← Ch.2489 | Ch.2491 → |
Chương 2741:
Nghĩ đến đây, họ bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi, một cao thủ không hề có khí thế lặng lẽ xuất hiện, sau đó xác của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh đã biến mất theo ông ta.
Họ bỗng cảm thấy rất ảo diệu, rốt cuộc phải mạnh tới mức nào thì mới làm được như thế chứ?
"Có lẽ tình hình ở Chiêu Châu sắp biến đổi rồi!", cao thủ Hoàng tộc dẫn đầu nghiêm nghị nói.
"Giờ chúng ta nên làm gì đây? Cậu Thanh cũng mất tích rồi", có người chợt hỏi.
Cao thủ Hoàng tộc dẫn đầu im lặng một lát rồi mới nói: "Nếu cậu Thanh đã rời đi, chắc chắn cậu ấy cũng có tính toán riêng rồi, chúng ta cũng đi thôi!"
Cao thủ của Hoàng tộc nhanh chóng rời đi, để lại hiện trường tiêu điều sau cuộc chiến.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đang băng qua một khu rừng rậm rạp, anh không biết mười phút tác dụng của đan dược sắp hết chưa, cũng không biết mình sẽ kiên trì được bao lâu nữa, chỉ biết vết thương của mình ngày càng nặng.
Nhưng anh vẫn không dùng viên thuốc thứ hai mà Phùng Tiểu Uyển để lại, bởi vì một khi uống nó, khí thế của anh sẽ tiêu tán ngay.
Đây cũng là thủ đoạn giữ mạng mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho Dương Thanh, nhưng bây giờ anh không thể để mất võ công, bởi vì anh vẫn còn một việc phải làm.
"Vũ Văn Bân, mày đứng đó cho tao!"
Dương Thanh nhìn bóng người đang chạy nhanh phía trước, tức giận quát: "Cho dù mày trốn đến chân trời góc biển, tao cũng sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"
Cái chết của Vũ Văn Cao Dương vẫn luôn là nỗi đau trong lòng Dương Thanh, Vũ Văn Bân tự tay giết bố, đúng là thua cả cầm thú, nếu không giết anh ta, Dương Thanh thề không làm người.
Lúc này, Vũ Văn Bân như biến thành người khác, đang chạy về phía trước với tốc độ cực nhanh, còn Dương Thanh thì điên cuồng đuổi theo anh ta.
Trên mặt Vũ Văn Bân có vẻ tức giận, anh ta không ngờ Dương Thanh lại mạnh đến mức này, anh ta biết rõ kết cục của mình sẽ thê thảm thế nào nếu bị Dương Thanh bắt.
Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh cảm thấy nội tạng mình sắp nổ tung, máu trong người cũng đang sôi lên, như có thể chết bất cứ lúc nào ở nơi này.
Lúc này, dường như anh đã quên hết mọi thứ, trong mắt chỉ còn sát khí điên cuồng.
Cái chết của Vũ Văn Cao Dương cứ xuất hiện trong đầu anh hết lần này đến lần khác, mỗi khi như thế, lửa giận trong mắt anh lại dữ dội hơn.
Ngay cả anh cũng không nhận ra, sau khi dùng đan dược, anh chỉ có thể kiên trì mười phút, nhưng giờ đã được hơn hai mươi phút rồi.
Khí thế điên cuồng dần lan ra từ người anh, mắt anh đã đỏ ngầu, tựa như ác ma đến từ địa ngục.
Vũ Văn Bân đang chạy phía trước cũng cảm nhận được khí thế sau lưng đang dần đến gần mình, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận, anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Khốn kiếp, tao đã biến thành loại người không ra người, ma không ra ma, tại sao vẫn bị mày áp đảo chứ? Dương Thanh, mày không đuổi kịp tao được đâu!"
Lúc này, Vũ Văn Bân đã tăng tốc độ đến cực hạn, điên cuồng chạy về phía trước, nếu bị Dương Thanh đuổi kịp, anh ta biết mình chỉ còn con đường chết mà thôi.
Từ sau khi Dương Thanh quay về Giang Hải, anh ta đã coi Dương Thanh như cái gai trong mắt, giết chết Dương Thanh đã trở thành chấp niệm trong lòng anh ta.
Không ai biết để có được sức mạnh như bây giờ, anh ta đã phải trả giá đắt đến mức nào.
Nhưng anh ta không ngờ Dương Thanh lại mạnh thế này, với thực lực bây giờ, anh ta vẫn không phải đối thủ của Dương Thanh, còn bị Dương Thanh đuổi giết.
Vũ Văn Bân nói với vẻ mặt dữ tợn: "Dương Thanh, một ngày nào đó, chắc chắn tao sẽ tự tay giết mày!"
← Ch. 2489 | Ch. 2491 → |