← Ch.117 | Ch.119 → |
Lâm Khả Nhi nhéo ngực anh ta một cái, không cam lòng yêu kiều gào lên: "Ai muốn ở cùng một chỗ với anh? Thối phí phí, em đã có anh Chá rồi, không cần lung lay suy nghĩ của em nữa. Anh có nhiều bạn gái như vậy, tùy tiện túm lấy một người không được sao."
"Ngay từ ngày đầu tiên gặp được em, phụ nữ bên cạnh anh liền cũng bị anh đuổi đi hết, hiện tại bên cạnh anh chỉ có một mình em là bạn gái, cho nên chỉ có em có thể theo anh." Lý Tư Đặc đem thân thể đặt lên người Lâm Khả Nhi, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
"Hoàng tử Lý Tư Đặc phong lưu lỗi lạc vậy mà không có bạn gái? Ai sẽ tin?" Lâm Khả Nhi không tin bĩu môi, cô dùng ngón tay nhẹ chỉ vào ngực anh ta, vẻ mặt uy hiếp nói, "Không cho đánh chủ ý lên em, em là của anh Chá."
"Anh Chá? Há mồm ngậm miệng đều là anh Chá, ngoại trừ Đường Chá, thiên hạ này cũng không có đàn ông sao?" Lý Tư Đặc nổi giận gầm nhẹ, đôi mắt màu làm tràn đầy sự không cam lòng cùng đau đớn.
Anh có điểm nào thua kém Đường Chá, trong lòng tiểu Khả Nhi thế nhưng một chút vị trí của anh cũng không có.
"Có đàn ông nha, hơn nữa còn có rất nhiều, nhưng lọt vào mắt tiểu Khả Nhi cũng chỉ có một mình anh Chá thôi." Lâm Khả Nhi che miệng cười xấu xa.
Anh Chá của cô là cực phẩm trong đám đàn ông, không ai có thể so sánh được với anh. Hiện tại lòng cô tràn đầy bóng dáng của anh Chá, bị phí phí nhắc tới như vậy, cô liền lại bắt đầu điên cuồng nhớ nhung anh Chá.
Mặc dù bọn họ vừa mới tách ra chưa tới hai tiếng.
"Còn anh thì sao? Trong mắt em anh là gì?" Lý Tư Đặc ghen tỵ cất giọng, vì địa vị của mình ở trong lòng tiểu Khả Nhi mà tức giận.
"Anh sao? Phí phí đực đó." Lâm Khả Nhi cười duyên nháy mắt mấy cái, phun ra lời nói hài hước khiến Lý Tư Đặc nhức đầu.
"Nếu như anh là phí phí đực, vậy em liền làm phí phí cái đi." Nói xong, Lý Tư Đặc mang theo tràn đầy lửa ghen ngăn chận Lâm Khả Nhi, đem nhiệt tình của chính mình trút xuống trên người Lâm Khả Nhi.
"Không... không muốn" Lâm Khả Nhi dùng sức đẩy, nhưng Lý Tư Đặc có lực như vậy, căn bản đẩy không ra. Cô chỉ có thể mặc cho nụ hôn nóng bỏng của Lý Tư Đặc in dấu xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Ngay khi đôi môi của Lý Tư Đặc hôn lên cái cổ trắng nõn phía bên trong cổ áo của cô thì đột nhiên dừng lại động tác. Anh nâng lên đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vết hồng phía trên kia, ghen tỵ hỏi "Đây là cái gì?"
"Dấu hôn nha? Phí phí không biết sao? Vậy em giúp anh tìm một người phụ nữ tới làm thử mấy cái nha." Nói xong, Lâm Khả Nhi mạnh mẽ đẩy Lý Tư Đặc tim đập mạnh và loạn nhịp ra, chạy trốn ra cửa.
"Không được giới thiệu phụ nữ cho anh nữa!" Lý Tư Đặc căm tức gầm nhẹ.
Không được giới thiệu phụ nữ cho anh ta nữa? Được rồi, tạm thời bỏ qua cho phí phí, dù sao còn nhiều thời gian, về sau có rất nhiều cơ hội trêu chọc anh ta.
Nhưng mà làm sao để xóa bỏ ý niệm của đám người mê phí phí đây? Chính mình thật là nhận được một đống lớn thư theo đuổi tình yêu.
Lâm Khả Nhi mắt to xoay chuyển, có rồi, trong lòng đã có dự tính cô sôi nổi đi tới cửa lớp học.
Đi lên phía trước của lớp học, vì để tạo hiệu quả giống như thật, Lâm Khả Nhi dùng sức nhéo đùi mình một cái, nước mắt lập tức ào ào chảy xuống. Cô che miệng nén lệ, một bộ dáng giống như vừa bị ai đó trút giận lên đi vào.
"Lâm Khả Nhi, hoàng tử có bắt nạt em không?" Cậu sinh viên nam có đôi mắt màu xanh biếc trước đó vì cô ra mặt, quan tâm đi tới bên cô.
