Vay nóng Tinvay

Truyện:Chinh Phục Vợ Yêu - Chương 127

Chinh Phục Vợ Yêu
Trọn bộ 149 chương
Chương 127
Rời khỏi Dạ Ưng (19)
0.00
(0 votes)


Chương (1-149)

Siêu sale Shopee


Editor: Nana Trang

Mộ Thiên Thanh nhíu mày hỏi: "Sếp Mộc, làm vậy... có ổn không?"

Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều có chút rùng mình, thật ra mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng lại không có ai mở miệng, còn về Mộ Thiên Thanh khi cô nói lời này, ai cũng không thấy kỳ lạ, dù sao trước kia Thiên Thanh đã như vậy rồi, nếu không thì tại sao cô vẫn chỉ là một nhân viên cảnh sát trong khi phá được nhiều vụ như vậy, ngay cả là cảnh sát trưởng cũng không được?

Hiện tại khu Nam là do Thượng Quan Mộc đóng giữ, đương nhiên bản báo cáo sẽ viết rất tốt, sau vài lần có thể nhìn ra được... nhưng lúc này Mộ Thiên Thanh công khai chống đối như thế, nói ra lại rất vi diệu, không chỉ là vì quan hệ giữa cô và Thượng Quan Mộc...

Quả nhiên, dưới ánh nhìn của mọi người, Thượng Quan Mộc nhìn chăm chú Mộ Thiên Thanh, trong ánh mắt của anh ta ngoài trừ vẻ sắc bén ra thì không có chút cảm xúc nào, cho nên mọi người đều không đoán được lúc này anh đang nghĩ gì.

"Nhốt hết đám người kia vào một phòng!" Âm thanh của Thượng Quan Mộc không có chút tình cảm, chỉ có sự lãnh ngạo của một cấp trên, "Mộ Thiên Thanh, em đi theo anh!"

"Yes, sir!" Sau khi tất cả mọi người lên tiếng thì nhìn Thượng Quan Mộc xoay người rời đi sau đó thì nhìn sang Mộ Thiên Thanh...

Mộ Thiên Thanh mím môi, chuyển cho mọi người một ánh mắt an ủi, cất bước đi ra ngoài cùng Thượng Quan Mộc.

Thượng Quan Mộc không đi về phía phòng làm việc mà là đi thẳng lên sân thượng, dường như gần đây anh ta rất thích đến nơi này, bởi vì anh ta luôn ở đây nên nên Mộ Thiên Thanh rất ít khi lên đây, dù sao hôm nay hai người ít nhiều đều lúng túng, nhất là sau khi Thượng Quan Mộc đi theo Trì Uyển Như đến nhà hàng đụng phải cô và Lãnh Tĩnh Hàn...

Mộ Thiên Thanh im lặng, cô đi từng bước lên bậc thang, mỗi một bước đi của cô dường như rất nặng, trái tim cũng dần dần khẩn trương mà treo lên.

Thượng Quan Mộc đứng trước rào chắn của sân thượng, đút hai tay vào trong túi quần, hơi rũ mắt xuống nhìn phía dưới, có một khí phách ngạo nghễ bễ nghễ thiên hạ dần dần ẩn hiện ra ngoài.

Mộ Thiên Thanh đứng sau lưng anh ta cách năm bước chân, không dám tùy ý, chỉ nhìn chằm chằm vào lưng Thượng Quan Mộc không nói năng gì, dù sao cấp trên không nói cô cũng không có quyền nói gì.

"Biết lần hành động 'Liệp Ưng' này hao phí bao nhiêu không?" Thượng Quan Mộc đột nhiên hỏi.

Mộ Thiên Thanh hơi nhíu mày, chuyện như vậy một nhân viên cảnh sát như cô sao biết được chứ? Nhưng chu kỳ hành động lần này dài như vậy, hơn nữa lại tập hợp người của bốn khu, chắc chắn tốn kém không ít.

Vốn Thượng Quan Mộc cũng không muốn Mộ Thiên Thanh trả lời vấn đề của anh ta, chỉ bình tĩnh nói: "Đám người này cũng chỉ là đám râu ria của Dạ Ưng mà thôi, nếu như không tóm được người phía sau, sớm muộn gì Dạ Ưng thứ hai cũng sẽ xuất hiện! Em... hi vọng việc này sao?"

Giọng nói sắc bén của một thủ trưởng pha thêm chút bất đắc dĩ.

Mộ Thiên Thanh khẽ cau mày, cô không hi vọng chuyện này, nhưng giam người vẫn chưa khép tội vào phòng giam, việc này không hợp lý lắm...

"Thiên Thanh..." Thượng Quan Mộc tiến lên hai bước, ánh mắt của anh ta như mặt biển yên ả, nhìn từ ngoài thì không phát hiện ra điều gì nhưng cảm xúc bên trong lại sóng lớn mãnh liệt, "Người sau lưng này không đơn giản!"

"Nhưng..." Mộ Thiên Thanh muốn nói gì đó, cuối cùng khi nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Mộc thì lại nuốt lời nói đó về lại, không biết tại sao, nếu là cô trước kia, nhất định cô sẽ phản đối đến cùng, cô có nguyên tắc làm việc của cô.

Nhưng kể từ khi giữa cô và Thượng Quan Mộc xảy ra chuyện, cộng thêm quan hệ hiện tại của cô với Lãnh Tĩnh Hàn, cô cảm thấy một khi phá vỡ công và tư thì không còn cách nào để nói đên công tư phân minh nữa rồi.

Cô hổ thẹn với Thượng Quan Mộc, hiện tại qua lại với Lãnh Tĩnh Hàn, mặc dù vui vẻ nhưng có đôi khi lại thấy bất an, có lẽ vui vẻ và hạnh phúc đến quá bất ngờ nên bất chợt khiến cô có chút cảm giác không chân thực, cô thường xuyên lo được lo mất, có lẽ đây chính là điểm yếu của phụ nự, một điểm yếu về tình cảm!

"Thiên Thanh, báo cáo lần này của em anh đã nộp lên trên rồi..." Thượng Quan Mộc đột nhiên xa xăm nói, không biết là lấy thân phận cấp trên hay là thân phận cá nhân.

Mộ Thiên Thanh mím môi, không lên tiếng.

"Lên chức là chuyện phải làm, nhưng anh không hy vọng chỉ là một cảnh sát trưởng!" Thượng Quan Mộc kiên quyết nói, ý của những sếp trong cục anh ta hiểu rất rõ, dưới tình huống này Dạ Ưng cũng không tính là tan vỡ, mặc kệ trước đó lệnh lên chức của Thiên Thanh xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng tình thế hiện giờ không thích hợp, cũng sẽ tạo lỗ hỏng cho bọn họ chui qua, "Nếu Dạ Ưng ngã hoàn toàn, huân chương vàng năm nay sẽ thuộc về em..."

Huân chương vàng là khảo hạch của đồn cảnh sát thành phố A đối với cảnh sát, bình thường đều là đứng đầu đội sẽ được, nhưng nếu công trạng lớn, ví dụ như chuyện lớn phá hủy Dạ Ưng hoàn toàn, đương nhiên sẽ trao tặng, như vậy cũng đồng nghĩa với việc được vọt lên một hai cấp.

Mộ Thiên Thanh nhíu mày, mặc dù lần này là do cô bắt gọn Dạ Ưng, nhưng thật ra cô thấy rất kỳ lạ, Dạ Ưng giảo hoạt như vậy nhưng lần này lại đơn giản rất nhiều, cô còn cảm thấy, là bọn họ cố ý để lọt vào tay cô... Nhưng cho dù như vậy, nếu không phải Thượng Quan Mộc bố trí thì cũng chưa chắc sẽ có hiệu quả ngày hôm nay, ý nghĩ hôm nay của Thượng Quan Mộc là muốn chuyển công trạng vốn là của sếp sang cho cô.

"Sếp Mộc... Hành động lần này vốn không phải là công lao của một mình em!" Mộ Tình Không nặng nề nói.

Thượng Quan Mộc khẽ nhíu mày, vì xưng hô của Mộ Thiên Thanh mà trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ đau khổ: "Anh đã viết báo cáo rồi, kế tiếp, đợi người sau lưng của Dạ Ưng thôi!"

Dứt lời, Thượng Quan Mộc nhìn vào mắt Mộ Thiên Thanh, cất bước đi ngang qua cô xuống sân thượng, để lại một mình Mộ Thiên Thanh suy tư tại chỗ.

Sau cùng đám người Tiểu Tứ bị nhốt vào trong phòng giam chuyên biệt phía dưới ga ra khu Nam, bọn họ bị nhốt một người một phòng, bốn mặt đều là bức tường dày đặc, không có chút ánh sáng nào, thậm chí trong phòng có thiết bị cách âm rất tốt, người ở bên ngoài không nghe được người ở bên trong nói chuyện, đương nhiên người ở bên trong nói chuyện người ở bên ngoài cũng không nghe được.

Thật ra hình pháp như vậy là không được phép, nhưng thỉnh thoảng vì có một vài phần tử cực kỳ độc ác, để bọn họ nói ra hành vi phạm tội thỉnh thoảng cũng sẽ dùng đến, nhưng tình huống này giống với sau khi nhận tội, không theo trình tự pháp luật cứ thế mà xử bắn, bởi thế trong cục cảnh sát có chỗ thế này là không được phép.

Hôm nay bọn Tiểu Tứ không giống vậy, mặc dù bọn họ có nhiều tội nhưng mỗi người đều có luật sư đảm bảo, hơn nữa là đoàn luật sư rất mạnh, tình huống hôm nay mặc kệ cuối cùng có tội hay không đều phải dựa theo trình tự pháp luật, nếu chỗ này trong cục cảnh sát lộ ra ngoài, dư luận xã hội sẽ rất lớn, dĩ nhiên có liên quan đến rất rộng. Mộ Thiên Thanh cau mày sợ hãi.

Nhưng dường như Thượng Quan Mộc hoàn toàn không sợ với hậu quả này.

....

Lãnh Tĩnh Hàn ngồi trên ghế sofa xem tin tức, với bên cục cảnh sát, cả đoàn luật sư đều tạm thời không có cách, anh hơi nhíu mày, lần này người đứng sau thả hàng rất có ý nghĩa, lượng vừa đủ không thể bảo lãnh, nhưng lại không đủ để đạt tới mức lập tức xử bắn, tâm tư như vậy... thật đúng là khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.

Đang suy nghĩ, điện thoại của Lãnh Tĩnh Hàn vang lên, anh liếc nhìn màn hình, là Hình Thiên, nhận máy...

"Lão đại, số hàng của nửa tháng sau có xuất không?" Giọng của Hình Thiên truyền đến, ấm nóng như trước khiến người ta hoàn toàn không cho rằng anh ta là một người ngoan độc.

"Xuất!" Một chữ đơn giản bật ra từ môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn, thế cục hôm nay sợ rằng... tất cả mọi người đều đang đợi số hàng kia.

Sau khi Hình Thiên đáp lại một tiếng thì cúp điện thoại, anh ta biết lúc này Mộ Thiên Thanh đang ở biệt thự, có rất nhiều chuyện không tiện nói.

Trước mắt tổng số hàng kia có 100 hòm súng ống đạn dược, đôi mắt ẩn ở dưới mắt kính của Hình Thiên lóe lên ánh sáng khác thường, vốn xuất số hàng này rời khỏi đây là vì để bọn Tiểu Tứ có một cuộc sống yên ổn, đây cũng là số hàng hóa cuối cùng của lão đại, hôm nay lại thành củ khoai lang nóng phỏng tay, xuất, là phiền toái! Không xuất, cùng phiền toái hơn!

