốn điên rồi. Cuối cùng, anh từ bỏ ngã xuống giường, suy nghĩ hỗn loạn.
Trước mắt lúc thì là cảnh Thủy Vân và Trần Phong hô·𝐧 nhau, lúc lại là hai người họ dính sát vào nhau khiêu vũ, sau đó là ngày mùa đông ở thành phố B cô cùng Trần Phong xoa tay, chia sẻ với nhau củ khoai lang nướng nóng hổi trong mùa đông khắc nghiệt, mùi hương thơm ngọt của khoai lang khiến cô mỉm cười nói câu gì đó với Trần Phong. Trần Phong cởi khăn choàng len của mình ra quấn cho cô, xoa đỉnh đầu ɱ-ề-ɱ ⓜạ-ï của thiếu nữ.
Nhưng cuối cùng, hình ảnh vẫn dừng lại hơn một tháng trước, cô trao cho anh nụ 𝐡ô·𝓃 kia. Tất cả đều như những thước phim cũ mơ hồ. Năm tháng yên tĩnh không tiếng động, mọi thứ đã qua như một bộ phim câm. Anh nhìn bộ ⓝɢự-𝐜 trắng như tuyết của cô, đầu v* màu hồng phấn, thân hình mảnh mai. Đôi môi tô son của cô thốt ra câu nói trí mạng: "Trương Cảnh Sơ, tôi muốn là·ⓜ ✝️ì·𝐧·♓ với cậu."
Hồi ức ùn ùn kéo đến, như hình phạt tàn khốc nhất.
Dường như anh do dự ♓ô·𝐧 lên môi cô, trúc trắc đáp lại, bàn tay xoa nắn thỏ trắng mơ ước đã lâu... tất cả đều như cô mong muốn, như cô mong muốn thôi.
Tay của Trương Cảnh Sơ trượt xuống thân dưới, lần đầu tiên thử nắm lấy thứ không an phận kia, chậm rãi chuyển động. Trong không khí loáng thoáng vẫn còn hương vị của cô.
Anh thậm chí cảm thấy bản thân có chút đáng thương, cho dù đang làm chuyện 𝒹-â-ɱ mĩ như vậy, trong đầu của anh vẫn cực kỳ tỉnh táo, không cho phép anh trốn chạy chút nào. Anh không thể nào mộng xuân mà không để lại dấu vết.
Cho nên, trong lúc vạn vật tĩnh lặng, dường như anh nghe thấy đáy lòng mình có âm thanh của thứ gì đó đang sụp đổ. Trái tim 𝖓·ó·п·🌀 ⓑ·ỏn·ⓖ nảy lên, rất nhiều cảm xúc phủ bụi đã lâu, ngỡ rằng mãi mãi không được nhìn thấy ánh mặt trời đột ngột dâng trào, gần như 🌀ℹ️ế●† 𝖈.hế.𝐭 𝖑ïn·h 𝐡·ồ·𝖓 anh.
Anh để mặc bản thân nhớ đến cô gái đã d_ụ 𝒹_ỗ mình, động tác tay càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, chất lỏng ấm áp dính nhớp phủ đầy tay anh. Thiếu niên nặng nề 𝖗ê●𝓃 r●ỉ một tiếng, cơ thể như dây cung căng chặt, từ từ giải phóng, rơi xuống. Khoảnh khắc đó, anh hiểu được vui s●ư●ớп●🌀 nhất là đau đớn tột cùng, nhưng đau đớn nhất cũng là cực kì sảng khoái. Cả hai đồng hành bên nhau, không thể tách rời. Chẳng trách ai nấy đều yêu thích chuyện này, chẳng trách hôm đó cô ở trong lòng anh mềm như thế, 〽️●ề●ɱ Ⓜ️ạ●ï đến vậy.
Thiếu niên nằm trên giường ổn định rất lâu, mặc cho không khí lạnh lẽo vờn lấy cơ thể trắng như ngọc của anh.
Sương mù mềm mịn, lạnh lẽo ѵⓤố-t ✔️-𝑒 làn da tôi.
Xa và xa hơn nữa, biết tìm đích đến tôi luôn khát khao tìm đến là chỗ nào?
Tôi nhắm chặt đôi mắt, từng sợi lông vũ bao phủ cơ thể tôi.
Đó là lúc cảm nhận làn gió mơn man, mở rộng đôi cánh của mình
Tiếng ca truyền đến từ nơi nào? Là thơ tình dưới đáy lòng chăng?
Tất cả những hoang mang, bất an, nôn nóng, do dự, và cả những ngọt ngào đẹp đẽ bị đè nén, đột nhiên đã có nơi quay về.
Chiều hôm sau khi Thủy Vân đến ấn chuông cửa, Trương Cảnh Sơ đáng ném quần lót và ga giường của mình vào máy giặt. Vì cảnh diễn hôm nay cần luyện tập là tình tiết khi Tạ Tử Thu vẫn còn đi học ở trường nữ sinh Thừa Hoa, cho nên cô thắt hai 🅱️-í-ⓜ tóc, mặc đồng phục thời kỳ dân quốc.
Trương Cảnh Sơ vốn có chút chột dạ, kiểu tóc của cô lại còn... giống hệt hôm đó. Trương Cảnh Sơ gần như cho rằng mình lại xuất hiện ảo giác xấu hổ nào đó, thậm chí còn nhìn chằm chằm mặt cô mấy giây.
Phù, không tô son.
Anh nhéo một lúc để bản thân tỉnh táo, chật vật quay đầu.
Chắc không phải cô lại làm gì đắc tội anh đấy chứ?
Vẻ mặt Thủy Vân ngơ ngác.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |