Trở Lại Đầu Tháng Ba
← Ch.01 | Ch.03 → |
Là cửa toalet bị hư sao? Nhưng vừa rồi còn dùng rất tốt nha, nếu không làm sao cô khóa cửa được?
Đường Tinh sốt ruột, cô liều mạng xô cửa, lại bị khí lực của mình dội ngược lại bắn vào vách tường, thiếu chút nữa giẫm vào thùng rác.
Cô bị dọa không ít, hoảng hốt vỗ ngực, trán đầy mồ hôi. Đến lúc ngẩng đầu lên lại thấy không khí xung quanh cuộn sóng uốn éo thành hình xoắn ốc, tất cả mọi vật đều bị trộn lẫn vào nhau, trở nên mơ hồ không rõ.
Xảy ra chuyện gì?
Đường Tinh hoảng sợ, muốn xô cửa cầu cứu, lại bị người nào đó kéo cổ áo lại, cổ bị ghìm chặt làm ngạt thở, không thở được lại không có sức chạy ra ngoài.
Phịch, cô bị cây gậy vô hình đằng sau đánh một cái, sau đó choáng váng trời đất quay cuồng, cô muốn giãy dụa, nhưng không ngăn được đau đớn.
Đến khi Đường Tinh nhắm lại hai mắt, hôn mê bất tỉnh.......
_________
Đường Tinh nằm mơ, trong mơ nghe thấy một giọng nói chân thành, chỉ là cô mở mắt tìm kiếm không ngừng trong bóng tối, "Cô hối hận ư, cô hối hận ư, cô hối hận ư, cô hối hận à."
Không phải câu nghi vấn, là câu trần thuật, càng giống câu thần chú, đọc lâu trong lòng cũng trở nên lạnh.
Nhưng Đường Tinh càng hiểu rõ, đúng thật là cô cảm thấy xấu hổ, vì không thể hoàn toàn tin tưởng Lý Nam Trúc mà thấy xấu hổ.
Cuộc sống trôi qua thật bình thường, Đường Tinh vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng lúc đó, chỉ là bây giờ nghĩ lại, thật ra thì không phải Lý Nam Trúc không có giải thích, hắn muốn nói lại thôi, rõ ràng đã sớm rõ ràng hết thảy.
Nhưng Đường Tinh không có chú ý, Đường Tinh cười khổ chia tay cũng là hắn chọn.
Nhưng tại sao hán lại muốn nhận mệnh? Rốt cuộc là còn có hiểu lầm âm mưu gì hay là có bất đắc dĩ, nỗi khổ tâm?
Nếu như có thể trở về ngày trước.
Nếu như có thể trở về, cô có thể hiểu rõ sự tình nhiều hơn?
Nếu có thể trở về lúc ấy, vậy cũng tốt, cho dù sự thậttàn nhẫn, vậy cũng sẽ không lưu lại tiếc nuối gì.
Mà ở lúc cô lẩm bẩm, giọng nói kia cũng biến mất.
Đầu óc cô bỗng nhiên có một mảng trắng xóa, từ bóng tối đưa tay cũng không thấy được năm ngón biến thành một đám sương mù trắng xóa.
"Vậy thì liền bắt đầu đi."
___________
"Bộp....... ."
Đang hoảng hốt bỗng có vật gì đó đập vào đầu Đường Tinh, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Đường Tinh, mau dậy đi! Cô nếu không đứng lên đừng trách lão nương không khách khí!"
Đường Tinh lắc đầu, lại xoay người sang chỗ khác, bây giờ cô còn không muốn tỉnh, hôn lễ Lý Nam Trúc hẳn là đã kết thúc rồi đi. Còn những thứ quỷ dị kia hẳn là tất cả đều đã biến mất đi.
Có lẽ cô thật sự là đang nằm mơ.
......... Liên hoàn mộng.
"Đường Tinh, cô đem lời của lão nương là gió thổi ngoài tai a, cô ngủ tiếp nữa là trễ rồi! Cô, nha đầu chết tiệt kia, nếu dám ngày đầu tiên đi học bị trễ thì chờ ta thu thập cô."
Ừ....... đi học....... .
Đi học??
Đi học?!?!
Đường Tinh kinh hãi nhảy lên, không ngừng chớp mắt, gương mặt đặc biệt hiện đầy trong mắt Đường Tinh, cả ánh mắt bị Trương đặc tả bao trùm, trừ cái đó ra cái gì cũng k nhìn thấy.
Cô kinh hãi lùi về saumột chút, bỗng đụng vào vật gì cứng rắn, quay đầu nhìn lại, nguyên lai là thành giường.
Nhưng là..........
!!!!!!!!!
Nhưng là đây không phải là chiêc giường công chúa lúc nàng học tiểu học ba tự mình làm cho cô sao.
Đường cha ban đầu còn rất tự hào nói có thể để Đường Tinh ngủ đến 20 tuổi. Bất quá đáng tiếc là năm 18 tuổi cái giường này bởi vì lâu năm không tu sửa nên bị sụp hỏng. SAu đó, mẹ cô liền đem cô ném đi, cũng chua từng nhớ đến chiếc giường đầy nữ tính này.
"Đường Tinh! Cô nếu không đứng lên, ta liền đem áp phích gì đó trong phòng đem xé!"
"Này, lúc này dậy, lúc này dậy."
Đường Tinh rụt cổ, đối mặt gương mặt dữ tợn còn rất trẻ của mẹ cô, cô còn chưa kịp phản ứng.
Đường Tinh mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, chạy đến trước gương đứng, trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm mà hóa đá.
Lúc này, cô thân thể nhỏ gầy còm, bộ ngực vẫn chưa hoàn toàn trổ mã. vóc dáng cũng không đến 1m6, mắt hạnh nhân, trên đầu mũi có chút tàn nhang nhàn nhạt, da màu mật ong, bộ dáng thập phần giống học sinh, bất quá rất thanh tú.
Ngô, thì ra là cô cũng có thời điểm trẻ như vậy a! (Cindy:????)
Đường Tinh luôn keo kiệt cai đầu, vốn là đã bị hư tóc, hiện tại càng thêm xốc xếch.
Theo bản năng chạy đến cái lịch treo trên cửa, cô nhìn chằm chằm nó không rời mắt.
Thứ sáu ngày 1 tháng 9 năm 200x.
Mười năm trước.
Đường Tinh mới 15 tuổi rưỡi, vừa mới lên sơ tam
← Ch. 01 | Ch. 03 → |