Tâm tư của Tiêu Thần tính toán quá nặng, anh ta hiểu lão đại, càng hiểu tình cảm của lão đại đối với các anh em, anh ta... lại lợi dụng vào điểm này!

Tức giận hiện rõ trên mặt Hình Thiên, qua một hồi lâu mới từ từ bình tĩnh trở lại...

Đúng, quả thật lão đại không hung ác bằng Tiêu Thần, cho nên... bước này lão đại thua, nhưng chưa tới cuối cùng, ai thua ai thắng... ai biết được?

Khóe môi Hình Thiên lộ ra nụ cười hung ác, anh ta xoay người rời khỏi kho hàng bí mật nằm ở trong lòng núi, lái xe đến tiệm hoa đón Thẩm Duyệt Nhiên, mặc kệ bên ngoài thay đổi thế nào, bộ dạng của Thẩm Duyệt Nhiên đều như không liên quan đến mình, đương nhiên sẽ không quan tâm đến chuyện Dạ Ưng, thỉnh thoảng nhàm chán hỏi mấy câu cũng đều liên quan đến Mộ Thiên Thanh, nhưng cô ấy nào biết, chồng của mình lại là nhân vật trung tâm đứng đầu Dạ Ưng.

"Anh chờ em chút, em kiểm tra lại hoa cần dùng cho sáng mai chút!" Thẩm Duyệt Nhiên vừa ghi chép vừa nói với Hình Thiên.

Hình Thiên đáp một tiếng, không đến quấy rầy Thẩm Duyệt Nhiên, chỉ ngồi xuống bên cạnh, tùy tiện cầm một cây bông mo màu cam ở trong tay vuốt vuốt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Duyệt Nhiên, anh ta không kiềm được mà nhoẻn miệng cười.

(*Họ Ráy hay họ Môn hoặc họ Chân bê (danh pháp khoa học: Araceae) là một họ thực vật một lá mầm, trong đó hoa của chúng được sinh ra theo một kiểu cụm hoa được gọi là bông mo. Các bông mo thông thường được kèm theo (đôi khi được che phủ một phần) một mo hay áo trùm tương tự như lá. )

Cảm nhận được sự kỳ lạ của Hình Thiên, Thẩm Duyệt Nhiên ngẩng đầu nhìn Hình Thiên, thấy vẻ mặt vui vẻ của anh ta nhìn cô, đầu tiên là theo phản xạ nhìn xem trên người mình có chỗ nào kỳ lạ không, khi phát hiện không có gì thì lập tức trừng mắt hỏi: "Anh cười cái gì?"

"Cười lúc vợ anh chăm chỉ làm việc thật mê người!" Hình Thiên mặt không đỏ tim không nhảy nói, ném bông mo trong tay trở lại trong thùng nước sau lưng Thẩm Duyệt Nhiên, ôm lấy cô từ sau lưng, đặt nhẹ cằm lên vai cô, "Nhiên Nhiên, em cứ ngây ngô như vậy bị anh lừa, em có từng hối hận không?"

Vẻ mặt cười của Hình Thiên vẫn như cũ, giống như chỉ lơ đãng hỏi, nhưng không hiểu sao trong lòng Thẩm Duyệt Nhiên lại bồn chồn, cảm thấy anh ta rất nghiêm túc hỏi câu này.

"Không có!" Thẩm Duyệt Nhiên rất chân thành trả lời, cô thuận thế nằm tựa trong ngực Hình Thiên, trước kia cô cảm thấy Hình Thiên là một người gầy yếu, nhưng sau khi sống chung cô mới biết, cô bị thân thể nhỏ gầy của Hình Thiên lừa gạt, vân da trên người anh ta rõ ràng, tản ra sức hấp dẫn của đàn ông, chỉ là trên người anh ta lờ mờ có dấu vết, những dấu vết kia là cái gì để lại, cô không biết, nhưng lại tựa như rất rõ ràng, "Em chưa bao giờ hối hận khi gả cho anh, mặc kệ anh là ai, mặc kệ anh làm cái gì, em chỉ biết, anh là chồng của em..."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-149)