Vay nóng Tinvay

Truyện:Chi Nông Tâm - Chương 76

Chi Nông Tâm
Trọn bộ 90 chương
Chương 76
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

Siêu sale Lazada


Hứa Thành xuất hiện cùng rời đi, ở trong lòng Tử Lan cũng không có một tia gợn sóng, chỉ là sự xuất hiện của Hứa Thành làm cho Tử Lan để ý hơn đến Trần gia, mặc kệ là Mỗ Mỗ hay là cữu cữu, đặc biệt là cữu cữu, Tử Lan đã đoán được hắn đối với mình trước có hoài nghi, mặc dù không có tìm được bất kỳ dấu vết gì, nhưng lại nhắc nhở Tử Lan, đừng dễ dàng cho người khác biết Tử Lan nấu cơm, chỉ một điểm này, để cho Tử Lan cảm kích không dứt.

Chỉ một điểm này, khiến cho trong lòng Tử Lan cảm thấy có chút ấm áp, cho nên càng thêm xác định muốn nghĩ biện pháp cứu vãn danh tính cữu cữu cùng Mỗ Mỗ, nhưng là kiếp trước bản thân cũng không có chú ý chuyện này, biết cũng không nhiều, chỉ là biết đại khái thời gian tử vong của bọn họ ở vào một năm sau, trong này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tử Lan lại không biết chút nào, trước mắt Tử Lan có thể làm đúng là tận lực bảo dưỡng thân thể của bọn họ, khiến mặc kệ như thế nào thân thể của bọn họ đều đạt tới trạng thái tốt nhất. Đồng thời thỉnh thoảng khiến Dương Khang An đối luyện với thị vệ phủ thứ sử, hơn nữa Dương Khang An thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở bọn họ, để cho bọn họ đối với việc bảo vệ Trần Văn Thanh càng thêm để tâm.

Dương Khang An chỉ cho là Tử Lan quan tâm người thân, cho nên cũng không để ý, càng thêm yêu thương nàng.

Cầm trong tay một bồn hoa nhỏ, Tử Lan kinh ngạc nhìn Dương Khang An, nàng cũng không có nghĩ đến Dương Khang An trong ngày kỷ niệm kết hôn, tặng quà cho nàng. Mặc dù chỉ là một chậu hoa, nhưng cảm giác không tệ. Dù sao mặc kệ là hiện đại hay là cổ đại, nhận được hoa của người yêu, nữ nhân luôn mở cờ trong bụng, vui mừng kéo qua Dương Khang An, tại trên mặt hắn hôn một cái, Tử Lan vội vàng trở về phòng lấy quà tặng của mình.

"Tướng công, đây là ta làm quần áo mới cho chàng, ngày này năm ngoái là ngày chúng ta thành thân." Tử Lan tâm tình rất tốt, hớn hở ra mặt đem quà tặng chính mình chuẩn bị xong đưa qua. Trong lòng càng cảm thấy Dương Khang An cẩn thận.

Dương Khang An sửng sốt, hắn thật không có chú ý hôm nay là ngày gì, chỉ bởi vì Tử Lan thích Tiểu Hoa Tiểu Thảo gì đó, hắn hôm nay vừa lúc nhìn thấy, cho nên mới mua trở lại, có chút chột dạ nhìn nương tử, nhìn nàng vui mừng nâng bồn hoa, còn tỉ mỉ dùng vải bông đem lá cây lau sạch sẽ, siết chặt y phục trong tay mình, có chút cảm thấy ngượng ngùng.

Nhưng dù quên mất hôm nay, cho dù có ngốc, Dương Khang An cũng biết không thể nói ra được. Chỉ là trong lòng âm thầm tự nói với mình nhất định phải nhớ ngày này, hôm nay đã qua, không phải là còn có sang năm sao?

"Mỗ Mỗ, cữu cữu hôm nay ra cửa lại không mang thị vệ đi theo......" Tử Lan biết mình bây giờ có thể làm rất ít, cũng chỉ nhắc nhở bâng quơ như vậy.