Lâm Khả Nhi cắn môi dưới, nhẹ nhàng gật đầu, bộ dáng lã chã chực khóc kia làm cho người ta nhìn rất đau lòng. Cậu sinh viên kia lập tức ôm cô vào trong ngực an ủi: "Được rồi, không khóc."
"Hoàng tử đánh em sao?" Một bạn học khác cũng quan tâm hỏi.
"Mông em bây giờ vẫn còn đau đấy. Hoàng tử là người xấu." Lâm Khả Nhi dùng giọng nói giống như một đứa bé, bất mãn nói.
"Có phải là cậu chọc hoàng tử mất hứng hay không nha?" Một cô gái cao ngạo châm chọc cười lạnh, cô ta vẫn nhìn Lâm Khả Nhi cùng hoàng tử Lý Tư Đặc ở chung một chỗ mà ghen tỵ, hôm nay thấy Lâm Khả Nhi bị đánh, thật là sảng khoái lòng người.
"Anh... anh hoàng tử không cho phép em giới thiệu bạn học cho anh ấy nữa." Lâm Khả Nhi oa một cái khóc lên, cô vừa khóc vừa ủy khuất nói, "Khả Nhi cũng là vì tốt cho anh ấy a! Nhiều chị gái đều thích anh ấy như vậy, Khả Nhi không muốn nhìn các chị đau lòng mới chịu làm mối, không ngờ hoàng tử thối đó tuyệt không cảm kích. Khả Nhi về sau không bao giờ quản anh ta cái khỉ gió gì nữa!"
Nói xong, Lâm Khả Nhi liền chạy đến chỗ ngồi nằm xuống bàn khóc lên. Nhưng cô gục xuống bàn, trong mắt đầy ý cười hài hước, cô từ trong khe hở của cánh tay len lén quan sát vẻ mặt của mọi người, thấy những cô gái kia trước đó còn mong mỏi cô giúp một tay tất cả đều lộ ra nét mặt thất vọng.
"A?" Cô gái cao ngạo kia lập tức sắc mặt khó coi sững sờ chốc lát. Một lát sau, cô ta đi tới bên người cô, nịnh hót nói, "Tiểu Khả Nhi ngoan, giúp chị một lần cuối cùng nữa, liền lần này là được rồi. Em xem, chocolate chị cũng đã giúp em mua xong rồi nè."
Nói xong, cô ta liền từ trong túi xách lấy ra một hộp chocolate đóng gói tinh xảo, đưa tới trước mặt Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi lập tức trợn to hai mắt sáng lấp lánh, hưng phấn nhận lấy chocolate, cũng đang nhận lấy thì trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên chán nản: "Quên đi, bị hoàng tử đánh vào mông thật khó chịu, em không muốn bị thêm lần nữa. Cám ơn chocolate của chị."
Cô gái cao ngạo xấu hổ thu hồi chocolate, hếch đầu lên đi ra ngoài: "Không giúp một tay thì dẹp đi, tôi không tin bằng mị lực của chính tôi sẽ không chiếm được hoàng tử."
Một cô gái lạnh lùng vẫn ngồi ở trên ghế cười nhạo: "Hoàng tử nếu dễ dụ dỗ như vậy, còn có thể độc thân đến bây giờ sao?"
"Đúng!" Một cô gái khác cũng xem thường nói. Cô ta vỗ vai Lâm Khả, an ủi: "Lâm Khả Nhi, không sao, chị đây không trách em."
"Các chị không tức giận Khả Nhi sao?" Lâm Khả Nhi vẻ mặt hi vọng nhìn đám bạn học trước mặt.
Các bạn học đều đồng tình nói: "Không tức giận, ai bảo hoàng tử vốn chính là đặc biệt, anh ấy cao ngạo mọi người đều biết. Linda đi cũng phí công, hoàng tử căn bản sẽ không để ý đến cô ấy."
"Hả? Hoàng tử thật không dễ theo đuổi sao?" Lâm Khả Nhi bối rối nhìn mọi người, làm sao Lý Tư Đặc trong mắt bọn họ với trong lòng cô không giống nhau?
Cô lại cảm thấy Lý Tư Đặc giống như một khối kẹo cao su, dính vào trên người cô liền không quăng đi được, nhiệt tình đến mức khiến cô có chút không thể chống đỡ được.
"Đó là đương nhiên, cả học viện, cô gái nào không mơ ước trở thành người phụ nữ của hoàng tử chứ? Dù là chỉ có một đêm cũng được. Nhưng hoàng tử cũng không để ý tới ai. Nếu không phải em, con bé mập kia căn bản không có cơ hội chạm vào hoàng tử một chút, chứ đừng nói là cường hôn, còn không mau bị hoàng tử đá bay tới Nam Cực á." Một cô gái khoa trương nói.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |