Vay nóng Tima

Truyện:Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 170

Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Hiện có 195 chương (chưa hoàn)
Chương 170
0.00
(0 votes)


Chương (1-195 )

Siêu sale Shopee


"Được rồi, em không nói" Cách Nhi cắn chặt môi dưới, mặc cho đau nhức đánh úp về phía thân thể của mình. Đau đến nói không ra lời..

"Cách Nhi, tỉnh, đừng ngủ, anh sẽ ôm em trở về bệnh viện." Bắc Dã Thương đau lòng mà thì thầm với Cách Nhi đang dần dần lâm vào hôn mê.

Bọn họ vùi lấp trong tuyệt vọng của chính mình, nhưng không có phát hiện ở đường cái đối diện có một cặp vợ chồng trẻ tuổi đang nhìn bọn họ. Người đàn ông kia dáng dấp Như Nguyệt như thần tuấn dật, trong con mắt sáng như ánh sao lộ ra cơ trí, phong cách phiêu dật như tiên làm cho người ta giống như nhìn thấy thiên sứ. Vợ của hắn dịu dàng dựa vào trong ngực hắn, nhìn một đôi ở phía xa cảm thán: "Cách, bọn họ thật đáng thương."

Người đàn ông cười vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cuả vợ mình: "Em lại muốn giúp đỡ họ?"

"Thế nào? Không thể được sao? cô gái đẹp như vậy, chết thật đáng tiếc. Bọn họ yêu nhau như vậy, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn bọn họ hai người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất?" Người vợ mỹ lệ cười duyên ngẩng đầu, một bộ dáng chắc chắn.

"Thật hết cách với em. Anh chỉ muốn cùng em đi khắp thiên hạ, thế nhưng dọc theo đường đi chẳng những một ít phong cảnh không thấy, ngược lại càng không ngừng cứu người." Người đàn ông trẻ tuổi bất đắc dĩ thở dài, trong lời nói tràn đầy sủng ái với vợ mình.

Duẫn Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tỏ vẻ mà cười: "Ai bảo em là vợ của anh? Lời của em chính là thánh chỉ! Đêm thần y, còn không mau đi cứu người?"

"Hảo hảo hảo! Lời của vợ chính là lệnh." Đêm Cách nhàn nhạt nâng lên khóe môi, dịu dàng cười làm cho người ta như mộc xuân phong. Nguồi đàn ông Như Nguyệt như thần ấm áp này lại chính là đêm thần y mà Bắc Dã Thương tìm kiếm từ lâu. (Lần trước tớ edit ông anh này là Đêm Ly, giờ tớ đổi lại là Đêm Cách nhé, vì tớ thấy cái tên này nghe hay hơn ^^)

Như là thần tiên, Đêm Cách lửng thững đi tới trước mặt của Bắc Dã Thương, thanh nhã mà cười hỏi: "Tiên sinh, có thể hay không để cho tôi nhìn vị tiểu thư này một chút?"

Đang muốn ôm Cách Nhi trở về bệnh viện, Bắc Dã Thương không dám tin tưởng ngẩng đầu lên, nhìn người con trai này xem ra chỉ có thập ** tuổi, không hiểu hắn rốt cuộc có ý gì.

"Tôi là thầy thuốc, có lẽ có thể trị hết bệnh cho tiểu thư này." Đêm Cách nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Bắc Dã Thương, chỉ đành phải giải thích cho hắn.

"Ngươi?" người đàn ông trẻ tuổi như vậy, hắn có thể chữa khỏi bệnh cho Cách Nhi? Bắc Dã Thương nghi ngờ xem xét kỹ lưỡng người đàn ông ưu nhã trước mặt, mặc dù không tin tưởng hắn, nhưng bởi vì trên người hắn tản mát ra mùi thuốc nhàn nhạt mà tò mò. Người này vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến để cho hắn nhìn không thấu.

Đêm Cách không để ý tới Bắc Dã Thương đang hoài nghi, thẳng cầm cổ tay Cách Nhi, bắt mạch cho cô, sau khi cẩn thận khám bệnh, hắn đối với Bắc Dã Thương nói: "Vị tiểu thư này bệnh đã rất nặng, cần nhanh chóng cứu chữa."

"Ông xã, có thể trị hết không?" Duẫn nhi đi tới bên người Đêm Cách, quan tâm hỏi.

"Không tốt lắm, có thể cứu sống hay không là phụ thuộc vào số mệnh của cô ấy." Đêm Cách lãnh túc (lạnh nhạt, nghiêm túc) mà nhìn mặt của Cách Nhi, "Tiên sinh, nếu như tin tưởng lời của tôi, xin mời đi theo tôi."

Đôi vọ chồng giống như nhau, tựa như tiên trên trời trộm hạ phàm trần, trên người có bất nhiễm trần tục nhã dật, Bắc Dã Thương không khỏi nhìn lâu mấy lần. Dù sao Cách Nhi cũng đã không có hi vọng, cứ để cho nam hài này thử một chút.

"Được." Bắc Dã Thương ôm lấy Cách Nhi, đi theo sau đôi vợ chồng kỳ quái, cùng đi vào một nhà khách sạn sang trọng.

Không ngờ đôi vợ chồng trẻ tuổi này thế nhưng ở tại "phòng cho tổng thống", Bắc Dã Thương tò mò quan sát người đàn ông đang vì Cách Nhi mà chữa bệnh. Thân phận của hắn xem ra cũng không tầm thường, mình lần đầu gặp phải người đặc biệt như vậy.

Chỉ thấy đứa bé trai kia từ trong hòm thuốc lấy ra một bình nhỏ như ngọc oánh nhuận, từ bên trong móc ra một hạt màu xanh lá cây đan phàm đưa vào trong miệng Cách Nhi. Hắn đỡ thân thể suy nhược của Cách Nhi dậy, ngồi ở sau lưng cô, đem song chưởng đánh lưng cô, nhất thời chỉ thấy từng làn khói màu đen như mực từ đầu Cách Nhi tỏa ra ngoài, làn khói càng ngày càng đậm, mà trên thân thể yếu đuối của Cách Nhi hiện đầy tầng mồ hôi mịn, ước chừng một giờ sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Cách Nhi đột nhiên hiện ra một cỗ màu hồng nhàn nhạt.

"Hàn ca ca" trong miệng Cách Nhi đột nhiên nhẹ nhàng tràn ra một tiếng gọi, tiếng hô hoán này khiến Bắc Dã Thương vẫn đang nín thở vui mừng vọt tới trước mặt cô.

"Cách Nhi, em đã tỉnh chưa?" Ôm lấy Cách Nhi bị Đêm Cách buông ra, Bắc Dã Thương không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ kinh sợ đến cô. Hắn êm ái vuốt gò má của Cách Nhi, trong mắt tràn đầy quyến luyến thật sâu.

Mặc kệ người đàn ông trẻ tuổi này rốt cuộc y thuật như thế nào, hắn có thể khiến Cách Nhi tỉnh lại, mình nên hảo hảo cảm tạ hắn.

"Cám ơn cậu!" Bắc Dã Thương tràn đầy lòng biết ơn mà nhìn đứa bé trai kia.

Người đàn ông trẻ tuổi ấm áp mà cười, thanh nhã nói: "Không cần phải khách khí. Trị bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của thầy thuốc, Đêm Cách tự không làm từ chối."

"Đêm Cách?" Nghe được lời nói của người đàn ông trẻ tuổi, Bắc Dã Thương kinh hoàng ngay tại chỗ. Hắn không có nghe lầm chứ? Người này tự xưng là Đêm Cách, hắn chẳng lẽ là thần y Đêm Cách mà mình tìm mấy tháng?

Hắn còn trẻ như vậy, thế nào lại là người có y thuật nổi danh thế giới vài chục năm - thần y Đêm Cách?

"Chính là tiểu y." Đêm Cách khẽ cười vuốt lên y phục của mình bởi vì cứu người mà rối loạn, vòng chắc eo bà xã.

"Cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Bắc Dã Thương cảm thấy tất cả trước mắt cũng như vậy không thành thật. Chẳng lẽ thần y này có trú nhan thuật, có thể duy trì bộ dáng mười tám tuổi.

"Số tuổi là bí mật của tôi." Đêm Cách thần bí nháy mắt, cũng không có thẳng thắn trả lời Bắc Dã Thương.

"Cách, vị tiểu thư này xong chưa?" Duẫn Nhi nháy một đôi mắt như mặt nước dịu dàng, quan tâm hỏi.

Đêm Cách siết chặt gương mặt của cô, cưng chiều nói: "Nào có nhanh như vậy? Vị tiểu thư này bị bệnh nan y."

"Nặng hơn cả bệnh nan y ở trong tay anh không phải đều có thể giải quyết sao?" Duẫn nhi xinh đẹp mà cười, vòng chắc hông của chồng mình, sùng bái mà nhìn hắn.

"Chờ vị tiểu thư này nghỉ ngơi mấy ngày nữa, tôi muốn vì cô an bài một cuộc giải phẫu. Ổ bệnh đã xâm nhập ngũ tạng cô, giải phẫu cũng không dễ dàng." Đêm Cách nghiêm túc nhìn Bắc Dã Thương, hướng tới hắn nói trước lời dự phòng.

Hắn không thể nói có niềm tin tuyệt đối, nhưng có thể cứu sống cô gái này, hắn sẽ cảm thấy vui mừng.

"Cám ơn cậu." Bắc Dã Thương thành khẩn nói cám ơn.

Cơ duyên gì đó thật sự là một loại rất huyền bí. Hắn phái ra nhiều người như vậy, dùng không biết bao nhiêu tiền bạc cũng không có tìm được thần y Đêm Cách, vậy mà dễ dàng như vậy liền xuất hiện ở trước mặt hắn.

Là Cách Nhi của hắn mệnh không tuyệt.

"Thương ca ca, em không có chết sao?" Cách Nhi mở mắt thấy Bắc Dã Thương, kinh ngạc hỏi.

Ở cái phút chốc nhắm mắt lại kia, cô cho đó là điểm cuối cuộc đời cô, nhưng không ngờ thế nhưng mình còn có thể tỉnh lại, nhìn thấy Thương ca ca cô yêu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-195 )