Trần La thị cười híp mắt nhìn Tử Lan, khích lệ nói: "Đúng vậy, cữu cữu ngươi không nghe lời, Tử Lan của chúng ta ngoan nhất."

Biết ở trong lòng Mỗ Mỗ mình vẫn coi mình như con nít, kỳ thật là không để ý, Tử Lan có chút giận, chỉ là vẫn như cũ kiên trì, chỉ là mong đợi bởi vì mình càu nhàu, Trần Văn thanh có thể hơi chú ý một chút.

Trần La thị tới Ký Thành một năm này, đặc biệt là cùng Tử Lan một nhà quen biết nhau, Tử Lan bởi vì thường điều lý cho bà, cho nên thân thể tốt lên không ít, nhưng dù dùng hạt sen cùng với thức ăn trong không gian điều lý, cũng không thể bài trừ chứng tim đập nhanh của bà, nhưng đối với thân thể bà lại không có bệnh gì khác, nói ví dụ bao tử đau, nhức đầu...... Thật là có không ít chỗ tốt, đặc biệt là tuổi càng lớn, trong cơ thể tích góp độc tố từng tí một, cùng với cốt chất tơi (?) cũng có thể điều lý, càng thêm nữa ở Ký Thành ngày trôi qua so với trước kia nhẹ nhõm, con dâu điêu ngoa bị cấm túc, tìm được con cháu của tỷ tỷ, Tử Lan và Thạch Lâm hai đứa bé lại thân thiết, hơn nữa không có những chuyện loạn thất bát tao ở trong phủ. Trần La thị cảm giác ngày trôi qua thật là thư thái, liên đới đối Trần lão thái gia cũng càng tốt hơn.

"Lễ mừng năm mới năm nay các ngươi liền ở lại chỗ này đi, vừa lúc dì ngươi cùng di phu, còn có biểu đệ biểu muội ngươi cũng sẽ tới đây." Đang vùi bên cạnh Mỗ Mỗ, Tử Lan nghe được lời này của bà dì, đột nhiên sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nhìn Mỗ Mỗ, không phải trước đã nói rồi, hôm nay ông ngoại sẽ cùng Mỗ Mỗ hồi kinh mừng năm mới sao?

Dì? Phụ nhân trong trí nhớ thương tiếc nhìn mình, đối với mình mang đến ấm áp? Tử Lan gật đầu một cái, dù sao phòng ốc Dương gia ở quê hương thời gian dài không dùng đến, người đã không thể ở, cho nên trở về thật ra thì cũng ở không lâu, chỉ là đêm ba mươi, muốn trở về tế mộ phần cho bố chồng mẹ chồng. Dĩ nhiên mùng hai về nhà mẹ đẻ cũng là không thiếu được.

Trở về nói tính toán của mình, vốn tưởng rằng Dương Khang An sẽ lòng tràn đầy đáp ứng, thế nhưng hắn lại tựa hồ có chút do dự. Tử Lan vừa hỏi mới biết, thì ra là Chân sư phụ muốn cùng Dương Khang An cùng nhau vào núi săn thú, bây giờ đã tháng 10 rồi, khí trời đã lạnh dần, cho nên Dương Khang An muốn về với ông bà ở một chút.

"Vậy ta cùng chàng trở về đi thôi! Ngày mai nói một tiếng với Mỗ Mỗ là được." Tử Lan tựa vào trên người Dương Khang An, miễn cưỡng nói, kể từ khi Dương Khang An tập võ, có chút nội lực, mỗi tháng thời điểm không thoải mái, hắn sẽ dùng nội lực giúp mình ấm bụng, thật thoải mái a!

Dương Khang An nhìn nương tử trong ngực giống như mèo nhỏ, vừa nghiêm túc giúp nàng ấm bụng, vừa nói: "Ta xem không cần, nếu không nàng đi phủ thứ sử ở vài ngày, sư phụ cũng chính là xem ta năng lực thực chiến bây giờ thế nào, cho nên đoán chừng coi như nàng trở về, cũng là đợi không được mấy ngày, lại nói Ngũ Sơn đứa nhỏ này cũng không thể rời bỏ nàng, nàng không phải là đối với y thuật gần đây cảm thấy hứng thú sao?" Mặc dù trước mình có phần tính toán để nương tử cùng về với mình, nhưng là hắn cũng thấy nương tử mới vừa rồi trong mắt mừng rỡ, nhìn dáng dấp nương tử đối với người dì này ấn tượng rất tốt, nhạc mẫu mất sớm, tình cảm với mẹ kế không sâu nặng, cho nên cùng dì quan hệ tốt, không tồi!

Tử Lan suy nghĩ một chút, quê quán trừ phụ thân, mình thật không có vướng bận gì khác, huống chi bởi vì trời trở lạnh, tiểu Điếm Dương gia còn có sinh ý nhờ bán canh thịt dê, vì sợ không giúp được, thật ra thì quan trọng hơn là vì bồi khuê nữ nhìn nhi tử, Thạch Hữu Lương thường tới Ký Thành, làm cho Tử Lan cao hứng là, phụ thân mỗi lần tới đều là một thân một mình, hoặc là đứa ở trong nhà đánh xe đưa tới.

Thức ăn ở Dương gia tiểu Điếm ngon, được người chung quanh biết đến, giá tiền lại rẻ, cho nên mỗi tháng trừ tất cả phí dụng, cùng với tiền công, lợi nhuận khoảng năm lượng, thức ăn trong nhà đều là lúc mua cho tiệm đưa tới, trên căn bản vợ chồng son Tử Lan cũng không xài tiền mấy, vì vậy đối với tình huống này mặc kệ là Tử Lan, hay là Dương Khang An đều rất hài lòng. Lợi nhuận một năm có thể được hơn trăm lượng bạc, này thật đã rất khá.

Đồng thời bởi vì Dương gia tiểu Điếm thỉnh thoảng sẽ đưa chút thức ăn thừa cho khất cái hoặc người già yếu, cho nên danh tiếng không tồi, hơn nữa tiểu ăn xin cũng thường có thể thông qua Dương Khang An giúp Trần Văn thanh thu góp một chút chuyện hữu dụng.

Trải qua nhiều mặt khảo sát, Tử Lan phát hiện cái thế giới này không có cái gọi là Cái Bang, mỗi thành trấn đều có khất cái tồn tại, những thứ này đều là trạng huống của mỗi xã hội, không cách nào tiêu trừ, mình cũng chỉ có thể giúp chút chuyện nhỏ, đem chăn bông quần áo trong nhà đưa qua, những chuyện khác thì không thể trợ giúp được. Trần Văn thanh hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, đối với những khất cái có chút thông minh lanh lợi thì dùng danh nghĩa Trần La thị dạy cho bọn họ sinh kế để có thể sinh tồn được, người theo dõi hắn quá nhiều, hơn nữa hiện tại quan viên hiện tại ở Ký Thành đều là bà con xa của phủ thứ sử Trần gia, khiến cho hắn không thể không cẩn thận.

Bởi vì cảm giác nữ nhi làm đồ chua, dưa chua so người khác ăn ngon hơn, Thạch Hữu Lương thật sớm tặng vài xe món ăn tới đây, giúp đỡ Tử Lan làm nhiều món ăn qua mùa đông. Nhìn thấy Dương gia tiểu Điếm dùng đồ chua cùng dưa chua làm món ăn, lượng tiêu thụ cũng không tệ, Thạch Hữu Lương dứt khoát liền mua vào lượng lớn cải trắng, súp lơ, các loại món ăn, chứa đựng rất nhiều, giữ lại ăn thời điểm mùa đông, dĩ nhiên Tử Lan nhân cơ hội cũng đem rau dưa trong không gian mang ra, không thể để mãi trong đó? Dĩ nhiên cầm lại Thạch gia, đưa đi Trần gia, để lại cho mình đều là thức ăn trong không gian. Ngoài ra, Tử Lan còn phơi nắng chút đồ. Không lấy được nguyên liệu nấu ăn trong không gian Tử Lan chỉ có thể tận lực chuẩn bị giống nhiều một chút.

Sau khi Dương Khang An cùng Chân Duyên Đào hồi hương, Tử Lan liền mang theo Ngũ Sơn tiến vào phủ thứ sử, bởi vì Ngũ Sơn, Tần ngự y cũng đi theo. Đối với việc này, Trần La thị cười bộ mặt đều là nếp nhăn, Trần lão thái gia mỗi ngày cùng Tần ngự y đấu khẩu một chút, tinh lực càng tràn đầy, Tử Lan lại luôn biến đổi phương pháp giúp cho mọi người ăn ngon, càng thêm đem mọi người bổ dưỡng đến mặt mày hồng hào.

"Lão thái thái, mừng rỡ a! Cầm di nương mang bầu!" Tử Lan ở phủ thứ sử phạm vi hoạt động cũng chỉ giới hạn ở Vinh An đường với Trần La thị, cùng Minh Đức hiên của Tần ngự y, đối với tình huống trong những sân khác đều không hiểu rõ, cho nên khi một nha đầu lạ mắt chạy tới báo tin mừng, hơi kinh ngạc.

Nhìn Tử Lan kinh ngạc, Trần La thị liền giải thích với nàng, Cầm di nương là Trần Văn thanh nạp sáu tháng trước, sau khi nói xong, mới cười kêu nha hoàn đó đứng dậy, sau đó thưởng nàng hai lượng bạc, lại thưởng người trong viện Cầm di nương một người một lượng bạc, cũng dặn dò Cầm di nương dưỡng tốt thai, lại cho không ít thuốc bổ.

Trần La thị biểu hiện khiến Tử Lan hiểu, nàng đối với đứa nhỏ trong bụng Cầm di nương này cũng không quá coi trọng, cho nên cũng không có hỏi nhiều, chỉ là bí mật hướng Huệ bà bà hỏi thăm một phen.

Kiếp trước không có hảo hảo dò thăm rõ ràng chuyện tình cữu cữu, đến bây giờ Tử Lan rất hối hận! Đời này đối với người bên cạnh Mỗ Mỗ cùng ông ngoại coi như hiểu rõ, cữu cữu bởi vì hắn luôn trêu chọc mình, mình lại cho là kéo chân sau hắn khiến cho Vương thị bị cấm túc, cho nên cũng chưa có vấn đề gì, hiện tại xuất hiện tình huống không rõ, khiến Tử Lan có chút xấu hổ, cảm thấy cữu cữu đối với mình thì tốt, còn mình đối với hắn cũng không đủ quan tâm.

"Lão gia trong viện hiện tại có ba di nương, chỉ là lão thái thái đều nhìn chướng mắt, Cầm di nương nghe nói là người phía dưới đưa, còn Nguyệt di nương là vương Thừa Tướng nghe nói được chuyện tình của phu nhân, cho người đưa tới, còn Ngọc di nương nghe nói cũng là có lai lịch, lão nô có một lần nghe lão thái thái thuận miệng nói một câu, là người trên đưa, hơn nữa lão gia đối với nàng sủng nhất, một tháng có gần nửa tháng cũng nghỉ ở trong viện tử của nàng." Những thứ này đều là chuyện tình trong phủ thứ sử mọi người đều biết, Huệ bà bà cũng không cảm thấy Tử Lan không nên hỏi, lại nói mình không nói, nàng sẽ hỏi lão thái thái, lão thái thái không phải đều nói hết cho nàng.

Nghe những thứ này, Tử Lan lui lui cổ, nghĩ thầm: cữu cữu ngồi ghế Thứ Sử này xem ra cũng không phải là rất ổn a! Suy nghĩ một chút, nấu lộc tiên canh bồi bổ cho Trần Văn thanh......

"Phốc......" Trần Văn Thanh uống một ngụm canh, cảm thấy ngon, vì vậy liền hỏi đây là canh gì, kết quả gã sai vặt trực tiếp trả lời xong, hắn một hớp liền phun ra ngoài, lại hỏi một câu sau, im lặng, có chút ghét bỏ đem hơn phân nửa canh mình đã uống hướng bên cạnh di chuyển, sau đó hỏi hôm nay trong phủ phát sinh chuyện gì.

Khi biết Cầm di nương mang thai, Trần Văn thanh không khỏi có chút vui mừng, nhưng ngược lại nhíu mày một cái, hắn thật sự rất muốn một đứa bé, nhưng không phải hiện tại để ba nữ nhân này sanh, cái này là cha mẹ tất cả đều biết.

Cầm di nương là do Tri Phủ mà hắn đang điều tra đưa, chờ nắm được tài liệu trong tay, người nọ ngã. Cầm di nương hắn tuyệt đối sẽ thu thập. Về phần Nguyệt di nương, là vương Thừa Tướng đưa, hiện tại không phải là lúc trở mặt cùng vương Thừa Tướng, mặc dù hắn là người của nhị hoàng tử, nhưng Tam hoàng tử còn có nơi dùng hắn. Vì vậy mình (Trần Văn Thanh) liền đặc biệt viết một lá thư. Cặn kẽ nói Vương thị giả mượn danh nghĩa của mình, ức hiếp hương lý bị người phát hiện, cho nên mình chỉ có thể cấm nàng, Nguyệt di nương là vương Thừa Tướng đưa cho mình, tỏ vẻ Trần Văn thanh có thể cưới vợ bé, cho nên Nguyệt di nương thật ra thì vẫn là người của Vương thị. Về phần Ngọc di nương còn lại là Tam hoàng tử đưa, đây là Vũ Cơ Ngũ Hoàng Tử đưa cho Tam hoàng tử, Tam hoàng tử cố ý đưa cho chính mình, cho nên đoán chừng cũng không có về sau.

Ba di nương, đại biểu cho thế lực khác nhau, cũng may Trần Văn thanh biểu hiện trước sau như một, lại không háo sắc, cho nên trước mắt xử lý tốt quan hệ với ba nữ nhân,

"Cữu cữu cậu thật sự rất khổ cực a!" Tử Lan mặt sùng bái nhìn Trần Văn thanh đang giảng giải cho mình, sau đó cố ra vẻ ngây thơ nói: "Tướng công nói đời này chỉ ứng phó ta một nữ nhân, hắn cũng đã phí hết tâm thần rồi. Nhưng là cữu cữu phải ứng phó, bao gồm cả mợ là bốn nữ nhân, còn có thể nhẹ nhàng như vậy, thật sự là quá lợi hại!"

"Khụ khụ......" Trần Văn thanh trợn mắt nhìn Tử Lan một cái, nói cho nàng ý tứ chính để nàng đừng đi trêu chọc mấy nữ nhân này, hai ngày trước Ngọc di nương thổi gió bên gối, nói muốn trông thấy thân thích ở trong nhà! Chỉ là mình tạm thời nói Tử Lan không thích để chặn lại.

"Cữu cữu ý tứ, Tử Lan hiểu, chắc chắn hảo hảo gò bó tiểu thúc, đệ đệ còn có Sơn nhi, không để cho bọn họ đụng phải ba vị này, sẽ không hư chuyện của ngài, ngài cứ yên tâm đi!" Cổ đại cưới vợ bé là một loại tập tục, đặc biệt là quan viên. Người nào không có thiếp thị, đại biểu cho việc mất thể diện, chuyện này là đạo lý kiếp trước Tử Lan thăm dò được, cũng là nguyên nhân Tử Lan đời này muốn sống thật bình thản, cho nên đối với việc Trần Văn thanh cưới vợ bé, Tử Lan cũng không có cái gì bất mãn, lại nói cũng không tới lượt nàng bất mãn, Tử Lan chỉ nói: "Nếu bụng dạ của họ khó lường, cữu cữu cần phải đề phòng!"

Nói xong, cầm một bình sứ nhỏ, đưa cho Trần Văn thanh nói: "Đây là giải độc hoàn ta được Sơn nhi đồng ý cho sử dụng, Tần ngự y giúp ta xem qua, nói không sai, cữu cữu cậu nên mang theo bên mình, vốn là ta cho là làm quan chính là thuận lợi vui vẻ, không nghĩ tới còn có những chuyện tình như vậy." Lúc nói câu nói sau cùng, Tử Lan biểu hiện đặc biệt vô tội, giống như thật sự không hề nghĩ đến.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-90)